Nhóc Đáng Yêu Cùng Trường

Chương 11




Edit: Namichan

Thấy mấy thằng nhóc choai choai quậy tưng bừng, khách tới ăn ai tránh được thì tránh, mà dù tránh không nổi thì chủ quán cũng chẳng dám gọi điện báo cảnh sát, sợ bị trả thù.

Mồm năm miệng mười nháo nhác gọi món, chỉ ít phút sau sau đồ ăn đã được mang lên, tốc độ này nói không chừng chen được một chân vào Sách kỷ lục Guinness Thế giới chứ chả chơi.

“Đứa nào gọi sủi cảo vậy bây?” Thằng đệ tử ruột Trư Du ngồi ngoài cùng phụ trách chia đồ ăn đang bê hai đĩa sủi cảo bự chảng.

Ôn Hữu Tuấn mặt mày chù ụ giơ tay phải lên: “Tao đấy!”

“Đại ca? Không phải anh ghét ăn sủi cảo nhất à?”

“Lắm mồm tao lại đập cho dẹp lép như con tép giờ!” Ôn Hữu Tuấn đứng lên giành lấy bữa tối của mình. Trư Du đúng là cái thằng chuyên gia hóng hớt, tâm trạng anh mày không tốt ăn sủi cảo tự hành hạ mình không được à? Trợn mắt lườm mấy thằng đệ một cái rõ dài, gã mới hậm hực ngồi xuống thưởng thức bữa tối.

Ôn Hữu Tuấn cầm đôi đũa chỉ xài một lần chọt chọt một cái bánh sủi cảo: “Nghe điện thoại.”

Lại chọt thêm cái bánh thứ hai: “Không nghe điện thoại.”

Đôi mắt A Điển như muốn rớt khỏi tròng, té ra không chỉ cánh hoa mà bánh sủi cảo cũng dùng để xem bói được cơ đấy? Khổ nỗi thằng bé chẳng có gan mở miệng hỏi đại ca, nó còn yêu đời lắm, chưa muốn lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân đâu.

Tinh thần mỗi lúc một sa sút, chẳng mấy chốc Ôn Hữu Tuấn đang có triệu chứng rối loạn lưỡng cực[*] chọt đến cái bánh cuối cùng, “Không nghe điện thoại ~ hiu hiu hiu ~ ngay cả sủi cảo cũng bắt nạt tao!” Gã thất vọng tràn trề xụi lơ gục đầu xuống mặt bàn bóng nhẫy dầu mỡ, định bụng khóc một trận xả hết ấm ức trong lòng.

“Ây da, đại ca đừng ngủ chèo queo ở đây luôn chớ! Muốn ngủ thì ráng lết về ký túc xá đi.” A Điển vỗ vỗ bả vai Ôn Hữu Tuấn.

“A Điển nói cho tao nghe coi, đã từng có ai không bắt máy cũng chẳng thèm gọi lại cho mày chưa?” Tục ngữ có câu, lúc đau lòng người ta thường hay tán dóc với bạn tốt, nghe được chuyện đau lòng hơn của bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều ~ Hầy, cái này gọi là nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình.

Đại ca thiệt là, hỏi cái vấn đề thiếu muối này làm chi? A Điển cẩn thận ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có, chẳng những không tiếp điện thoại mà còn lờ lớ lơ em một tháng lận.”

Hai mắt Ôn Hữu Tuấn sáng trưng như đèn pha ô tô, coi kìa coi kìa, có người còn thê thảm hơn cả gã.

Gã vội vàng hỏi tiếp: “Rồi sao nữa? Sau đó người ta có tiếp điện thoại có nói chuyện với mày không?”

“Có chớ ~ cứ mặt dày bám đuôi người ta là ok ngay! Phải nhớ rằng cha già của dân tộc chúng ta mặt dày còn hơn cả tường thành, cho dù thua thê thảm cũng quyết không buông tay nên đất nước mới có được ngày hôm nay đó!”

