Buổi chiều, tiết lý chấm dứt, thầy giáo không ra về ngay mà nán lại, hỏi mọi người rằng có phải Trần Hân đang dạy toán không. Việc đã truyền khắp gần xa, không còn gì để giấu, các học sinh thoải mái thừa nhận. Thầy lý cười bảo: "Tốt quá, sau này thầy có bận, chỉ việc nhờ Trần Hân dạy thay là được rồi!"
Trần Hân đỏ tai, cúi đầu không nói lời nào. Trình Hâm to mồm nói: "Thầy ơi, đừng bóc lột sức lao động của Trần Hân như thế! Cậu ấy có phải dạy không công đâu, thầy Phương phải chia thù lao đấy ạ!" Kỳ thực Phương Tuyển không nhắc đến tiền nong, nhưng Trình Hâm nói xong, ai nấy đều phụ họa.
Thầy lý điểm mặt từng đứa: "Em, em, em nữa! Sống mà chỉ biết có tiền thôi! Trần Hân thân yêu à, thầy trò mình nói chuyện tình cảm em nhé. Đừng nhắc đến tiền, tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm, đúng không?"
Nghe thầy đùa giỡn, Trần Hân nở nụ cười.
Thầy giáo gật gù: "Lớp ta có nhân tài như vậy, thầy Phương cũng an tâm dưỡng bệnh rồi. Các em cố lên nhé, đừng để người khác xem thường." Thầy nháy mắt vài cái rồi cầm cặp sách phất tay đi.
Được thầy lý cổ vũ, mọi người càng thêm phấn chấn.
Các thầy cô khác cũng hỏi han, thái độ rất hòa nhã. Dù sao đây cũng là trường hợp bất khả kháng. Trách nhiệm là của nhà trường đã để học sinh phải chịu thiệt thòi như vậy. Các học sinh giúp đỡ lẫn nhau, chưa bàn hiệu quả đến đâu, đã là một điều đáng quý.
Bí mật bị phát hiện, lúc đầu khiến Trần Hân càng căng thẳng. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu cảm thấy cũng chẳng có gì to tát. Các thầy cô không xem thường cậu, không cho là cậu không biết lượng sức mình, mà trái lại ai cũng nhiệt tình ủng hộ. Việc này cũng có cái hay, ít nhất là không phải đóng cửa kín mít trong giờ học nữa. Vào tháng tư rồi, không thông gió thì trong phòng thật ngột ngạt, oi bức.
Chuyện Trần Hân đứng lớp môn toán được các thầy cô biết đến, rất nhanh đã lan truyền trong đám học sinh. Trần Hân lại vụt sáng thành một thần tượng, học bá quả nhiên là để sùng bái mà! Biết chuyện, Từ Tuấn Thưởng và Tào Kế Tiếp vừa ngạc nhiên, vừa hãnh diện. Tào Kế Tiếp chắp tay lạy mấy cái làm Trần Hân dở khóc dở cười.
Trình Hâm bảo: "Ê Kế Tiếp, mày bị Gấu hai nhập hay sao?"
Tào Kế lườm một cái: "Đến giờ nó lên đồng chứ can gì đến tao đâu hả?"
Mọi người bật cười. Tào Kế vừa tự nhận mình là Gấu hai.
Từ Tuấn Thưởng điềm đạm hơn: "Thật ra cũng không có gì lạ. Hè năm ngoái chẳng phải Trần Hân đã phụ đạo cho bọn mày đấy thôi? Đương nhiên cậu ấy có thể dạy cả lớp được rồi."
Tào Kế Tiếp bảo: "Biết là thế, nhưng điều đáng nói là Trần Hân đã giảng bài mới chứ không chỉ ôn tập bài cũ nữa. Học sinh bình thường có thể làm nổi sao?"
Từ Tuấn Thưởng gật gù: "Ừ! Học sinh bình thường làm sao dạy bài mới được. Lợi hại, lợi hại. Ây da, nói ra tao lại muốn đến lớp chúng mày nghe giảng."
Tào Kế Tiếp nói: "Tao cũng thế!"
Trần Hân vội nói: "Đừng mà!"
Trình Hâm cười hì hì: "Rằng hay thì thật là hay, nhưng rất tiếc, phúc lợi này bọn mày không được hưởng."
Trần Hân vội túm cánh tay hắn. Nhìn hai tên tình tứ, Từ Tuấn Thưởng không thể nhịn cười: "Có muốn cũng chả đi được, bọn này cũng có tiết học mà!"
