Hai anh em Tào Kế đi nghỉ mát ở Tam Á, lúc về liền gọi điện rủ Trình Hâm đi chơi.
Kết quả, Trình Hâm bảo: "Tao học phụ đạo cả ngày hôm nay, không rỗi!"
Hai đứa tức tốc đến tận hiện trường để xác nhận cái tin chấn động.
Tại đây, hai phóng viên đã tận mắt chứng kiến Trình Hâm đang làm bài tập toán, lại nghe nhân vật chính khoe khoang sự chuyên cần của bản thân.
Tào Kế Tiếp hào hứng hẳn lên: "Đại thần, cho tôi vào học với nhé!"
Trình Hâm đang đắc ý, nghe nói thế cáu bẳn ngay: "Không được! Tao đã" ký hợp đồng "cả mùa hè này với cậu ấy rồi! Muốn học thì giả tiền đây!"
Trần Hân vội xua tay: "Đừng, đừng.
Bà, bà tôi bảo không, không được lấy tiền, ai cả."
Tào Kế Tiếp liền nói: "Ấy, tao sẽ nộp học phí đầy đủ, có bảo học chùa đâu! Đại thần này, tôi học khá hơn Hâm ca, có thể ngồi yên tự làm bài, chỗ nào không hiểu mới đem hỏi cậu.
Cậu xem, dạy tôi cũng chẳng mất công là mấy."
Tào Kế đang chơi game trên di động "xì" một tiếng: "Sao chúng mày lại phải nhắng lên thế nhở? Đợi đến lớp 12 đi, lúc đấy ấy à, học ngày học đêm cho thỏa thích!"
Trình Hâm khịt mũi xem thường: "Gấu hai, mày đừng tưởng chọn ban xã hội rồi là có thể bình chân như vại.
Cứ nước đến chân mới nhảy xem, thi trượt thì đừng có mà khóc nhé!"
Tào Kế Tiếp khuyên: "Hâm ca nói đúng đấy.
Đâu chỉ thi những môn học bài, còn toán, văn, Anh mày định thế nào? Chịu khó ôn luyện ngay từ bây giờ vẫn hơn."
Tào Kế đuối lý nhưng vẫn chưa chịu thua: "Thế, Tuấn Thưởng thì sao? Nó cũng đâu cần phụ đạo."
Trình Hâm cười gằn: "Mày mà bì được với Tuấn Thưởng à? Thành tích nó hơn mày hàng trăm bậc đấy.
Nó lại thi vào ngành nghệ thuật, môn năng khiếu mới là quyết định, hiểu chưa? Mà sao tao cứ phải phí lời với thằng đầu đất như mày thế nhỉ? Không học thì biến, Trần Hân cũng đỡ phiền!"
Trần Hân khẽ níu tay áo Trình Hâm.
Tào Kế cũng không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau, đúng tám rưỡi, Tào Kế Tiếp có mặt, bảo: "Thằng anh tao không dậy nổi, chiều nay mới đến."
Trình Hâm phất tay: "Chả cần! Sáng nay theo thời khóa biểu sẽ học toán và tiếng Anh.
Bảo nó cứ ngủ cho chảy thây, chiều nay đến cũng đừng hòng người ta giảng lại!"
Tào Kế đang ngủ thì nhận được điện thoại của em trai, buổi chiều quả nhiên ở nhà.
Sáng hôm sau mới lò dò đến, mắt quầng thâm vì đêm qua chơi game online đến tận ba giờ.
Lúc Trần Hân giảng bài hình học, y chốc chốc lại gật gù, ngáp dài ngáp vắn.
Được một lúc, Trình Hâm không chịu nổi, quẳng bút gắt lên: "Tào Kế, ngày mai mày đừng đến nữa!"
Đối với lũ bạn thân, Trình Hâm rất ít khi nổi giận.
Tào Kế biết mình sai, ấp úng: "Tao..
Hâm ca, tao xin lỗi."
Trình Hâm to tiếng: "Xin lỗi tao làm gì? Xin lỗi Trần Hân ấy! Người ta đang cố gắng giảng bài mà đầu óc mày cứ mãi tận đẩu tận đâu.
Nếu đã thế thì về ôm vi tính chơi game cho mụ người đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến người khác nữa! Cũng chẳng ai ép mày phải học!"
Mặt Tào Kế cúi gằm: "Xin lỗi cậu."
Tào Kế Tiếp nói: "Tao đã bảo bao nhiêu lần, đừng thức khuya chơi game, hại lắm, thế mà nó vẫn chứng nào tật nấy thôi.
Hay mày muốn ở lại thêm năm nữa?"
Lần đầu tiên Tào Kế không phản bác lời Tào Kế Tiếp: "Tao biết rồi."
Trình Hâm xua tay: "Cút ra xa-lông mà ngủ đi! Khiếp, cứ thấy cái bộ dạng bệ rạc của mày là tao chướng mắt!"