Ôn Hữu Tuấn nghe mà ý chí sục sôi, thiệt là chuẩn không cần chỉnh! Chút khó khăn nhỏ nhoi sao có thể đánh bại được gã chứ! Không nghe điện thoại mà ngon à? Gã vẫn cứ tiếp tục quấn lấy Trương Khải Tường đến khi trời tàn đất tận, đến khi cậu ta cũng yêu gã mới thôi!

Mặc dù không liên lạc được với Trương Khải Tường, Ôn Hữu Tuấn vẫn muốn nghiêm túc chuẩn bị cho trận đấu. Gã tính sau khi mang thắng lợi về nhà sẽ mặt dày bám riết Trương Khải Tường không buông. Vì thế, gã nhất định phải thắng mới không uổng phí một tuần liền phải rời xa cậu ấy.

***

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi vào sân vận động, trận đấu giữa trường cấp 3 Kim Hồ và trường cấp 3 Quang Vũ đang diễn ra vô cùng sôi nổi. Cả hai đội đều dốc toàn lực, bởi chỉ cần thắng trận này là có được tấm vé vào trận tranh giành ngôi á quân.

Mười phút trước khi trận đấu kết thúc, A Điển thừa dịp đối phương sơ hở chạy đến bên cạnh Ôn Hữu Tuấn, hớn hở tán dóc: “Đội trưởng, chênh lệch ba mươi mấy điểm lận, chúng ta thắng chắc rồi! Không ngờ Quang Vũ yếu như sên ha~”

“Không phải bọn nó yếu, mà là chúng ta quá mạnh!”

“Anh nói nghe mắc ói ghê, cơ mà em thích! Chúng ta thiệt mạnh!”

Ôn Hữu Tuấn vỗ bả vai A Điển: “Được rồi, tập trung tinh thần chiến đấu. Phải khiến cho Quang Vũ thua nhục nhã đến mức sau này không dám chơi bóng rổ nữa!”

A Điển chợt nhớ tới mục đích cậu ta tranh thủ chạy tới tán dóc với Ôn Hữu Tuấn, khẽ nói: “Đội trưởng, anh phải cẩn thận một chút, coi bộ tâm trạng thằng cha đội trưởng Quang Vũ không tốt đâu!”

Ôn Hữu Tuấn liếc nhìn con tinh tinh 1m90 cao to đen hôi đang chạy trên sân bóng, chẳng thèm đoái hoài tới lời nhắc nhở của A Điển, cười cười: “Có ai thua trận mà vui nổi đâu?”

Ngừng tán dóc với nhau, cả hai lại hừng hực khí thế tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Trường cấp 3 Kim Hồ đang giành được bóng, mạnh mẽ tấn công vòng rổ của đối phương. Trư Du linh hoạt chuyền bóng cho Ôn Hữu Tuấn đang mai phục ở gần rổ, gã dùng động tác giả lách qua tuyến phòng thủ của tinh tinh đen hôi một cách đẹp mắt, chuẩn xác lên bóng vào rổ!

Còn chưa kịp hoan hô, tinh tinh cao to đen hôi đã tức giận xông lên đánh Ôn Hữu Tuấn. Gã chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cơ thể nhẹ nhàng tựa như bay trong gió rồi chậm rãi mất đi ý thức.

***

Thừa dịp khoảng thời gian buổi trưa rảnh rỗi, Trương Khải Tường ôm một chồng sách rảo bước về phía thư viện.

Mặt trời tròn xoe trên đỉnh đầu rọi nắng xuyên qua tán cây xanh um, in bóng những khoảng vàng nho nhỏ trên nền đất. Không khí oi bức chẳng có lấy một chút gió, tuy nó đang mặc đồng phục ngắn tay mùa hè nhưng người vẫn lấm tấm mồ hôi.

Không biết bây giờ tên kia thế nào rồi.

Nó vốn nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy vui vẻ khi không phải nhìn cái mặt mo của Ôn Hữu Tuấn, chẳng ngờ được mình lại thấp thỏm nhớ nhung người nơi xa. Cuộc sống sau khi xa cách không hề ung dung tự tại như nó hằng mong, đồ ăn bên ngoài nuốt không trôi, khẩu vị được chăm chút khiến nó ngày càng kén ăn; quần áo giặt sạch quên phơi nắng, phơi rồi lại quên cất ── trước kia nó có phải người đầu to óc hạt nho như thế đâu?