Tin tức truyền ra, Trần Hân đi đến đâu cũng gặp người người chỉ trỏ. Nhiều nữ sinh còn yểu điệu che mặt lén nhìn. Trần Hân cảm thấy như quay lại cái hồi phải phát biểu khai giảng trước toàn trường, lúc ấy cậu xấu hổ không chịu nổi. Còn bây giờ đã có Trình Hâm bên cạnh thì lại bình tĩnh cực kỳ. Trong mắt bọn học sinh, vẻ tĩnh lặng của Trần Hân lúc này chính là thể hiện phong độ của một vị tướng quân lạnh lùng, không màng thắng bại, là kiểu các thiếu nữ mới lớn mê tít. Cứ thế, số người hâm mộ cậu nhanh chóng tăng lên.
Lúc cậu giảng bài, thường có vài ánh mắt thoáng qua ngoài cửa lớp, thế nhưng cũng không phải thật sự đến nghe. Ai cũng có tiết, nên chỉ nhân cớ đi vệ sinh tạt sang nhìn một cái. Lúc đầu, Trần Hân còn ngại, về sau quen dần.
Giờ toán hôm nay, lớp 11A6 lại có một vị khách không mời mà đến. Trần Hân viết định lý trên bảng xong quay lại thì thấy một cô nghênh ngang đứng khoanh tay ở cửa sau, vênh mặt nhìn cậu bĩu môi. Nhất thời, mặt Trần Hân cứng nhắc, định nói lại dừng. Mọi người thấy thế, quay đầu lại. Ô kìa, giày cao gót nhọn hoắt, váy đầm đen bảnh chọe, còn ai trồng khoai đất này! Tất cả xì xào:
"Thật là không biết xấu hổ!"
"Còn đến làm gì!"
"Thật đáng ghét!"
Trình Hâm ngồi sau cùng, hô một tiếng: "Yên lặng!"
Rồi hắn to tiếng hỏi: "Này Vương Bưu, hôm qua mày quên không tắm hay sao mà có con ruồi vo ve ngoài ấy thế?"
Vương Bưu ngồi sát cửa sửng sốt một giây, sau đó chớp chớp mắt đáp: "Có trời chứng giám, hôm qua tao đã tắm rồi, không tin mày hỏi thằng lớp trưởng xem! Con ruồi bay đến là vì nó thích thế, có phải tại tao đâu!"
Bạch Lị giận tím mặt, tức tối lộc cộc bỏ đi. Các học sinh đóng sầm cửa lại, sau đó trong lớp bùng nổ một trận cười. Trần Hân cũng cười một lúc rồi bảo: "Thôi, chúng ta, tiếp tục!"
Lúc tan học, mọi người sôi nổi bàn tán xem Bạch Lị đến làm gì. Có người bảo đến để hả hê, có người nói đến làm gián điệp. Nhưng cuối cùng ai cũng đồng ý là bụng dạ cô ả chẳng tốt đẹp gì, lần này cả lớp phải dốc sức luyện rèn, thi điểm thật cao để đè bẹp lớp cô ta cho hả dạ!
Trình Hâm cùng Trần Hân đến phòng vệ sinh rửa tay. Hắn bảo: "Cậu thấy đấy, mọi người rất quyết tâm đối với kỳ thi giữa học kỳ này! Ai cũng tự tin sẽ đánh bại Bạch Lị. Thầy Trần cố lên nhá!"
Trần Hân cười: "Còn phải nói!"
Bạch Lị đã khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu. Tuy không quá tự tin về những bài mà mình giảng, nhưng Trần Hân biết chỉ cần ôn tập thật tốt kiến thức từ đầu học kỳ thì học sinh lớp A6 cũng thừa sức làm bài.
Trình Hâm cười lạnh: "Để xem mụ còn nhởn nhơ được mấy ngày!"
Một mặt, Trình Hâm đã kích động học sinh hai lớp Bạch Lị đang dạy viết đơn xin đổi giáo viên. Đồng thời, hắn định bảo bố mình đề nghị chủ tịch trường cho cô ta nghỉ việc. Đã không có đạo đức và trách nhiệm thì làm sao dạy dỗ được ai! Trường Nhật Thăng không thể chấp nhận một con sâu làm rầu nồi canh như thế!