Tào Kế ỉu xìu leo lên xa-lông nằm thẳng cẳng, chả mấy chốc đã ngáy o o.
Trần Hân tủm tỉm.
Cậu biết lúc trước Trình Hâm cũng chả phải dạng vừa: Ngày nghỉ thì ngủ đến trưa mới dậy, đêm khuya thì tỉnh như sáo, kéo bè kéo lũ trên mạng chơi game, thế nên vừa nhìn, hắn đã nói "trúng tim đen" Tào Kế.
Kiến thức căn bản của Tào Kế Tiếp không đến nỗi, Trần Hân chỉ cần tháo gỡ những điểm còn khúc mắc.
Trình Hâm chăm chỉ, dạy hắn cũng khá nhẹ nhàng.
Chỉ có Tào Kế vừa học kém, lại lo ra, nhiều khi Trần Hân đã giảng đến lần thứ ba, Trình Hâm đã hiểu cặn kẽ rồi mà y vẫn còn ngơ ngác.
Y biếng nhác xua tay: "Thôi, cậu đừng giảng nữa, cứ mặc tôi, hiểu đến đâu hay đến đấy!"
Trình Hâm không muốn Trần Hân mệt, cũng nói: "Đến tôi còn hiểu nữa là.
Thằng Tào Kế chưa hiểu chỉ vì nó không tập trung nghe giảng, có giảng bao nhiêu cũng bằng thừa."
Trần Hân vẫn tận tình: "Còn không, không hiểu chỗ nào, cuối, cuối giờ, hỏi tôi tiếp nhé."
Tào Kế gật: "Ừ.."
Thứ bảy, Từ Tuấn Thưởng đến chơi, thấy anh em Tào Kế: "Chà chà, chăm chỉ gớm.
Ngày nào cũng sang đây học đấy à?"
Trình Hâm cười: "Chứ sao? Mày muốn sang thì cứ việc."
Từ Tuấn Thưởng lắc đầu: "Thôi, cho tao xin.
Tao đã bận bù đầu bù cổ." Để chuẩn bị cho môn thi năng khiếu, nhân lúc được nghỉ hè, Từ Tuấn Thưởng phải luyện tập liên tục, nào là thanh nhạc, vũ đạo, nào là hình thể, diễn xuất, nửa tháng nay mới được nghỉ một ngày.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Để tao biểu diễn thành quả cho chúng mày xem..
Đọc diễn cảm nhé." Rồi cậu ta hắng giọng ngâm: "Tuổi xuân nước chảy qua cầu, Giấc nồng chắp nối mái đầu bạc phơ.."
Câu thơ vừa cất lên, có hai gương mặt trong phòng đồng thời biến sắc, có hai đôi mắt trợn to nhìn Từ Tuấn Thưởng.
Đấy là bài thơ "Khi em già rồi" của William Yeats.
Trình Hâm nhìn mặt Trần Hân đăm đăm, rõ ràng cậu còn nhớ phong thư ngày ấy.
Ngâm xong, Từ Tuấn Thưởng điệu nghệ cúi chào thính giả: "Mọi người thấy thế nào?"
Cặp song sinh vỗ tay đôm đốp.
Trình Hâm hỏi ngay: "Sao lại chọn ngâm bài này?"
Từ Tuấn Thưởng nói: "À, cô giáo tao chọn đấy.
Cô thích thơ của Yeats nên cho chúng tao luyện vài bài.
Trần Hân thấy có hay không?"
"Hay..
hay lắm." Trong lòng cậu đang rối như canh hẹ.
Lá thư tình ấy lẽ nào là của Từ Tuấn Thưởng? Không, không được nghĩ lung tung.
Trình Hâm kéo Từ Tuấn Thưởng ra khỏi cửa, rít lên: "Giời ơi là giời! Mày giết tao rồi con ạ! Hu hu!"
Từ Tuấn Thưởng chớp mắt: "Sao thế?"
Trình Hâm như ngồi trên đống lửa: "Có bao nhiêu bài thơ sao mày không ngâm, lại đi ngâm đúng cái bài này hả? Hôm cá tháng tư tao đã trót in bài thơ tình ấy vào một lá thư nặc danh gửi Trần Hân."
Từ Tuấn Thưởng thảng thốt, mặt tái xanh: "Hỏng bét rồi! Cậu ấy sẽ nghi ngờ tao mất!"
Trình Hâm thộp cổ cậu ta lắc lắc: "Không biết không biết đâu, mày làm thế nào để cậu ấy không hiểu lầm thì làm ngay đi, nếu không tao xé xác mày ra bây giờ đấy!"
"Đừng, đừng manh động! Hâm ca! Để tao từ từ nghĩ cách!"
Trình Hâm buông móng vuốt ra: "Cách gì?"
Từ Tuấn Thưởng xoa xoa cái cổ: "Tạm thời chưa nghĩ ra..
Bình tĩnh đã, hu hu, tao thề là tao không có ý gì với Trần Hân cả!"
