Tại phòng họp của trường
-Thầy nghĩ em cũng biết thầy gọi em vào vì chuyện gì rồi đúng không?
Sau khi đưa nó về, hắn trở về thay áo rồi đến trường gặp Thiện Mỹ sau giờ học.
-Dạ chuyện gì ạ? Em không biết. Nhìn vào ánh mắt của hắn, Thiện Mỹ hơi sợ.
-Thầy không muốn nói nhiều, chuyện em vừa làm là không thể chấp nhận được. Thầy không biết em vì lý do gì, nhưng em phải có trách nhiệm xử lý nó gấp trong hôm nay, nếu sau 1 tiếng đồng hồ mà còn tấm hình này nữa thì thầy không đảm bảo sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
Khuôn mặt hắn đanh lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua Thiện Mỹ làm cô ta khiếp sợ, sao giọng nói của hắn lại có uy lực như thế?
-Thầy, thầy nói gì em không hiểu? Cô ta vẫn còn cố gắng chống chế.
-Thầy không gọi em đến đây chỉ để hỏi em có làm hay không, vì thầy thừa sức biết được chuyện này, thầy chỉ cho em cơ hội cuối cùng, đừng để thầy phải đích thân ra tay, lúc đó hậu quả em và cả gia đình cũng không gánh nổi đâu. Nhớ đó, 1 tiếng đồng hồ thôi. Em về xử lý chuyện của mình đi.
Tuy không hiểu rõ về Duy Minh nhưng Thiện Mỹ cũng đã từng nghe mẹ kể gia đình thầy là một gia đình có thế lực, trên thương trường cũng như ngoài xã hội ai cũng phải nể mặt, không ngờ thầy lại nhúng tay vào việc này, mặc dù không muốn nhưng cũng phải miễn cưỡng xử lý, chờ cơ hội khác ra tay với con nhỏ đó cũng được.
Rời khỏi trường với khuôn mặt tức giận, nhưng đi được vài bước đã gặp lớp trưởng và Hoàng chờ sẵn bên ngoài.
-Lớp trưởng chờ tôi sao? Cố nở nụ cười thật tươi, Thiện Mỹ bước tới.
-Gây chuyện xong vẫn còn có thể vui vẻ vậy sao?
Hoàng nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
-Cậu muốn gì? Thiện Mỹ dư sức biết họ đợi cô có việc gì, chẳng qua là vẫn muốn giữ thể diện trước mặt lớp trưởng thôi.
-Chỉ muốn cảnh cáo cậu về chuyện cậu gây ra với Thiên Anh, nếu cậu còn tiếp tục gây chuyện tôi sẽ chẳng để yên cho cậu đâu. Tôi không muốn động thủ với con gái, nên đừng ép tôi.
Gương mặt Hoàng lạnh như băng, con nhỏ đó bỏ bùa mê gì mà ai cũng ra tay bảo vệ nó cơ chứ, thật muốn xé xác nó cho hả dạ.
-Có lẽ cậu nhầm người rồi, tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.
Nhìn cái mặt giả vờ ngây thơ của Thiện Mỹ mà Hoàng tức tối, nếu cô ta là con trai cậu đã sớm dùng vũ lực rồi.
-Đừng đưa bộ mặt đó ra nữa, ngay từ khi bắt đầu cậu đã âm mưu hại Thiên Anh rồi, chính cậu là người gài cậu ấy tham gia, cố tình may trang phục, cố tình đâm kim vào cậu ấy, cố tình cho người mang giày cao gót đến, cố tình may lỏng lẽo để váy tuột xuống, cố tình chụp hình và đăng lên web, tôi nói vậy có sai chỗ nào không?
Quốc An giận đến tím mặt, người con gái mà cậu muốn bảo vệ nhất lại bị cô ta hãm hại, không thể nhịn thêm một phút nào nữa.
-Tôi không có, đó là sự cố ngoài ý muốn. Quốc An, tin tôi đi, thật sự tôi không có.
Thiện Mỹ ôm tay Quốc An cầu cứu.
Cảm thấy ghê tởm với người con gái trước mặt, Quốc An đẩy cô ta ngã xuống không thương tiếc.
-Đừng vờ tội nghiệp trước mặt tôi nữa, cậu hại Thiên Anh với mục đích gì hả?
Nước mắt đầm đìa, cô ta không còn giả vờ được nữa.
