Lúc Trần Hân về lớp, các bạn đang mải xem lại bài.
Trình Hâm hỏi nhỏ: "Anh Tuyển bảo gì đấy?"
Trình Hâm viết vào vở: "Thầy đề nghị tôi thay mặt học sinh lên phát biểu trong lễ khai giảng."
"Cậu trả lời thế nào?"
Trần Hân mím môi một lúc rồi viết: "Để tôi nghĩ đã."
Trình Hâm cười: "Thử một lần đi!"
Trần Hân nhìn vào mắt hắn.
Trình Hâm gật đầu: "Phải tự tin mới được.
Năm ngoái cậu đã đọc thành công bài khóa bằng tiếng Anh đấy thôi.
Bẵng đi một thời gian, cậu phát âm ngày càng lưu loát."
Trần Hân viết: "Ừ..
Để xem đã.."
Trình Hâm không nói gì nữa, để cậu tự suy nghĩ thêm.
Trần Hân lấy ra một tờ giấy, bắt đầu phân tích lợi hại của việc này.
Cái hại là phô bày nhược điểm của mình trước toàn trường, sẽ rất xấu hổ.
Cái lợi là có cơ hội rèn luyện bản thân, nếu thành công sẽ tự tin gấp bội.
Trình Hâm không nhịn được, bảo: "Đừng nghiêm trọng quá.
Con người ta không ai hoàn hảo cả.
Biết đâu mọi người thấy được khuyết điểm của cậu lại càng có cảm tình với cậu hơn thì sao?"
Rồi hắn cười: "Cậu cũng có thể tự giễu tật nói lắp của mình để bài phát biểu thêm hài hước và gần gũi."
Mắt Trần Hân ánh lên cái nhìn kiên quyết: "Vậy, tôi nhận lời nhé?"
Trình Hâm gật đầu: "Ừ! Tối nay tôi cùng cậu lên sân khấu luyện tập!"
Nhưng Trần Hân bảo: "Không, không được đâu! Tôi..
còn chưa viết gì."
"Vấn đề lúc này không phải soạn bài phát biểu.
Cậu lên đấy nói chuyện bình thường cho quen cảm giác đứng trên sân khấu đã."
Thầy vật lý đi ngang nhắc nhở: "Hai em bàn cuối giữ im lặng nào!"
Trình Hâm cười hề hề: "Vâng ạ!"
Trần Hân đỏ mặt, cúi đầu.
Thầy giáo đi khuất, cậu viết vào vở: "Xin lỗi cậu, vì tôi mà cậu bị thầy nhắc nhở."
"Hi hi, không sao đâu!"
Lúc hết giờ tự học buổi tối cũng là lúc sân trường náo nhiệt.
Còn nửa giờ nữa ký túc xá mới đóng cửa, tắt đèn.
Trong nhà thi đấu, vài cặp tình nhân học trò thừa lúc nhá nhem tìm nơi "tâm sự".
Thỉnh thoảng lại nghe tiếng tru, tiếng cười hô hố của bọn nam sinh rỗi hơi quậy phá.
Trình Hâm và Trần Hân đưa nhau lên sân khấu không đèn, nhờ ánh nắng le lói của chiều đầu thu rớt lại, phát hiện một đôi chanh cốm đang đê mê trong góc khuất dưới khán đài.
Trần Hân vội kéo tay Trình Hâm, thầm thì: "Ta, về thôi."
Đột nhiên, Trình Hâm tằng hắng rõ to, cất giọng ồm ồm: "Hai đứa lớp nào? Làm gì thậm thà thậm thụt ở đây thế hử?"
Cặp đôi nhảy dựng quay đầu lại.
Trông thấy hắn, nam sinh cau có: "Can gì đến anh?"
Trình Hâm nói: "Tôi là đại diện hội học sinh.
Hai anh chị hủ hóa, vi phạm nội quy, lén lút hẹn hò yêu đương trong sân trường.
Đề nghị cả hai lên văn phòng một chuyến!"
Nữ sinh sợ sệt kéo tay nam sinh: "Ta đi thôi!"
Nam sinh tức tối cùng bạn gái đi mất.
Trần Hân há hốc mồm: Trình Hâm nói thế cũng có người tin sao?
Chờ đôi uyên ương khuất bóng, Trình Hâm cười vênh mặt: "Thấy tôi lợi hại chưa?"
Trần Hân bật cười.
Hắn nói: "Được rồi, không cần nhìn anh sùng bái thế! Bắt tay vào việc thôi.
Chú ý này! Giả sử hôm ấy cậu đứng ngay đây, nhìn xuống chỉ thấy một cánh đồng cải củ, củ to củ bé chen nhau..
Hãy tưởng tượng mình nói chuyện với đám cải củ ấy.
Bắt đầu nào!" - Trình Hâm nhảy phốc xuống khán đài, ngước lên mong đợi.