"Ai cần mày thề chứ? Quan trọng là cậu ấy nghĩ thế nào kìa!"
Từ Tuấn Thưởng cau mày một lúc, vỗ tay đánh "độp": "A ha, có cách rồi! Đi thôi!"
Cả hai quay lại thư phòng.
Trần Hân đang xem sách, thấy Trình Hâm, liền chỉ một bài tập vật lý bảo hắn làm.
Trình Hâm cầm bút mà đứng ngồi không yên, bồn chồn liếc sang Từ Tuấn Thưởng.
Từ Tuấn Thưởng hít một hơi sâu rồi bẽn lẽn nói: "Các anh em này..
tao có chuyện cần mọi người giúp đỡ.
Chả là trong lớp vũ đạo, tao để ý một cô bạn học cùng.
Chúng mày nghĩ cách giúp tao làm quen với cô ấy nhé."
Trình Hâm lấm lét nhìn Trần Hân, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường thì tạm yên tâm.
Hắn vờ sốt sắng: "Thế cô bé ấy ra sao?".
Đọc ????hêm ????hiề???? ????????????уệ???? ở { T ????????????T????????????ỆN﹒VN }
Từ Tuấn Thưởng làm ra vẻ suy nghĩ: "Ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, rất quyết tâm theo đuổi mục tiêu."
Tào Kế hỏi: "Lớp mấy? Có xinh không?"
Từ Tuấn Thưởng cười cười: "Bằng tuổi bọn mình, nghỉ hè xong lên 11.
Tuy không xinh đẹp ngây ngất nhưng cũng rất đáng yêu.
Mỗi tội hơi thiếu tự tin, chứ nhảy múa thì rất khá."
Trình Hâm đề nghị: "Mày thường xuyên rủ cô ấy cùng luyện tập, trước lạ sau quen."
Tào Kế thì bảo: "Mời ăn cơm, đi chơi phố, mua quà tặng, ba chiêu tán gái hiệu quả mọi thời đại!"
Từ Tuấn Thưởng nhìn y, dè bỉu: "Đồ thô bỉ! Còn cách nào khác không?"
Tào Kế Tiếp điềm đạm nói: "Mày bảo cô ấy thiếu tự tin à? Thế thì phải luôn luôn khích lệ, ân cần giúp đỡ người ta quên đi mặc cảm, dần dà nàng sẽ hiểu được tấm lòng chân thật của mày."
Trần Hân lắng tai nghe mọi người bàn tán.
Đề tài này khá mới mẻ với cậu đây.
Hóa ra lá thư đấy không phải của Từ Tuấn Thưởng, chuyện bài thơ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Trần Hân thở phào một tiếng, thế mà làm cậu sợ hết cả hồn! Có điều, càng nghe sao càng thấy nữ sinh nọ giống mình thế nhỉ? Bất chợt ngẩng lên, thấy Trình Hâm đang nhìn cậu mỉm cười, trái tim Trần Hân lạc đi một nhịp.
Chẳng phải Trình Hâm luôn luôn quan tâm săn sóc cậu bằng cách ấy hay sao? "Nhưng..
mình là con trai, làm sao bây giờ?" - Trần Hân bối rối.
Từ Tuấn Thưởng khen: "Cách của Kế Tiếp nghe được đấy! Lần này nếu theo đuổi được cô ấy, tao sẽ khao cả bọn một chầu!"
Trình Hâm nói: "Có thế chứ! Nhớ dẫn nàng theo cho anh em biết mặt!"
"Dĩ nhiên rồi! À mà chúng mày học xong chưa, đi ăn cơm, tao đói quá!" - Vừa qua cơn "nguy hiểm", bụng Từ Tuấn Thưởng đã réo ầm.
Trình Hâm nhìn đồng hồ: "Còn mười lăm phút thôi, có bánh trái trong tủ lạnh đấy, mày ăn tạm vậy.
Đợi tao làm xong bài này cái đã."
Ăn trưa xong, Tào Kế vọt về nhà chơi game trên máy tính.
Thấy Tào Kế Tiếp còn nán lại, Từ Tuấn Thưởng hỏi: "Không cùng về với anh mày à, còn ở lại học tiếp hay sao?"
Tào Kế Tiếp nói: "Hôm nay tao học thế đủ rồi, nhưng về nhà chán lắm, ở lại đây chơi."
Từ Tuấn Thưởng liếc Trình Hâm, muốn tạo không gian riêng cho "đôi trẻ", bèn nói: "Có lần mày nói với tao muốn học nhảy híp-hốp phải không? Sư huynh tao vừa mở khóa mới rồi, hay tao đưa mày sang đấy nhé? Hè năm sau cuối cấp, chẳng có thời gian đâu!"
Tào Kế Tiếp bùi tai: "Thế á, bao giờ thì đi?"
"Ồ, chiều nay rỗi thì đi luôn thôi."
"Được đấy!".