Nhóc Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 17: Tâm tư của nó




Cắt đứt đi dòng suy nghĩ của hắn đó là giọng nói trong veo của nó:

- Thầy! Lại gọi em có việc gì?

Nó từ từ đi đến bàn làm việc của hắn, tay chống xuống một cách hết sức tự nhiên hắn nhẹ đẩy ly cooffe đến trước mặt nó:

- Uống đi cho tỉnh ngủ.

- Em tỉnh rồi!- Nó thờ ơ nói.

- Tôi cho em hai lựa chọn một uống hai lộ. - Hắn nói như một cách đe doạ.

- Thầy quá đáng. - Nó đập bàn khiến ly cooffe bị sóng sánh.

- Em muốn thế nào.- Tay hắn chống cằm ngắm nhìn sự tức giận của nó một cách hứng thú.

- Em uống.- Nó cầm ly cooffe uống

- Ngoan.p 17:

Tâm tư của nó

Cắt đứt đi dòng suy nghĩ của hắn đó là giọng nói trong veo của nó:

- Thầy! Lại gọi em có việc gì?

Nó từ từ đi đến bàn làm việc của hắn, tay chống xuống một cách hết sức tự nhiên hắn nhẹ đẩy ly cooffe đến trước mặt nó:

- Uống đi cho tỉnh ngủ.

- Em tỉnh rồi!- Nó thờ ơ nói.

- Tôi cho em hai lựa chọn một uống hai lộ. - Hắn nói như một cách đe doạ.

- Thầy quá đáng. - Nó đập bàn khiến ly cooffe bị sóng sánh.

- Em muốn thế nào.- Tay hắn chống cằm ngắm nhìn sự tức giận của nó một cách hứng thú.

- Em uống.- Nó cầm ly cooffe uống

- Ngoan.

Nó chợt khựng lại trước câu nói cuqr hắn. Chưa một ai khi biết chuyện nó đánh nhau lại khen nó ngoan. Ngay cả mẹ nó cũng chưa từng nói vì bà biết nó là một đứa con ương ngạch nhưng nghe lời.Từ khi gặp hắn nó có cảm giác an toàn hơn dù nó không sợ một thứ gì ngoài mẹ nó. Hắn cũng là người đầu tiên đe dọa nó. Nó không tài nào hiểu nổi được chính mình đang nghĩ cái gì. Chưa có ai khiến nó dùng cái kế nhút nhát lâu như vậy. Hắn là người đầu tiên khiến nó vào văn phòng mà không gõ cửa như là muốn hắn quan tâm đến mình.

Một suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu nó. Hắn xuất hiện có vẻ nó có chút gì đó thay đổi. Không còn là cô gái lạnh nhạt, kiêu căng, kiên cường hay hiền lành, nhút nhát, nghe lời mà giờ đây khi trước mặt hắn tính cách đã tập hợp làm một. Nó vội lắc đầu không thể được nhất quyết phải tìm cách cho Tiểu Ân và hắn thành một cặp. Nó đặt ly nước xuống bàn nói tiếp:

- Thầy ơi, thầy.

- Sao? _ Hắn lạnh lùng đáp.

- Thầy gọi Tiểu Ân lên bục làm gì thế? _ Mắt nó bỗng sáng lên.

- Thì ra lúc đó em đã tỉnh rồi.

- Hì. _ Nó cười tít mắt.

- Lại đây.

- Sao vậy thầy. _ Nó đứng gần hắn.

- Còn buồn ngủ không?_ Hắn đứng dậy chạm vào vai nó.

Nó gật đầu một cái thì bị hắn nhấc bổng lên. Nó ngơ ngác nhìn hắn.

- Thầy... làm gì thế!

Hắn bước tới chiếc ghế sôfa trong phòng đặt nó xuống nói:

- Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.

- Được, thầy đừng có làm chuyện gì không thì đừng trách em._ Nó nhìn lên đáp.

- Được. Hắn đứng dậy quay lại bàn làm việc.

Không hiểu tại sao nó cảm thấy nơi này ấm áp thế rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn gấp lại tập tài liệu, thấy nó đã ngủ khẽ lắc đầu không ngờ cô nhóc này dễ ngủ như vậy. Hắn cầm chăn mỏng ra đắp cho nó khẽ sờ má nó nói:

- Lần sau không được thức khuya nghe chưa.

- Ừm. Nó khẽ quay lưng về phía hắn.

Hắn khẽ cười một nụ cười từ trước tới nay chưa từng có. Hắn chưa từng nghĩ rằng khi ở gần nó hạnh phúc như vậy. Hắn đứng dậy đi về phía bàn làm việc làm nốt công việc còn dang dở.