Nó không thể không thừa nhận, rằng mình chẳng hề quen với cuộc sống thiếu đi Ôn Hữu Tuấn. Nó cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, rằng mình đã hơi thinh thích gã mất rồi, tuy chỉ chút xíu thôi! Cũng may mà nó có thể khẳng định được rằng gã thích nó trước, hơn nữa còn biết rõ gã yêu nó rất nhiều, nếu không việc thích một thằng đàn ông xấu xa thật là mất thể diện.

Gương mặt lạnh lùng của Trương Khải Tường thoáng hiện chút vui vẻ hiếm hoi, nó rảo bước băng qua đám học sinh đang vui vẻ đùa giỡn. Vừa bước vào cửa thư viện, nó lập tức rùng mình nổi từng trận da gà bởi hơi lạnh tỏa ra từ máy điều hòa. Chẳng biết sao mùi nấm mốc của sách cũ thoang thoảng trong không khí khiến nó cảm thấy khó chịu. Quái lạ, số lần nó tới thư viện còn nhiều hơn gấp mấy lần vào bếp, hôm nay xảy ra chuyện gì thế này?

Do vậy, nó gạt phăng ý định mượn thêm vài cuốn, trực tiếp giao trả sách cho nhân viên rồi rời khỏi thư viện. Trên đường đi về phía phòng học, mấy nữ sinh cùng lớp giữ nó lại.

“Ơ? Sao cậu còn ở đây?” Mấy bạn nữ úp mở hỏi Trương Khải Tường.

Nó nhíu chặt mày, bọn con gái đúng là chúa rắc rối, sắp tới thời gian lên lớp mà không ở trường thì ở chỗ quái nào được? Nhưng để giữ gìn hình tượng, nó vẫn khách khí mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu không nghe thấy loa thông báo à?”

“Mình vừa tới thư viện.” Hệ thống loa phát thanh của thư viện được được thiết kế chỉ hoạt động khi xảy ra hỏa hoạn, còn nếu thông báo về những chuyện khác thì sẽ không nghe thấy.

“Tổ thể dục vừa mới loa tìm cậu, bảo cậu lập tức tới gặp thầy Cao. Mau đi đi, hình như gấp lắm đó!”

“Cảm ơn.”

Quái lạ, lão Cao hói chói mặt trời không dưng gọi nó lên gặp làm gì vậy ta? Trương Khải Tường ôm một bụng nghi hoặc xoay người đi về phía tổ thể dục ở tòa nhà Nhân Ái.

Đột nhiên, một ý nghĩ không tốt xẹt ngang qua đầu nó ── không phải là đội bóng rổ gặp sự cố gì đó chứ? Trực giác mách bảo tên kia xảy ra chuyện rồi! Nghĩ đến Ôn Hữu Tuấn có khả năng gặp chuyện không may, Trương Khải Tường lo lắng không thôi chạy như bay về phía tổ thể dục.

Hấp tấp kéo cửa phòng thể dục xông vào, chỉ thiếu chút nữa là đụng trúng thầy giáo phía trước. Cuống quýt xin lỗi, nó thở hổn hển chạy ào tới góc nhỏ bừa bộn của thầy Cao.

***

Thầy Cao hói đang nhàn nhã ngồi trên ghế, tay phải cầm đôi đũa chậm rãi nhấm nháp hộp cơm gà. Trông thấy Trương Khải Tường, gương mặt thầy lộ vẻ mừng rỡ, có điều, muốn nói chuyện thì trước tiên phải nuốt miếng cơm trong miệng vào bụng cái đã.

“E ~ e tớ zồ a ~” (Em tới rồi à!)

Giờ là lúc nào rồi mà thầy còn có tâm trạng ăn với chả uống?

Trương Khải Tường cảm giác hai tay mình đang run rẩy. Nó hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tròn ủm của thầy Cao hói: “Đội bóng rổ có người thương vong sao thầy?”

