Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 6: Tồi tệ




1 người xa lạ, gặp nhau lần đầu, không quen biết, chưa từng gặp mặt, ăn mặc kì dị đến khó tin, đến với nàng 1 cách lạ lùng, độc đoán. Nàng là cô gái trạc đôi mươi nhưng cũng đủ mạnh mẽ để đối phó với chuyện này, nhưng sao trong tiềm thức nàng lại thấy chàng thật quen thuộc, dường như đã biết từ rất lâu rồi, thật mơ hồ, không ổn ! nàng đang trong tình trạng “ khó thở”:

- không được , anh là cái thá gì mà tôi phải có trách nhiệm với anh, chỉ có pháp luật , maays chú cảnh sát mới được quyền quyết định tui bị xử tử hay không thôi, anh bị thần kinh à?

Chàng không nói nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn, trong đôi mắt chứ đầy vũ khí có thể giết người

- ôi trời, anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy trời, thôi nể tình mình cùng là con người với nhau, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện,- nói xong nàng nhah nhẹn đón chiếc taxi, nhét chàng vào trong, đóng cửa lại và bảo bác tài xế chở đến bệnh viện tâm thần giùm,

*bây giờ mình xin xưng hô bằng hắn và nó , mong các bạn thông cảm^.^

Tối đó nằm trong nhà nhưng nó không thể nào yên được, nó sợ lỡ như hắn không bị thần kinh thiệt mà một số lí do khác như maats trí tạm thời , hay bị thất tình, v.v.v làm cho con người bị me muội, thậm chó là bị tai nạn chấn thương đầu cần có người chỉ đường về nhà giùm nữa chứ, xoay qua xoay lại cuối cùng nó chạy đến chỗ bệnh viện, nhưng sao không có ai dược nhận vào sáng nay cả, chẳng nhẽ trên đường đi bị tai nạn gì chăng, nghe nói tài xế bây giờ hít ma túy nhiều lắm có khi nào bán hắn để lấy tiền không nhỉ, nó mệt mỏi với bao suy nghĩ , nó cứ nghĩ mãi ràng chẳng mhẽ nó là kẻ gián tiếp giết hắn ư, nó sẽ bị chú cảnh sát bắt đi, v.v.v Nó tự trách mình tự nhiên lại hành xử ngu xuẩn như hồi sáng chứ, đang đi lang thang thì bỗng nhiên nó thấy hắn ở trước mặt, coi bộ hắn khuôn mặt hắn cũng rất mệt mỏi , thấy nó, hắn như 1 con thú dữ gặp được 1 miếng mồi béo bở, ra sức quát nạt

- ả tiện nhân kia, sao lại bỏ ta một mình vậy chứ, ta đã nói nhà ngươi phải chịu trách nhiệm với ta rồi mà!

Không nói gì, Nó như một con thỏ trắng cô đơn gặp được bạn, chạy tới ôm hắn, tỏ vẻ ngần ngại, có hơi bồng bột nhưng nó không thể làm khác được nữa, cảm xúc của nó đang chiếm lấy cả thân xác yếu ớt này

,,,,,,2 năm trước

- anh à, chúng mình đi chơi xa đi. Em thích đi bằng oto cơ, chứ không thích đi bằng xe máy đâu?

- nhưng anh không biết đi xe oto, anh chưa từng học!

- em không biết ddau, anh làm sao thì làm 3 tháng sau tốt nghiệp xong anh phải lái được oto

- nhưng mà…..thôi được, haizzzzzzzzzz

2 tháng 29 ngày

Reng reng reng( chuông điện thoại)

- alo

- bây giờ anh sẽ lái xe đến chỗ của em nha, xe anh mới mượn í

- woa woa, hihi, em sẽ chờ ở đây.. mà anh ơi….

- Títtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

- Alo alo anh ơi, anh ơi

Tại bệnh viện

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức

- Huhuhu, anh ơi, ANH ƠI……….