-Tất cả những gì tôi làm chẳng phải vì cậu sao? Từ khi con nhỏ đó xuất hiện, cậu lúc nào cũng quan tâm đến nó mà không ngó ngàng gì đến tôi nữa.,hức..hức…
-Nếu Thiên Anh không xuất hiện, thì tôi cũng chỉ xem cậu là một người bạn bình thường, bây giờ thì đối với tôi, bạn cũng không thể nữa rồi.
Quốc An dứt khoát.
-Cậu đừng có mà đụng đến cậu ấy một lần nào nữa, đến lúc đó đừng nói sao tôi độc ác.
Nói xong Hoàng kéo Quốc An đi khỏi, để lại Thiện Mỹ ngồi khóc thảm thương trên đường “Thiên Anh, mày làm tao ra nông nỗi này, tao sẽ chẳng để yên cho mày đâu”.
……….
Một ngày mệt mỏi, nó chỉ muốn ngủ thật sớm, nhưng trằn trọc hoài không ngủ được, đầu nó bây giờ toàn hình hắn lởn vởn xung quanh. Đến bây giờ nó vẫn còn chưa tin được hắn thích mình, sao lại có chuyện kỳ lạ vậy nhỉ? Nó nhớ lại những lúc khó khăn, đau ốm đều có hắn bên cạnh, hắn luôn xuất hiện khi nó cần người an ủi sẻ chia, luôn quan tâm nó mà bản thân không hề hay biết, nhưng còn Thanh Ngân thì sao? Nếu như bạn ấy biết chuyện này chắc sẽ buồn lắm, có khi lại không thèm nhìn mặt nó nữa. Cảm giác lâng lâng hạnh phúc nhưng lại khó xử làm nó không biết thế nào. Đang ngụp lặn trong đống suy nghĩ hỗn độn thì điện thoại có tin nhắn, số điện thoại lạ, của ai đây không biết.
- Ngủ chưa? Hay là đang hạnh phúc quá không ngủ được.haha.
Nói chuyện kiểu này chắc là hắn rồi chứ không ai khác, sao hắn lại biết số điện thoại của mình? Trời ạ, người ta là giáo viên chủ nhiệm tất nhiên phải có số điện thoại rồi, hỏi ngớ ngẩn dễ sợ, nó tự kỷ vừa hỏi vừa trả lời một mình.
Chờ một hồi không thấy trả lời, hắn nhắn tiếp
-Dám không trả lời tin nhắn của boyfriend hả? Em có muốn tiếp tục đi học không hả?
Đọc cái tin nhắn sặc mùi hù dọa của hắn mà nó buồn cười, thầy giáo người ta nghiêm túc, chững chạc, có ai trẻ con như hắn không trời.
-Đừng có mà hù dọa, em đây không sợ đâu nhá. Nó trả lời.
-Xem như em có bản lĩnh, cứ chờ đó. Suýt chút nữa thì quên, từ giây phút này trở đi cấm em có hành động thân mật với Quốc An và Hoàng, nếu phạm tội->cẩu đầu trảm. Còn nữa, cấm cãi, cấm chửi dưới mọi hình thức.
-Vô duyên, vô lý, nhảm nhí. Hình như lúc nhỏ đằng ấy bị té giếng phải không?
Người gì đâu kỳ cục, ở đâu ra cái kiểu ra lệnh vậy chứ, ai đồng ý làm người yêu hắn ta hồi nào đâu.
-Té cái đầu nhà cô, từ giờ mà cãi lại một câu là một con vịt vô sổ.
-Á……….ác còn hơn Hít-le nữa. Sao ghét mấy người tên Duy Minh quá đi mất.
-Ghét của nào trời trao của ấy đó.
-Ngủ đi mà mơ.
-Oh, ngủ ngon nha ngố, haha.
Cả nó và hắn đều mỉm cười. Từ ngày nó bước vào cuộc sống của hắn, hắn như thay đổi hoàn toàn. Hắn thích đôi mắt trong veo của nó, nhìn vào đó cứ như có chứa cả thế giới ở bên trong. Hắn thích nụ cười tỏa nắng của nó, chỉ cần nhìn nó cười bao nhiêu buồn phiền tan biến hết, hắn thích cả cái cách quan tâm người khác của nó, rất chân thành, thích cái tính ngỗ nghịch trẻ con của nó nữa, bất cứ cái gì thuộc về nó hắn đều thích. Nhưng đứng về phương diện là một thầy giáo, hắn không thể công khai bên cạnh cô học trò nhỏ của mình được, thôi thì đành cố gắng chờ em lớn vậy.
…….