Nhìn Trình Hâm bên dưới, Trần Hân bật cười: Từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa từng thấy củ cải nào to như hắn.
Thấy cậu cười, hắn cũng cười theo: "Cứ nghe tôi, xem mọi người đều là cải củ."
Cười một lúc, Trần Hân duỗi eo, nhìn xuống khoảng sân rộng mênh mông chìm dần trong bóng tối, muốn cất tiếng chào.
Thế nhưng nghĩ đến ngày hôm ấy, dưới sân có hàng nghìn ánh mắt của thầy cô, quan khách cùng học sinh hướng lên đài trong ánh nắng vàng rực rỡ, cậu lại chùn bước ngay: "Thôi, không, không ổn đâu."
Trình Hâm bước lên nắm tay cậu: "Sao thế, sợ à?"
Trần Hân gật đầu: "Ừ."
Trình Hâm nói: "Không có gì phải sợ cả.
Xem tôi đây: Hỡi quý vị cao thấp béo gầy, quý vị đã ăn cơm chưa?" - Hắn to tiếng làm không ít người trên sân quay lại nhìn.
Trần Hân cười rũ, trốn vào trong góc.
Trình Hâm kéo cậu về: "Đơn giản lắm, thấy chưa? Đến lượt cậu, nói vài câu xem nào."
Trình Hâm kéo vai Trần Hân, vỗ thắt lưng, nâng cằm cậu: "Ngẩng đầu, ưỡn ngực, tự tin lên! Hít sâu một hơi nào! Đừng cuống! Bây giờ dưới kia không có ai cả, cậu muốn nói gì cũng được!"
Trần Hân hít sâu, hé một tiếng: "Tôi.." rồi im bặt.
Trình Hâm khuyến khích: "Tiếp tục đi!"
Trần Hân hạ giọng: "Tôi, tôi không dám nói to."
Trình Hâm bảo: "Không hề gì, lúc đó có micro cơ mà! Nói nhỏ nhẹ bình thường là được!"
"Nào nói đi! Cậu đang nghĩ đến việc gì thì nói ngay việc ấy! Nói gì cũng được!"
Trần Hân đứng ngây người một lúc rồi nói: "Sắp, sắp tắt đèn rồi.
Về thôi."
"Ha ha, Trần Hân, cậu muốn nói có thế thôi à?"
Trần Hân gật đầu.
Trình Hâm bấu nhẹ cằm cậu: "Thỏ con đáng yêu quá.
Về thì về.
Mai lại ra đây tập."
"Lại, lại phải tập à?"
"Chứ còn gì nữa?"
Trần Hân thở dài.
Trình Hâm xoa đầu an ủi.
Sáng hôm sau, Phương Tuyển đến hỏi xem cậu có nhận lời phát biểu không, Trần Hân do dự rồi đồng ý.
Phương Tuyển cười tươi: "Tốt lắm! Em hãy chuẩn bị một bài chừng vài trăm chữ, chia sẻ những kinh nghiệm học tập của mình nhé.
Thứ sáu sẽ làm lễ."
Trần Hân gật đầu: "Vâng ạ."
Giờ ra chơi, tập thể dục giữa giờ xong, Trình Hâm ôm cổ cậu: "Theo anh nào!"
Trần Hân bị hắn lôi đến khán đài.
Thầy thể dục đang chuẩn bị bước xuống, thấy hắn thì mắt sáng lên: "Trình Hâm đấy à? Em đã đổi ý, muốn tham gia đội bóng sao?"
Trình Hâm cười: "Không ạ, bọn em lên đây có chút việc."
Lúc này học sinh tập thể dục xong, bắt đầu giải tán.
Trình Hâm nói với Trần Hân: "Nhìn xuống dưới, cảm nhận không khí này đi.
Đến hôm làm lễ, bọn họ sẽ hướng cả về sân khấu."
Trần Hân nhìn quang cảnh tấp nập hiện lên rõ ràng trong ánh nắng, hai chân bất giác run lẩy bẩy: "Tôi, tôi không nói được đâu."
Trình Hâm cười ranh mãnh: "Cậu đã nhận lời thầy rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Nhưng cứ yên tâm, đến lúc đó tôi ắt có cách giúp cậu nói năng trôi chảy."
Trần Hân nhìn hắn, nghi ngại: "Cách, cách gì?"
Trình Hâm úp úp mở mở: "Thiên cơ bất khả lộ.
Cứ đợi đấy mà xem!"
Không biết tại sao, Trần Hân thấy tự tin hơn đôi chút, về lớp bắt tay soạn bài.
Cậu cố viết thật hàm súc, chỉ 400 chữ.
Người thường đọc 400 chữ này chỉ hơn một phút là xong, thế nhưng cậu sẽ cần đến hai, ba phút.