Hiện tại

Nó ôm hắn thật lâu làm cho hắn bất động, không hiểu vì sao cả hắn và nó đều cảm thấy có 1 cảm giác gì đó rất khó tả…………..trời lại mưa, cơn mưa mùa hạ bắt đầu đến


1 người xa lạ, gặp nhau lần đầu, không quen biết, chưa từng gặp mặt, ăn mặc kì dị đến khó tin, đến với nàng 1 cách lạ lùng, độc đoán. Nàng là cô gái trạc đôi mươi nhưng cũng đủ mạnh mẽ để đối phó với chuyện này, nhưng sao trong tiềm thức nàng lại thấy chàng thật quen thuộc, dường như đã biết từ rất lâu rồi, thật mơ hồ, không ổn ! nàng đang trong tình trạng “ khó thở”:

- không được , anh là cái thá gì mà tôi phải có trách nhiệm với anh, chỉ có pháp luật , maays chú cảnh sát mới được quyền quyết định tui bị xử tử hay không thôi, anh bị thần kinh à?

Chàng không nói nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn, trong đôi mắt chứ đầy vũ khí có thể giết người

- ôi trời, anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy trời, thôi nể tình mình cùng là con người với nhau, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện,- nói xong nàng nhah nhẹn đón chiếc taxi, nhét chàng vào trong, đóng cửa lại và bảo bác tài xế chở đến bệnh viện tâm thần giùm,

*bây giờ mình xin xưng hô bằng hắn và nó , mong các bạn thông cảm^.^

Tối đó nằm trong nhà nhưng nó không thể nào yên được, nó sợ lỡ như hắn không bị thần kinh thiệt mà một số lí do khác như maats trí tạm thời , hay bị thất tình, v.v.v làm cho con người bị me muội, thậm chó là bị tai nạn chấn thương đầu cần có người chỉ đường về nhà giùm nữa chứ, xoay qua xoay lại cuối cùng nó chạy đến chỗ bệnh viện, nhưng sao không có ai dược nhận vào sáng nay cả, chẳng nhẽ trên đường đi bị tai nạn gì chăng, nghe nói tài xế bây giờ hít ma túy nhiều lắm có khi nào bán hắn để lấy tiền không nhỉ, nó mệt mỏi với bao suy nghĩ , nó cứ nghĩ mãi ràng chẳng mhẽ nó là kẻ gián tiếp giết hắn ư, nó sẽ bị chú cảnh sát bắt đi, v.v.v Nó tự trách mình tự nhiên lại hành xử ngu xuẩn như hồi sáng chứ, đang đi lang thang thì bỗng nhiên nó thấy hắn ở trước mặt, coi bộ hắn khuôn mặt hắn cũng rất mệt mỏi , thấy nó, hắn như 1 con thú dữ gặp được 1 miếng mồi béo bở, ra sức quát nạt

- ả tiện nhân kia, sao lại bỏ ta một mình vậy chứ, ta đã nói nhà ngươi phải chịu trách nhiệm với ta rồi mà!

Không nói gì, Nó như một con thỏ trắng cô đơn gặp được bạn, chạy tới ôm hắn, tỏ vẻ ngần ngại, có hơi bồng bột nhưng nó không thể làm khác được nữa, cảm xúc của nó đang chiếm lấy cả thân xác yếu ớt này

,,,,,,2 năm trước

- anh à, chúng mình đi chơi xa đi. Em thích đi bằng oto cơ, chứ không thích đi bằng xe máy đâu?

- nhưng anh không biết đi xe oto, anh chưa từng học!

- em không biết ddau, anh làm sao thì làm 3 tháng sau tốt nghiệp xong anh phải lái được oto

- nhưng mà…..thôi được, haizzzzzzzzzz

2 tháng 29 ngày

Reng reng reng( chuông điện thoại)

- alo

- bây giờ anh sẽ lái xe đến chỗ của em nha, xe anh mới mượn í

- woa woa, hihi, em sẽ chờ ở đây.. mà anh ơi….

- Títtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

- Alo alo anh ơi, anh ơi

Tại bệnh viện

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức

- Huhuhu, anh ơi, ANH ƠI……….

