Chương 38
- Hai đứa bao giờ mới tính đến chuyện kết hôn đây? Đã đính hôn từ ba năm trước rồi mà bây giờ lại chưa kết hôn. Ba mẹ đồng ý là công việc của các con có phần bận bịu, nhưng các con cũng phải sắp xếp để làm một cái đám cưới chứ! - Ông Nghi điềm đạm nói.
Đã là ba năm rồi, giữa cô và anh lại chưa có một cái đám cưới với nhau. Ai có hỏi thì họ chỉ trả lời, rằng công việc dạo này bận quá. Thế là kéo dài đến tận ba năm.
Đình Dương suy nghĩ gì đó mà không ai có thể biết được. Còn riêng Mai Anh, đã ba năm rồi nên bản hợp đồng cũng đã sắp hết hạn. Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc cô phải đi một nơi nào đó và sống một cuộc sống mà không có anh bên cạnh. Nhưng thực sự trong cô, cô tự hỏi rằng, trong ba năm ấy, Đình Dương đã quên được người con gái ấy chưa? Trong ba năm ấy, tình cảm của anh đã bao giờ dành cho cô dù chỉ là một xíu thôi chưa?
Đã ba năm rồi, cô chờ đợi anh đến tận ba năm rồi. Tình yêu của cô vẫn thế, ngày một yêu thương anh nhiều hơn.
- Dạ... vâng ạ! - Đình Dương trả lời. - Con sẽ sắp xếp ạ! Thôi, cũng trễ rồi! Tụi con xin phép về ạ!
- Ừ, hai con về đi! Khi nào rảnh rồi lại đến thăm ba mẹ! - Bà Nghi dịu dàng nói.
Thế là Đình Dương đưa cô về, suốt quảng đường cô nhìn ra ngoài phía cửa sổ với vẻ mặt đầy trầm tư. Thấy thế nên Đình Dương cũng chẳng nói hay hỏi gì.
Khi đến nhà, Mai Anh xuống trước và mở cửa lớn cho xe Đình Dương chạy vào. Thế nhưng không như mọi ngày, Mai Anh đứng đó đợi Đình Dương. Điều này làm cho anh thấy lạ.
- Sao không vào? - Đình Dương hỏi.
Mai Anh không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, cô cuối cả khuôn mặt của mình xuống rồi khẽ nói. - Đình Dương...!
Giọng của cô nhè nhẹ mà sao lại ngọt ngào đến thế? Cô rất ít khi gọi tên của anh, chỉ những khi cô cảm thấy mình yếu đuối lắm thì cô mới gọi.
Đình Dương chợt lắng nhẹ xuống, lòng anh chợt nghe một điều gì đó rất lạ.
- Có chuyện gì à? - Anh hỏi.
Lời của anh vừa dứt thì Mai Anh nhẹ bước lên một bước rồi vòng tay qua vòng eo của anh. Cô ôm anh mà lòng đau ngắc.
Cô cảm thấy bây giờ mình yếu đuối lắm. Cô sợ phải xa anh, cô không muốn thế! Sống cùng anh và yêu anh như là thói quen của cô rồi, cô không thể từ bỏ! Cô không muốn từ bỏ!
Đình Dương không kháng cự, anh cũng không đáp trả. Anh thấy lạ, Mai Anh...
* * *
Bảo Lâm ra ngoài tập thể dục, mỗi ngày là vậy, mỗi buổi sáng anh thường ra công viên để chạy bộ.
Từng bước chạy của anh nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn không cảm xúc. Dường như trong anh đang phát ra một sức húc kiến các cô gái như muốn bị sịt máu mủi.
Anh chợt ngước mặt lên...
Đôi chân anh dường lại...
Trái tim khẽ đau nhói...
Anh như gục xuống...
Một cô gái đang đứng phía trước của anh, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Anh như muốn chạy ngay đến và ôm chầm lấy cô. Nhưng đôi chân của anh như đang bị thứ gì đó ngăn cản lại.
- Trâm Anh...? - Môi anh lắp bắp.
Rồi tiếng gọi của một cậu bé vang lên. - Mẹ!
Bảo Lâm ngạc nhiên. Anh nhìn đứa bé rồi từ từ liên kết đến những việc liên quan. Cô...
- Seth! Con lại đây! - Cô gái ấy gọi.
Đúng! Cô gái ấy là Trâm Anh!
...
- Thưa tổng giám đốc! - Một chàng trai khẽ nói. - Cô Trâm Anh đã nhận nhiệm vụ và đang tìm cách vào khu biệt thự của ông mafia để tìm tài liệu ạ!
Ông Minh, ba của Trâm Anh, khẽ thở dài. - Con bé này vẫn nghịch như ngày nào.
Ông không phủ định là cô con gái của mình không nhiều kinh nghiệm trong việc tự bảo vệ mình, và ông cũng chẳng khẳng định, con gái của ông không thể làm điệp viên.
