Kể từ ngày hôm đó, nó luôn xin nghỉ tiết của hắn. Tiểu Ân biết thừa truyện gì đang xảy ra bởi vì cậu quá hiểu tính nó. Cái tính le te, tò mò từ hồi bé của nó không thể thay đổi. Tiểu Ân biết trắc khi hắn gọi cậu lên văn phòng nó sẽ lén lút đi theo nghe nén. Bởi vậy giờ đây Tiểu Ân đang rất vui vì mình đoán đúng.
Còn hắn cứ thấy tới tiết của mình là nó lại xin nghỉ. Ban đầu hắn nghĩ do nó mệt mà thôi nhưng càng về sau càng nhiều lần xin nghỉ. Kiểu này cô nhóc đã nghe nén cuộc nói chuyện của hắn và Tiểu Ân đây mà. Nó càng tránh nó nó càng cảm thấy thú vị.
Nó sau một thời gian đắn đo suy nghĩ và đã đi tới quyết định. Việc này không thể cứ lé tránh mãi đc, mình phải lơ đi mới có thể tập trung ôn thi. Nó cố gắng xoá đi mọi câu nói của hắn. Nó quyết định rồi không né tránh nữa mặc kệ hắn muốn gì thì muốn.
***
Tiết đầu tiên kể từ một tháng nó xin nghỉ tiết của hắn. Còn một tháng nữa thôi là thi rồi thật là nhanh quá. Nó thì vẫn vậy tóc đuôi sam, cặp kính 0°, đồng phục nhà trường đang chăm chú nghe bài giảng của hắn.
Một tháng hắn không gặp nó cảm giác có gì đó mất mát. Đột nhiên hôm nay nó học tiết của hắn khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Thấy nó trong lớp chăm chú nghe giảng, hắn ra đề nâng cao gọi nó lên bảng. Cả lớp lo sợ nó đã một tháng không học tiết của hắn liệu có ổn không. Nó tự tin làm bài trong ánh mắt ngưỡng mộ của toàn thể lớp học. Hắn nhếch môi cười không thể coi thường cô nhóc này được. Hắn đâu biết chỉ rằng chỉ với một nụ cười của mình đã khiến cho trái tim của bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng. Nó làm xong bài ngang nhiên đi qua chỗ hắn nói nhỏ:
- Chiêu này đừng dùng với em.
Hắn nhìn sơ qua bài làm là biết nó làm đúng. Hết tiết hắn cất vở vào cặp nói:
- Lớp trưởng cuối giờ lên gặp tôi.
- Dạ. -Nó thờ ơ đáp.
***
Lại là văn phòng chứa đựng nhiều căng thẳng. Mãi với công việc cũ của hắn là ngồi xem hồ sơ. Những bước chân nặng như trì của nó từ xa lại gần. Thấy muốn gì đây hôm nay nó quay chở lại tiết của mk nên muốn trêu trọc sao. Nó hít một hơi thật sâu, cùng với sự giút giè quen thuộc khi giáp mặt với hắn.
Cốc... cốc...
Hôm nay nó gõ cửa lạ nha. Hắn cảm giác như chính tiếng gõ cửa ấy lại là bức tường ngăn cản hai người. Hắn thuận tay gấp tài liệu trầm giọng nói:
- Vào đi.
Cạch.
Nó bước vào, vẫn vẻ sợ hãi khi giáp mặt với hắn ở trong trường.
- Thầy gọi...gọi...em lên... có việc... gì?
- Tôi thấy em nghỉ tiết của tôi cả tháng nay mà làm bài khó nhanh và chuẩn xác hơn mấy bạn đi đầy đủ.
- Tại em... tự học... nâng cao.
- Tự học?
- Dạ em... đọc trước... sách đại học.
- Có tính cầu tiến.
- Em cảm ơn thầy. Không có việc gì em đi trước.- Nó quay mặt đi.
Vừa ra đến cửa nó bị một lục từ xa kéo lại áp lưng vào tường. Nó nhìn hắn.
- Thầy... muốn... làm gì?
- Em bỏ điệu bộ đó đi tôi không thích.
- Kệ thầy. Không có việc gì em đi trước đây. - Nó gạt tay hắn ra.
- Tôi nói cho em biết. Em có chốn thì đừng mong thoát khỏi tôi. - Hắn ghé sát vào tai nó nói.
-...- Nó bỏ đi.
Hắn quay về chỗ ngồi với nụ cười mang sự hài lòng nhưng chẳng mấy chốc nó lại tắt đi. Một cậu học sinh từ ngoài bước vào.
- Thầy cần em giúp không?
- Có chứ.