Viết bài xong, cậu cố học thuộc nằm lòng.
Trình Hâm cho cậu luyện tập trong phòng ký túc, lại lên sân khấu vài lần.
Dù đã thuộc làu nhưng Trần Hân không tránh khỏi vấp váp, có điều so với bài khóa tiếng Anh lần trước thì khá hơn nhiều.
Trưa ngày thứ năm, Trình Hâm chợt hỏi: "Muốn thử nói trước lớp không?"
Trần Hân ngẩn ra: "Hả?"
Trình Hâm nhắc lại: "Thử phát biểu trước lớp."
Trần Hân do dự một lúc rồi gật đầu.
Chuông vào học vang lên.
Trình Hâm bước lên bục giảng, làm cán sự văn ngạc nhiên vì mỗi đầu giờ chính là lúc đọc một bài văn ngắn theo thông lệ.
Phương Tuyển lên lớp, thấy Trình Hâm, bèn hỏi: "Chuyện gì đấy?"
Trình Hâm đáp: "Thưa thầy, cho em xin vài phút của mọi người.
Chuyện là ngày mai, bạn Trần Hân lớp ta sẽ đại diện học sinh lên phát biểu trước toàn trường trong lễ khai giảng.
Hẳn mọi người cũng biết, bạn Trần Hân gặp trở ngại trong việc phát âm.
Suốt mấy ngày qua, bạn ấy đã nỗ lực không ngừng luyện tập.
Tôi nghĩ Trần Hân nên luyện tập trước lớp một lần cho đỡ bỡ ngỡ, cả lớp có đồng ý không ạ?"
Mọi người vỗ tay hưởng ứng.
Phương Tuyển cũng vỗ tay, gật đầu với Trần Hân.
Cậu khoan thai lên bục giảng.
Trình Hâm cũng không bước xuống mà sát cánh bên cậu.
Hít sâu một hơi, Trần Hân từ từ cất tiếng: "Xin, cám ơn, các bạn.
Tôi biết, có nhiều bạn, mơ ước, thành tích tốt, như tôi, thế nhưng, nhưng thật lòng tôi lại, rất ngưỡng mộ các bạn, vì có thể nói, nói năng lưu loát."
Cả lớp vừa cười vừa vỗ tay cổ vũ.
Trần Hân bắt đầu đọc bài viết đã thuộc nằm lòng, cố gắng nói thật chậm rãi nhưng rõ từng từ.
Đến lúc đọc xong, lưng áo cậu đã ướt đẫm.
Những kinh nghiệm học tập mà Trần Hân chia sẻ vừa lý thú, lại vừa thiết thực, cả lớp nồng nhiệt vỗ tay.
Trần Hân ngượng, vội chạy xuống chỗ ngồi.
Trình Hâm chạy theo, cười nói: "Tốt lắm, chỉ nói lắp có vài chỗ thôi.
Ngày mai cứ thế mà phát biểu là tốt rồi!"
Trần Hân nhìn hắn: "Thật ư?"
"Thật đấy!" - Trình Hâm nghiêm túc gật đầu.
Lễ khai giảng rồi cũng đến! Ban giám hiệu công bố danh sách học sinh lĩnh học bổng.
Trần Hân được lĩnh đến hai phần: Một phần thưởng hạng nhất khối 10, một phần thưởng thủ khoa thành phố, tổng cộng là mười nghìn đồng, làm cả trường cùng quan khách xôn xao.
Thầy phụ trách mời Trần Hân lên phát biểu.
Trong lòng cậu như có hàng vạn chú thỏ con không ngừng nhảy nhót.
Lúc cậu đứng lên, Trình Hâm vươn tay gỡ mắt kính của cậu, nói chắc nịch: "Được rồi! Lên đi! Không thấy gì, không cần lo lắng!"
Thì ra "lá bài tẩy" của hắn là thế này đây! Trần Hân sờ s0ạng bước lên thềm, cúi chào về phía ban giám hiệu rồi bước đến micro.
Cậu hít sâu một hơi, dõng dạc: "Tôi được biết, có nhiều bạn, học sinh, thường nói rằng, ao ước, thành tích tốt, như tôi.
Thế nhưng, chính tôi lại, rất ngưỡng mộ, các bạn, vì có thể, nói năng, lưu loát.
Khuyết điểm, lớn nhất, của tôi, chính là tật nói, nói lắp, như mọi người, đều biết đấy.."
Dưới khán đài cười rộ.
Trần Hân vẫn tiếp tục kiên trì cho đến câu chào cuối.
Tràng pháo tay bừng lên như sấm dậy.
Trình Hâm vừa ra sức vỗ tay, vừa say mê ngắm nhìn người đứng trên đài tựa như vừa lột xác, bộc lộ hình hài rực rỡ dưới ánh dương chói lọi..