Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 5




Sáng thứ hai, nó đi học với tâm trạng cực kỳ uể oải, thời khóa biểu toàn mấy môn khắc tinh với nó không thôi.

-Mon, chân bị sao mà đi cà nhắc thế? Thanh Ngân quan tâm.

-Ờ, chuyện dài dòng lắm, khi nào rảnh kể bạn nghe.

Không hiểu chuyện gì nhưng nhìn con bạn không có vẻ gì muốn nói chuyện nên Ngân cũng im lặng không hỏi nữa.

Tới lớp, nó phát hiện chỗ mình xuất hiện một tên động vật quý hiếm. Tóc nhuộm vàng, gương mặt baby, da trắng nõn như con gái. Mấy ngày nay đã quen độc chiếm bàn cuối một mình rồi, bây giờ xuất hiện thêm một tên nữa, nó khó chịu đi xuống, dùng bộ mặt hết sức giang hồ lên tiếng:

-Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi, mời cậu vui lòng nhích cái mông của cậu đi chỗ khác.

Tên kia ngước lên nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc

-Câu này tôi nói bà mới đúng hơn, chỗ này của tôi. Tôi chưa đuổi bà ra là may rồi đó.

Tên này vừa nói vừa vuốt tóc làm nó nổi da gà, đúng là bóng chính hiệu rồi, hèn gì nó thắc mắc sao lớp còn nguyên bàn trống, thì ra là không ai dám ngồi chung với hắn. Thấy tình hình không ổn, Ngân chạy xuống giải hòa:

-Mon, chỗ này là của Hoàng, mấy ngày trước cậu ấy nghỉ nên bạn không biết thôi.

-Được ngồi chung bàn với tôi là diễm phúc lắm đó, thấy cả lớp này có ai được không? Tên Hoàng bóng hãnh diện.

-Mới sáng sớm đã gặp toàn âm binh, chắc cả ngày xui xẻo.

Nó lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi xuống ghế, nhìn cái mặt tên Hoàng bóng mà nó tức tối, nhưng mà tốt nhất không nên gây thù chuốc oán thêm nữa. Nó nghĩ đến tiết Anh văn mà ngán ngẩm, môn nó đại dốt, đã vậy còn bị tên lớp trưởng chơi quê hoài mới tức, hi vọng hôm nay không bị gọi tên đã là hạnh phúc rồi.

-Chào các em.

Cô Hiệu Phó bước vào với nụ cười tươi rói, cả lớp vẫn còn đang thắc mắc không biết có việc gì thì cô đã lên tiếng:

-Cô giáo chủ nhiệm có việc đột xuất nên cần chuyển công tác, vì vậy lớp chúng ta sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới và sẽ phụ trách môn Anh văn của lớp luôn.

Lớp học bắt đầu nhao nhao đủ thứ câu hỏi, nào là “Thầy hay Cô vậy cô?”, “Hiền không cô?”, “Đẹp không cô”?.bla..bla… Nó nghe mà nhức cả đầu, đối với nó ai cũng như nhau, thầy hay cô thì nó cũng dốt hết, cho nên tranh thủ úp mặt xuống bàn ngủ một chút cho khỏe.

-Các em trật tự, đây là thầy Duy Minh, các em làm quen với thầy nhé. Nói xong cô hiệu phó đi mất nhường sự vinh quang cho Thầy.

Duy Minh bước vào lớp trước sự trầm trồ ngưỡng mộ của mấy đứa nữ. Woa, đẹp trai phong độ quá, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ, làm như lần đầu tiên mới thấy người đẹp vậy đó.

-Chào các em, Thầy tên là Duy Minh, sau này sẽ dạy môn Anh kiêm chủ nhiệm lớp mình. Vì vậy mong các em hợp tác.

Giọng nói của Thầy vừa cất lên đã làm cho nó tỉnh ngủ ngay lập tức, sao giọng này thấy quen quen vậy nhỉ. Ngước mặt lên nhìn, nó như không tin vào mắt mình, sao lại là tên Thiên Lôi đó chứ, không lẽ câu “Ghét của nào trơi trao của đó” là sự thật hay sao? Kỳ này nó chết chắc rồi, nó dám chửi cả thầy giáo luôn mới ghê, nó chỉ đọc kinh niệm phật mong tên Thầy này không nhớ ra nó thôi.