“Phụt.” Thầy Cao phun luôn một ngụm cơm lên bàn làm việc, “Thương vong cái gì? Có phải tai nạn máy bay xe hơi gì đâu? Đấu bóng rổ thì vong đào đâu ra?” Ông rút mấy tờ giấy vệ sinh lau mặt bàn, rồi lại lau miệng, đoạn đặt đũa xuống mới xoay người nhìn thẳng vào Trương Khải Tường.

“Nói nhảm vừa thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trương Khải Tường nóng ruột chết đi được, quên phứt luôn chuyện phải lễ phép với thầy giáo, trừng mắt sẵng giọng: “Nói mau!”

“Đội trưởng đội bóng rổ, em cũng quen đấy──” Thầy Cao trước nay vốn dễ tính nên chẳng thèm so đo, huống chi ông còn có việc phải nhờ vả nó đây này.

“Nói nhảm, đương nhiên quen! Cậu ta xảy ra chuyện gì?”

“Nó bị thương trong trận đấu lần trước, bác sĩ khẳng định không thể thi đấu trong trận giành ngôi á quân diễn ra vào ngày mai. Thật ra, đội bóng rổ cũng có tuyển thủ dự bị, nhưng người bị thương là đội trưởng nên mới rắc rối to.” Thầy Cao tiếc hận không thôi khi thấy chiếc cúp quán quân đã tới tận tay có nguy cơ vuột mất.

“Cậu ấy bị thương nghiêm trọng không?” Trương Khải Tường cảm giác được bàn tay đang nắm chặt của mình ướt đẫm mồ hôi. Nó chẳng màng đến trận đấu, chẳng màng đến ngôi á quân, chỉ cần biết Ôn Hữu Tuấn không có chuyện gì là tốt rồi.

Thầy Cao nghiêng đầu ngẫm nghĩ, trong điện thoại huấn luyện viên Lâm nói chỉ cần ông thuyết phục được Trương Khải Tường tới hỗ trợ, đừng có nói rõ rằng Ôn Hữu Tuấn ổn rồi, “Lúc huấn luyện viên Lâm gọi cho thầy thì thằng bé chưa tỉnh.”

Tim Trương Khải Tường chợt hẫng đi một nhịp, vẫn còn chưa tỉnh? Nghiêm trọng vậy sao? Trái tim nó quặn đau như bị ai bóp nghẹt, chỉ mong tên kia sớm khỏe lại.

“Em có thể tới thi đấu.” Tuy buổi chiều có một cuộc thi Anh văn nhỏ khá quan trọng nhưng nó chẳng thèm để ý. Nó muốn bay qua đó ngay lập tức, muốn tận mắt trông thấy Ôn Hữu Tuấn không có việc gì, đến lúc đó mới có thể an tâm.

Thầy Cao không ngờ Trương Khải Tường đồng ý một cách dễ dàng như vậy, ông vốn còn định dụ dỗ ngon ngọt thêm mấy câu, “Thật tốt quá! Em cúp luôn mấy tiết chiều nay với sáng mai không sao chứ?”

Trương Khải Tường là thiên tài bóng rổ mà huấn luyện viên Lâm rất vừa ý, ông thường nói: chơi bóng rổ không chỉ cần thiên phú, mà còn cần phải dùng đầu óc. Có điều, Trương Khải Tường vì muốn chú tâm vào học hành nên không tiếp tục ở lại đội bóng.  Tuy vậy, huấn luyện viên Lâm chưa từ bỏ ý định, dăm ba lúc rảnh rỗi vẫn gọi nó đến rèn luyện thân thể. Ông xác định tay chân Trương Khải Tường vẫn còn linh hoạt, phối hợp với đội bóng rổ cũng không tệ.

Người có thể thay thế Ôn Hữu Tuấn, ngoại trừ Trương Khải Tường, ông không thấy một ai xứng đáng hơn.

Chẳng phải đã nói em có thể thi đấu sao? Lão già dài dòng. Trương Khải Tường sốt ruột trả lời: “Không sao, giờ phải làm thế nào đây? Em thuê xe đi à?”

“Thầy lái xe chở đi, em cứ xin phép nghỉ trước, chờ thầy ăn xong lập tức xuất phát.”