Hiện tại

Nó ôm hắn thật lâu làm cho hắn bất động, không hiểu vì sao cả hắn và nó đều cảm thấy có 1 cảm giác gì đó rất khó tả…………..trời lại mưa, cơn mưa mùa hạ bắt đầu đến


1 người xa lạ, gặp nhau lần đầu, không quen biết, chưa từng gặp mặt, ăn mặc kì dị đến khó tin, đến với nàng 1 cách lạ lùng, độc đoán. Nàng là cô gái trạc đôi mươi nhưng cũng đủ mạnh mẽ để đối phó với chuyện này, nhưng sao trong tiềm thức nàng lại thấy chàng thật quen thuộc, dường như đã biết từ rất lâu rồi, thật mơ hồ, không ổn ! nàng đang trong tình trạng “ khó thở”:

- không được , anh là cái thá gì mà tôi phải có trách nhiệm với anh, chỉ có pháp luật , maays chú cảnh sát mới được quyền quyết định tui bị xử tử hay không thôi, anh bị thần kinh à?

Chàng không nói nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn, trong đôi mắt chứ đầy vũ khí có thể giết người

- ôi trời, anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy trời, thôi nể tình mình cùng là con người với nhau, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện,- nói xong nàng nhah nhẹn đón chiếc taxi, nhét chàng vào trong, đóng cửa lại và bảo bác tài xế chở đến bệnh viện tâm thần giùm,

*bây giờ mình xin xưng hô bằng hắn và nó , mong các bạn thông cảm^.^

Tối đó nằm trong nhà nhưng nó không thể nào yên được, nó sợ lỡ như hắn không bị thần kinh thiệt mà một số lí do khác như maats trí tạm thời , hay bị thất tình, v.v.v làm cho con người bị me muội, thậm chó là bị tai nạn chấn thương đầu cần có người chỉ đường về nhà giùm nữa chứ, xoay qua xoay lại cuối cùng nó chạy đến chỗ bệnh viện, nhưng sao không có ai dược nhận vào sáng nay cả, chẳng nhẽ trên đường đi bị tai nạn gì chăng, nghe nói tài xế bây giờ hít ma túy nhiều lắm có khi nào bán hắn để lấy tiền không nhỉ, nó mệt mỏi với bao suy nghĩ , nó cứ nghĩ mãi ràng chẳng mhẽ nó là kẻ gián tiếp giết hắn ư, nó sẽ bị chú cảnh sát bắt đi, v.v.v Nó tự trách mình tự nhiên lại hành xử ngu xuẩn như hồi sáng chứ, đang đi lang thang thì bỗng nhiên nó thấy hắn ở trước mặt, coi bộ hắn khuôn mặt hắn cũng rất mệt mỏi , thấy nó, hắn như 1 con thú dữ gặp được 1 miếng mồi béo bở, ra sức quát nạt

- ả tiện nhân kia, sao lại bỏ ta một mình vậy chứ, ta đã nói nhà ngươi phải chịu trách nhiệm với ta rồi mà!

Không nói gì, Nó như một con thỏ trắng cô đơn gặp được bạn, chạy tới ôm hắn, tỏ vẻ ngần ngại, có hơi bồng bột nhưng nó không thể làm khác được nữa, cảm xúc của nó đang chiếm lấy cả thân xác yếu ớt này

,,,,,,2 năm trước

- anh à, chúng mình đi chơi xa đi. Em thích đi bằng oto cơ, chứ không thích đi bằng xe máy đâu?

- nhưng anh không biết đi xe oto, anh chưa từng học!

- em không biết ddau, anh làm sao thì làm 3 tháng sau tốt nghiệp xong anh phải lái được oto

- nhưng mà…..thôi được, haizzzzzzzzzz

2 tháng 29 ngày

Reng reng reng( chuông điện thoại)

- alo

- bây giờ anh sẽ lái xe đến chỗ của em nha, xe anh mới mượn í

- woa woa, hihi, em sẽ chờ ở đây.. mà anh ơi….

- Títtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

- Alo alo anh ơi, anh ơi

Tại bệnh viện

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức

- Huhuhu, anh ơi, ANH ƠI……….