Hai người đều đặn đến chăm nom Chu Nhị. Mèo béo thấy bọn họ, đã biết ra mừng. Vài ngày sau, tình cờ gặp Chu Tung đem quần áo về giặt. Chu Tung báo tin Phương Tuyển vừa làm giải phẫu. Cuộc phẫu thuật rất thành công. Anh lấy cho hai đứa xem tấm phim X-quang có đinh ốc cố định cái xương đã được sắp xếp vừa khớp. Bác sĩ bảo chỉ còn chờ cho xương liền lại, có thể sẽ không chịu di chứng gì, nửa tháng sau đã có thể xuất viện. Tuy nhiên, sau khi ra viện còn phải nằm tĩnh dưỡng một thời gian. Thời hạn rời trường một tháng sẽ quay về mà lúc trước mọi người an ủi nhau rõ ràng là không thể thành hiện thực.
Chu Tung nhìn Trần Hân bảo: "Nghe nói đứng lớp khá lắm à?" Trên mặt anh nở nụ cười vui vẻ.
Trần Hân ngượng ngùng cười: "Em, giảng bừa."
Chu Tung cười nói: "Không sao cả, miễn học sinh hiểu bài là được. Lúc thầy mới vào nghề cũng chẳng biết thế nào, phải tìm tòi mãi mới nghĩ ra bài bản. Đừng nặng nề quá, bây giờ em không giảng thì cũng có ai đâu?"
Trần Hân gãi đầu vài cái.
Chu Tung hỏi: "Có đến gặp thầy Tạ không?"
Trần Hân gật đầu: "Có ạ." Lúc đầu cậu còn không dám, nhưng sau ai cũng biết cả, một ngày kia Trần Hân liền đánh bạo đi gặp thầy. Thầy Tạ rất niềm nở, bày cho cậu không ít phương pháp giảng dạy, không giấu giếm chút gì.
"Ừ. Nếu có chỗ nào chưa rõ, hãy học hỏi các thầy cô khác. Giáo viên trẻ tuổi ai cũng phải trau dồi mới có thêm kinh nghiệm." - Chu Tung dặn dò - "Cố lên, thầy sẽ bắt Phương Tuyển trả tiền dạy thế!"
Trần Hân lắc đầu: "Thôi, thôi ạ!"
Trình Hâm chen vào: "Thôi là thôi thế nào? Không có chuyện làm không công đâu nhớ!"
Trần Hân lườm hắn. Cậu nhớ lại lời thầy lý, gì đấy nhỉ, à, đây là chuyện tình cảm mà!
Biết được bệnh tình Phương Tuyển đã khá lên, hai đứa đỡ rối rắm trong lòng. Bây giờ phải quyết tâm ôn luyện, đánh bại Bạch Lị kia, cho Phương Tuyển nở mày nở mặt!
Trần Hân ra sức giảng giải, các bạn cũng chịu khó hẳn lên, đến bạn học kém nhất lớp cũng ít khi rời đèn sách. Tinh thần học tập không thua gì học sinh lớp 12. Tất cả thầy cô dạy lớp 11A6 đều rất hài lòng, bảo nếu giữ thái độ tích cực thế này thì em nào cũng có thể thi vào trường đại học như ý muốn.
Thấm thoát mà tháng năm đã đến. Nhà trường tổ chức thi giữa học kỳ. Chiều ngày đầu tiên, thi môn toán xong, các học sinh A6 vô cùng phấn khởi. Ai cũng bảo: "Trúng tủ rồi!" vì đề thi đều ra ngay những phần mà Trần Hân đã nhấn mạnh khi ôn luyện. Mọi người tuyên bố "muốn theo Trần Hân lăn lộn", "theo học bá quả nhiên có thịt ăn". Thật ra Trần Hân biết mình cũng không có bí quyết gì đặc biệt, chủ yếu là hệ thống các dạng bài tập thôi.
Kỳ thi kết thúc, cả bọn không ai muốn về nhà, ở lì chờ điểm, mà đặc biệt là điểm toán. Nhiều đứa chạy đi nhờ cô Anh xem hộ. Cô giáo cũng sốt ruột, phá lệ chạy đến tổ Toán vừa hỏi dò, vừa thúc giục. Bảng điểm mới cầm về, mọi người vồ ngay lấy. Trần Hân đạt điểm tối đa, còn Trình Hâm 120 điểm, rất nhiều bạn có tiến bộ rõ ràng. Ai cũng bảo đề dễ, thành tích của lớp tăng lên.
Lúc này mọi người đều thắc mắc: Không biết lớp Bạch Lị chủ nhiệm thế nào?
