Cạch
Cánh cửa sân thượng mở ra 1 cô gái với mái tóc buộc cao, mái che mất một mắt với chiếc mặt nạ đen tuyền đầy bí mật. Nó chậm rãi bước đến chỗ đám con trai cao lều nghều tầm hơn chục đứa.Tên đại ca đứng lên trước huênh hoang nói lớn, cười đặc ý:
- Nghe danh đã lâu tưởng chừng ghê gớm. Nào ngờ chỉ là một con nhóc.
- Cứ tưởng gặp được gặp đối thủ đáng gờm nào ngờ đâu toàn bọn tép riu._ Nó cũng chả kém, khẽ nhếch môi cười châm chọc.
- Mày nói cái gì? - Một tên khuôn mặt bận trợn tức tối nói:
- Tụi bay đánh võ mồm hả. Muốn đánh thì đánh, đừng làm tốn thời gian của tao. - Nó tỏ vẻ không quan tâm đến tên đó rồi nói tiếp.
- Nhóc làm gì phải nóng. - Tên đại ca gượng cười hất hàm đủ để khiến bọn đàn em hiểu nên làm gì.
Được lệnh cả đám xông tới phía nó. Nó vẫn thản nhiên đứng khoanh tay kệ chúng xông tới. Chúng vung tay đánh về phía nó, đánh bên trái nó lé sang bên phải, đánh bên phải nó lé sang bên trái. Chúng tức tối không làm gì được liền vây quanh đánh liên hoàn. Nó nhếch môi, ra tay nhanh chóng, chưa tới 3 phút bọn chúng đã bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chỉ còn lại mỗi tên đại ca. Tên đại ca tức tối xông lên chưa đầy 10 giây, nó dùng một cước duy nhất đá tên đó bay xa. Nó quay mặt đi phủi tay nói:
- Không ra gì thì đừng khiêu chiến kẻo nhục mặt.
Nó diễn vào WC tháo chiếc mặt nạ, thả tóc xuống và kết bím lại như trước, đeo chiếc kính 0° để trở về cô học sinh mẫu mực. Nó đi tới nơi nghỉ ngơi sau mỗi trận giao đấu đó chính là phơ y tế thân thương. Chị bác sĩ biết nó sao đang trong tiết lại xuống phòng y tế nên chả nói gì. Chỉ lặng lẽ quan tâm đến xem có vết thương nào hay không mà thôi. Chị phải khâm phục nó, cứ đánh nhau với mấy tên nam sinh rất ít khi thấy vết thương trên người nó. Trong cả trường có duy nhất 2 người biết thân thế thật của nó đó là Tiểu Ân và chị bác sĩ - chị Ngân. Sau khi được bác sĩ kiểm tra, nó nằm ra giường ngủ một giấc ngon lành.