Thấy mặt nó nhăn nhó khó coi, Hoàng bóng lay lay nó:

-Ê, bà sao thế? Sao mặt xanh mét vậy? Đừng nói thầy thầy đẹp trai quá rồi kiềm lòng không nổi nha.

-Đẹp cái đầu ông. Vừa nói nó vừa co chân đạp tên kia một cái, trúng ngay cái chân đau, tiếng hét vì đau của nó vô tình trở thành tâm điểm cho sự chú ý của cả lớp.

Duy Minh đưa cặp mắt bồ câu của hắn vào cái người vừa phát ra âm thanh, hắn nói giọng cực kỳ hiền lành;

-Bạn nữ bàn cuối có vấn đề gì sao?

-Thưa thầy không ạ.

Nó ngượng chín mặt, còn cái tên Hoàng thì cười khúc khích làm nó điên tiết. Số nó đúng là số con rệp, lẽ ra giờ này nó đang ở nhà chơi bida với mấy đứa đàn em mới đúng, chứ không phải ngồi đây nghe cái tên Thiên Lôi giảng ba cái xàm xí kia. Đang mông lung nghĩ ngợi, Quốc An chuyền cho nó tờ giấy vỏn vẹn bốn chữ“Chân hết đau chưa”, nó thấy hơi bất ngờ, hay là tên lớp trưởng này định bày trò gì đây.

-Bạn nữ bàn cuối, bạn lên bảng làm câu này.

Tiếng gọi của hắn như sét đánh ngang tai, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của lớp trưởng nữa. Kỳ này tiêu chắc, một chữ nó cũng không hiểu chứ đừng nói một câu.

-Thưa thầy, em…k..h..ô..n..g biết làm ạ. Nó lí nhí.

-Bài đơn giản vậy mà không biết làm, vậy mà lo làm việc riêng. Em đứng hết tiết cho tôi.

Hắn cố giữ nét mặt nghiêm nghị, chứ trong lòng đã thấy buồn cười trước bộ dạng của nó từ lúc hắn bước vào tới giờ. Bình thường anh hùng lắm, mà bây giờ khép nép đáng thương, hắn càng muốn trêu chọc.

Còn nó đứng với gương mắt hình viên đạn, rõ ràng lấy việc công trả thù riêng mà. Đồ nhỏ mọn. Tên Hoàng sáng giờ miệng lưỡi bép xép, bây giờ cũng không dám lên tiếng, sợ nó phát hỏa là tiêu đời.

Tiết học trôi qua nặng nề, nó cúp tiết trốn ra sau trường. Ngồi trong lớp cũng ngủ, thôi ra đây ngủ cho yên tĩnh.

-Ê, dám cúp tiết ra đây ngủ hả? Đang thiu thiu ngủ, tiếng gọi của lớp trưởng làm nó thức giấc.

-Thích. Nó trả lời cụt ngủn, tỏ vẻ không thích sự xuất hiện của cậu ta.

-Đã học tệ rồi còn không chăm chỉ, cậu muốn ở lại lớp hả?

-Không liên quan đến cậu. Cậu chăm thì vô học đi, trốn ra đây làm gì?

-Nói nhiều với cái đồ não heo như cậu đúng là mệt mà. Cậu muốn tự vô lớp hay đợi tôi khiêng vô?

-Khiêng.

-Vậy cậu đừng hối hận đó.

Mặt cậu ta gian quá làm nó hốt hoảng

-Tôi hối hận rồi. Nó bỏ chạy một hơi vô lớp.

Quốc An nhìn theo bóng nó khẽ mỉm cười, chân đau mà chạy cũng nhanh dữ. Cậu thật sự rất có sức hút đó não heo à, đôi mắt một mí tròn xoe long lanh nhưng rất tinh nghịch, môi đỏ chúm chím, thân hình nhỏ nhắn cá tính làm tôi không thể rời mắt được. Cậu đừng mong sẽ thoát khỏi tôi nhé.