Cô Anh khuyên: "Thôi, mấy đứa biết điểm mình rồi thì về nhà đi. Đợi nghỉ xong thì thành tích các lớp đều công bố cả."
Có người không yên lòng: "Cô ơi cô, không có thầy Phương, nhỡ Bạch Lị lén lút sửa điểm thì biết thế nào?"
Cô Anh giải thích: "Thi là chấm chéo, bài thi lớp 11 thì thầy cô lớp 12 chấm cơ mà. Nhưng để chắc chắn.. Yên tâm đi, cô sẽ để mắt đến cho!" Bài thi rọc phách, chấm và lên điểm thì đều có hai thầy cô lớp 12 phụ trách, không thể can thiệp được. Thế nhưng lúc nhập điểm vào máy vi tính ở phòng giáo vụ có thể có sơ hở, người nào muốn thay đổi kết quả sẽ nhúng tay vào giai đoạn này là dễ dàng nhất. Cô định sẽ ngồi trấn ở đấy, xem ai dám giở trò!
Mọi người đồng thanh: "Cám ơn cô ạ!"
Thực tế chứng minh, việc này không chỉ có cô Anh nghĩ đến. Tư tưởng lớn gặp nhau, vừa vào phòng giáo vụ, cô đã thấy Chu Tung ngồi sát bên theo dõi thư ký nhập điểm. Á à, Bạch Lị cũng ở đây sao?
Cô Anh còn chưa biết Chu Tung là đồng minh của mình. Ném cho Bạch Lị một cái nhìn đề phòng, cô hỏi thầy thư ký: "Này, nhập điểm toán khối 11 chưa?"
Thấy cô, Chu Tung chào hỏi: "Em chào cô Tưởng. Mãi mà chưa nhập điểm đây cô ạ!"
Thư ký giáo vụ đưa hai tay lên cao lắc lắc: "Lại là điểm toán 11 à? Tôi xin mọi người đấy! Vừa nhập điểm khối 12, cái đầu sắp nổ rồi. Để tôi nghỉ giải lao tí chứ!"
Chu Tung cười xòa: "Thầy Lý vất vả quá! Thầy chịu khó một tí, nhập thêm điểm toán khối 11 rồi hãy nghỉ. Rồi tôi mời thầy ăn cơm, nhá nhá!"
Cô Tưởng hơi bất ngờ nhìn Chu Tung. Thì ra cậu ta cũng đến xem điểm toán khối 11. Đó là giúp ai xem?
Mặt Bạch Lị vẫn luôn hầm hầm, đanh giọng: "Nhập đi, đừng quên sửa mấy con điểm chấm sót đấy!"
Cô Tưởng hết sức lo lắng. Liếc sang, cô thấy trên tay Bạch Lị có vài bài thi, mỗi bài cộng 3 điểm, 5 điểm, vân vân, còn có giám khảo lớp 12 ký tên xác nhận. Hừ, Bạch Lị rõ là chu đáo, kiểm lại bài thi của lớp mình, để không học sinh nào chịu thiệt. Phương Tuyển không có mặt, bài thi lớp A6 không có ai dò lại, nhỡ bị chấm sót thì sao? Đợi đến lúc phát bài ra thì ván đã đóng thuyền.
Cô Tưởng càng lo lắng, nghĩ: "Môn toán thì mình chả giúp được gì!"
Thư ký Lý than một tiếng, uống hớp nước rồi tiếp tục nhập điểm. Đầu tiên là lớp của Bạch Lị. Cô Tưởng lẳng lặng đứng nhìn. Hừ, xem như thêm vài điểm thì thành tích cũng không cao, nhìn tổng thể thì kém hơn lớp mình không ít. Bọn nhóc có thể yên tâm được rồi.
Cô Tưởng và Chu Tung không ngại mệt, nhìn chằm chằm cả buổi, đến khi có kết quả thống kê. Điểm Toán lớp A6 tiếp tục dẫn đầu khối, tỷ lệ đạt điểm chuẩn và điểm trung bình đều là nhất hạng. Điểm bình quân cao hơn lớp Bạch Lị 10, 8 điểm, mà kỳ thi trước là 8 điểm, kỳ này kéo giãn khoảng cách ra thêm 2, 6 điểm.
Cô Tưởng nở nụ cười vui sướng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho bọn nhóc ở nhà.
Mỗi đứa nhận được tin đều hô to "Yeah!" rồi cười sằng sặc.