Hiện tại

Nó ôm hắn thật lâu làm cho hắn bất động, không hiểu vì sao cả hắn và nó đều cảm thấy có 1 cảm giác gì đó rất khó tả…………..trời lại mưa, cơn mưa mùa hạ bắt đầu đến


1 người xa lạ, gặp nhau lần đầu, không quen biết, chưa từng gặp mặt, ăn mặc kì dị đến khó tin, đến với nàng 1 cách lạ lùng, độc đoán. Nàng là cô gái trạc đôi mươi nhưng cũng đủ mạnh mẽ để đối phó với chuyện này, nhưng sao trong tiềm thức nàng lại thấy chàng thật quen thuộc, dường như đã biết từ rất lâu rồi, thật mơ hồ, không ổn ! nàng đang trong tình trạng “ khó thở”:

- không được , anh là cái thá gì mà tôi phải có trách nhiệm với anh, chỉ có pháp luật , maays chú cảnh sát mới được quyền quyết định tui bị xử tử hay không thôi, anh bị thần kinh à?

Chàng không nói nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn, trong đôi mắt chứ đầy vũ khí có thể giết người

- ôi trời, anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy trời, thôi nể tình mình cùng là con người với nhau, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện,- nói xong nàng nhah nhẹn đón chiếc taxi, nhét chàng vào trong, đóng cửa lại và bảo bác tài xế chở đến bệnh viện tâm thần giùm,

*bây giờ mình xin xưng hô bằng hắn và nó , mong các bạn thông cảm^.^

Tối đó nằm trong nhà nhưng nó không thể nào yên được, nó sợ lỡ như hắn không bị thần kinh thiệt mà một số lí do khác như maats trí tạm thời , hay bị thất tình, v.v.v làm cho con người bị me muội, thậm chó là bị tai nạn chấn thương đầu cần có người chỉ đường về nhà giùm nữa chứ, xoay qua xoay lại cuối cùng nó chạy đến chỗ bệnh viện, nhưng sao không có ai dược nhận vào sáng nay cả, chẳng nhẽ trên đường đi bị tai nạn gì chăng, nghe nói tài xế bây giờ hít ma túy nhiều lắm có khi nào bán hắn để lấy tiền không nhỉ, nó mệt mỏi với bao suy nghĩ , nó cứ nghĩ mãi ràng chẳng mhẽ nó là kẻ gián tiếp giết hắn ư, nó sẽ bị chú cảnh sát bắt đi, v.v.v Nó tự trách mình tự nhiên lại hành xử ngu xuẩn như hồi sáng chứ, đang đi lang thang thì bỗng nhiên nó thấy hắn ở trước mặt, coi bộ hắn khuôn mặt hắn cũng rất mệt mỏi , thấy nó, hắn như 1 con thú dữ gặp được 1 miếng mồi béo bở, ra sức quát nạt

- ả tiện nhân kia, sao lại bỏ ta một mình vậy chứ, ta đã nói nhà ngươi phải chịu trách nhiệm với ta rồi mà!

Không nói gì, Nó như một con thỏ trắng cô đơn gặp được bạn, chạy tới ôm hắn, tỏ vẻ ngần ngại, có hơi bồng bột nhưng nó không thể làm khác được nữa, cảm xúc của nó đang chiếm lấy cả thân xác yếu ớt này

,,,,,,2 năm trước

- anh à, chúng mình đi chơi xa đi. Em thích đi bằng oto cơ, chứ không thích đi bằng xe máy đâu?

- nhưng anh không biết đi xe oto, anh chưa từng học!

- em không biết ddau, anh làm sao thì làm 3 tháng sau tốt nghiệp xong anh phải lái được oto

- nhưng mà…..thôi được, haizzzzzzzzzz

2 tháng 29 ngày

Reng reng reng( chuông điện thoại)

- alo

- bây giờ anh sẽ lái xe đến chỗ của em nha, xe anh mới mượn í

- woa woa, hihi, em sẽ chờ ở đây.. mà anh ơi….

- Títtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

- Alo alo anh ơi, anh ơi

Tại bệnh viện

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức

- Huhuhu, anh ơi, ANH ƠI……….

Hiện tại

Nó ôm hắn thật lâu làm cho hắn bất động, không hiểu vì sao cả hắn và nó đều cảm thấy có 1 cảm giác gì đó rất khó tả…………..trời lại mưa, cơn mưa mùa hạ bắt đầu đến