Trâm Anh là đứa con gái duy nhất của ông, thế nên ông sẽ bảo vệ cô và luôn luôn như thế!
- Cậu đi giúp con bé đi! Mọi việc của cậu đang làm thì cứ để đó! - Ông Minh nói.
- Vâng! - Anh chàng nói.
Anh chàng ấy là Jack, vị bác sĩ mà cô đã được gặp ngay ngày đầu tiên khi cô ở trong khu biệt thự của ông mafia, và cũng là người hay giúp cô khi cô gặp nguy hiểm.
* * *
Khi Trâm Anh vừa châm lửa vào chất nổ thì ai đó đã bịt chặt miệng của cô và cô đã ngất đi sau đó.
Cho đến khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong căn phòng thân quen của cô tại Washington, Mỹ.
- Con tỉnh rồi à? - Ông Minh hỏi.
- Ba, tại sao con lại ở...?
- Chỉ một chút nữa thôi thì con sẽ không còn tính mạng mà về gặp ba rồi! - Ông Minh khẽ thở dài. - Là ba đã cho người giúp con.
- Dạ? - Cô ngạc nhiên.
- Thôi! Chuyện dài dòng lắm. Con nghỉ ngơi đi! Ba còn có việc phải đến công ty. - Ông Minh nói rồi đứng dậy ra ngoài.
Tối đó, Trâm Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cô đã suy nghĩ về tương lại và một số việc khác.
Sáng mai, cô thông báo một quyết định khiến cho ông Minh đầy ngạc nhiên.
- Ba! Con sẽ ở lại đây và sẽ hoàn thành khóa học! - Trâm Anh mạnh miệng nói.
-... Được!
* * *
Bảo Lâm nhìn đứa bé rồi lại nhìn lên cô. Trái tim của anh khẽ nhói lại. Anh không thể hiện, cũng chẳng than vãn, anh chỉ hỏi. - Em... hạnh phúc chứ?
Anh chỉ có thể mở ra một câu hỏi ấy thôi, thế nhưng sâu trong anh là những câu hỏi mà suốt ba năm nay anh luôn luôn đặt ra, rằng cô vẫn khỏe chứ? Tại sao cô lại rời khỏi nơi đây? Tại sao họ lại bảo rằng cô đã chết? Và... cô vẫn còn yêu anh chứ?
Nhiều hơn nữa, anh muốn hỏi đứa bé bên cạnh là ai? Cô đã lập gia đình rồi chăng...?
- Vâng! - Trâm Anh trả lời.
Trái tim của anh chợt đau nhói, không phải! Đúng hơn là trái tim của anh đã chịu đau suốt ba năm nay rồi! Ông trời chưa thấy đó là đủ nên khi anh tìm thấy cô, thì cô lại là vợ của một người khác?
Cuộc sống chỉ có thể là trớ trêu như vậy thôi sao?
- Gặp em sau...! - Bảo Lâm nói rồi anh chạy thẳng, anh không đủ cản đảm để ở lại.
Ngày gặp lại cô sau ba năm liền tưởng rằng cô không còn nữa... Là thế này đây sao? Là nhìn thấy cô cùng cậu con trai của cô đứng cạnh nhau gọi "mẹ, con" đầy thân mật? Là biết rằng mình và cô sẽ không còn cơ hội để đến với nhau sau một cuộc tình ngang trái? Là một kết quả nhạt nhẻo sau ba năm chờ đợi,...?
Đôi khi tình yêu... không đẹp như bạn tưởng...!
Trâm Anh nhìn theo với một ánh mắt kỳ lạ, nào ai biết cô đang cảm thấy thế nào.
* * *
Mai Anh vẫn ôm chầm lấy Đình Dương, cô không muốn buông! Trong lòng của cô có một thứ cảm giác mà cô không thể diễn tả được. Cô cảm giác mệt mỏi như rằng cô muốn gục ngã.
Cái tình cảm ấy ba năm rồi, cô vẫn cứ hy vọng... thế thôi!
- Đã xảy ra chuyện gì rồi à? - Đình Dương im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng.
Mai Anh khẽ lắc đầu. - Không phải!
Đôi mài của anh khẽ nheo lại.
- Đình Dương...! - Cô gọi một lần nữa. - ...Em muốn mì Spaghetti!
Đình Dương chợt bật cười, chỉ vì đói thôi mà đã làm cho cô yếu đuối đến như vậy à? Cô gái này, tính tình không bao giờ là ổn đình.
- Được rồi! Vào nhà, tôi sẽ nấu ngay! - Giọng của anh đầm ấm. Đã ba năm rồi, giọng nói lạnh lùng của anh ngày nào cũng đã thay đổi.
Mai Anh chợt buông anh ra. Đình Dương khẽ cười rồi bước vào nhà, tay còn không quên kéo theo cô.
Cô nhìn Đình Dương từ phía sau, thật là... cô không ổn!
_The Blue Heart_