Còn ngồi đó mà ăn nữa, coi chừng nghẹn chết thầy. Trông bộ dạng ngẩng mặt hướng về phía nam của lão Cao hói, Trương Khải Tường nghĩ thầm: não mấy người học thể dục quả nhiên là bị lệch.

“Thầy, ít ra phải về nhà tắm rửa thay quần áo đã chứ?”

“Ờ nhỉ, tí nữa thầy chở em về nhà trước, suy nghĩ chu đáo ghê ta.” Thầy Cao cầm đôi đũa, cười tít mắt khoát tay với nó, “Em tìm giáo viên xin phép nghỉ ngay đi.”

Chu đáo? Đó là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa mà! Buồn bực mắng thầm lão Cao hói mấy câu, nó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng thầy chủ nhiệm ưa nói nhiều ở một tòa nhà khác, nghe mấy câu trách móc xong rốt cuộc cũng được nghỉ phép.

Ít phút sau, nó nhảy lên chiếc xe thum thủm mùi tất thối của lão Cao hói, quay về nhà mang theo hai bộ quần áo sạch (lo trước khỏi họa). Bà chị gái làm tiếp viên hàng không Trương Khải Kỳ tuy được nghỉ nhưng đang tí tởn chạy đi hẹn hò, nó lưu lại tờ giấy ghi lý do một cách đơn giản rồi tức tốc leo lên xe như lửa cháy đến mông. Chiếc xe lập tức xuất phát bon bon chạy về phía nam.

Ngồi ở vị trí phụ lái, Trương Khải Tường nghiêng đầu nhìn cảnh sắc lướt nhanh ngoài cửa kính. Lòng vòng nửa giờ, xe đang chạy nhanh trên đường cao tốc. Nó đột nhiên mở miệng: “Thầy, thầy có biết đường không?”

Thầy Cao hói đang cầm tay lái hơi ngập ngừng một chút: “Đương nhiên ── không biết.”

Trương Khải Tường quay phắt đầu lại: “Thầy bảo thầy không biết đường á?”

Thầy Cao cũng nghiêng đầu sang nhìn nó, trong mắt còn lộ vẻ áy náy: “Ngại quá, chẳng những thầy không biết đường, mà còn nằm trong hiệp hội dân mù đường. Cơ mà không sao, nếu đi lạc thầy biết hỏi đường mà!” Vừa nói, thầy Cao còn vô cùng thành thật gật đầu nói xin lỗi, kết quả là thiếu chút nữa đụng trúng chiếc xe tải nhỏ đang đi phía trước.

“Lái xe thì nhìn phía trước cho em!” Trương Khải Tường đen mặt, thật là ngồi nhầm xe tặc rồi, nói không chừng nó tự bắt xe đi còn an toàn hơn.

________

Chú thích:  [*] Rối loạn lưỡng cực là một bệnh lý cảm xúc thường gặp trong thực hành lâm sàng. Đặc điểm của bệnh là sự tái diễn hoặc luân phiên của các giai đoạn hưng cảm hoặc trầm cảm (hai hội chứng hoàn toàn trái ngược nhau), xen kẽ là những giai đoạn thuyên giảm hoàn toàn.

Rối loạn lưỡng cực trước đây còn gọi là bệnh hưng trầm cảm. Khi lên cơn hưng cảm, người bệnh cảm thấy vui vẻ, tràn đầy sinh lực, rất thoải mái, sức khỏe hoàn hảo, không cảm thấy mệt mỏi, dường như mọi việc đều tốt đẹp, thấy cuộc sống toàn màu hồng, quá khứ và tương lai rất tốt đẹp. 

Ngược lại với giai đoạn hưng cảm, người bệnh chuyển sang giai đoạn trầm cảm, khí sắc hoàn toàn trái ngược với giai đoạn hưng cảm. Lúc này khí sắc người bệnh giảm nhiều, tư duy ức chế, giảm các hoạt động tâm thần vận động. Người bệnh cảm thấy buồn vô cớ, không tìm thấy lối thoát, quá khứ và tương lai hoàn toàn ảm đạm, cảm thấy mắc tội lỗi… Trong giai đoạn này, người bệnh thường có ý định tự tử.