Trình Hâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến Trần Hân thế mà lại chủ động xin ngồi cạnh mình.
Lần này đến lượt hắn cà lăm: "Cậu, cậu, cậu đổi lúc nào?"
Trần Hân mỉm cười: "Tối, tối qua."
Trình Hâm còn chưa tin được hẳn: "Cậu đổi xuống bàn cuối làm gì?"
Trần Hân nhìn quanh một thoáng, thấy các bạn còn đang vùi đầu vào học mới nói nhỏ đủ để hắn nghe: "Lưu, Lưu Duệ Dương ồn quá." Thật ra, vì chuyện đổi chỗ này, cậu đã phải nói dối với Phương Tuyển rằng mình vừa thay kính mới, có ngồi bàn cuối cũng nhìn được rõ ràng trên bảng.
Trình Hâm bật cười một tiếng.
Đã bảo mà, làm sao mà cậu chịu được cái "đài phát thanh" kia, cậu đã thấy được một ưu điểm của tôi rồi đấy! - Hắn thầm nghĩ, cố kiềm chế không hôn lên mặt cậu một cái thật kêu.
Trần Hân cũng mỉm cười, giở sách tiếng Anh, rút ra cái đoạn văn "I have a dream" đã hơi nhàu nhĩ.
Dù hiện giờ đã đỡ lắp bắp hơn trước, nhưng còn phải luyện tập một thời gian Trần Hân mới đọc được trôi chảy đoạn văn này.
Cô Anh không thúc ép gì, nhưng bản thân cậu đã hạ quyết tâm.
Nay Trình Hâm đã phấn đấu học tập, quyết lấy lại căn bản, cậu nghĩ mình cũng phải cố gắng để tiến bộ hơn.
Trình Hâm thấy tờ giấy kia liền đau đầu: "Lão bà bà lại gọi cậu lên đọc bài à?"
Trần Hân lắc đầu: "Không."
Trình Hâm nói: "Thế này vậy, cậu đọc cho tôi nghe nhé." Thấy cậu do dự, hắn bồi thêm: "Tiếng Anh tôi kém, cậu có đọc sai tôi cũng chẳng biết đâu mà lo."
Trần Hân nghe thấy thế bật cười, cầm giấy lên cất giọng: "I have a d, dream."
Trình Hâm quay đi không nhìn cậu, hai tay chống cằm, làm ra vẻ như đang chuyên tâm đọc sách để Trần Hân đỡ ngượng.
Đến lúc cậu đọc hết đoạn văn, hắn mới vỗ tay: "Giỏi lắm! Bước đầu thế là đã thành công rực rỡ!"
Trần Hân bẽn lẽn cười lắc đầu.
Trình Hâm chân thành nhìn cậu: "Tôi nói thật mà, so với lần trước đã tốt hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Chỉ cần cố gắng tí nữa là mỹ mãn rồi!" - Hắn vỗ vỗ vai cậu.
Trần Hân được khích lệ, trong lòng vui vẻ.
Còn Trình Hâm lại cảm thấy phiền não.
Trần Hân đã đổi chỗ về ngồi cạnh, hắn vui mừng khôn xiết, nhưng cứ nghĩ đến việc học thì lại có phần nản chí.
Thầy giáo ra bài tập, có mười câu thì hắn bỏ trắng đến tám.
Cuối cùng, hai thầy lý hóa đã quyết định ôn tập lại toàn bộ kiến thức từ cấp sơ trung.
Điều này là rất thích đáng, vì từ lớp 7 Trình Hâm đã bước sang "tuổi nổi loạn" mà bỏ bê việc học.
Hắn cũng rất chịu khó, ngoài giờ phụ đạo đêm, những khi lên lớp cũng chú ý nghe giảng, còn tranh thủ những giờ ra chơi, chuyển tiết để ôn bài với Trần Hân.
Thế nhưng con người Trình Hâm đã quen hoạt động, vốn chán học hành nên chẳng bao lâu sau, hắn lại ngồi đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
Về phần Trần Hân, chuyển sang bàn cuối rộng rãi, không cần phải đứng lên nhường đường cho hắn ra ngoài, cậu liền ngồi lì cả buổi, trừ lúc ăn trưa ra chỉ đi vệ sinh có hai lần.
Cuối cùng, giờ nghỉ trưa, Trình Hâm xốc nách Trần Hân lên: "Đi chơi bóng! Cậu thấp bé thế này, phải năng vận động cho chóng lớn!"
Chiều lòng Trình Hâm, cậu đành để mặc hắn kéo xuống sân bóng rổ.
Trình Hâm rủ rê cả Từ Tuấn Thưởng cùng anh em Tào Kế.
Hắn phân chia: "Thế này nhé, tao với Trần Hân một đội, ba đứa chúng mày một đội đấu với nhau đi!"
Trần Hân vội xua tay: "Không, không biết, tôi không.."
Trình Hâm một tay nâng bóng, tay kia thích thú xoa xoa đầu cậu: "Không sao, tôi sẽ dạy cậu dần dần.
Lúc trước chính tôi đã dạy bọn nó chơi bóng chứ ai?"
Tào Kế cười hăng hắc: "Này, đừng xem thường nhau nhé! Mày có giỏi đến đâu cũng làm sao địch lại ba đứa bọn tao?"
"Thế mày bảo làm thế nào bây giờ? Tao với Tuấn Thưởng một đội là không cân sức rồi, còn anh em mày giống nhau như đúc thế kia, nếu chia hai phe thì làm sao phân biệt được?"
Mọi người gật gù đồng ý.
Trong bọn, kỹ thuật của Từ Tuấn Thưởng hơn hẳn anh em Tào Kế, còn Trình Hâm thì giỏi nhất, có gánh cả Trần Hân cũng hợp lý.
Trình Hâm cười an ủi Trần Hân: "Đừng lo, có tôi ở đây rồi!"
Từ Tuấn Thưởng cũng nói: "Trần Hân đừng căng thẳng thế, chỉ đánh cho vui ấy mà! Thắng thua không quan trọng."
Trần Hân mới thả lỏng được đôi chút.
Học mấy tiết bóng rổ, lúc này là thực chiến đây! Cậu bỗng cảm thấy hào hứng hẳn lên.
Trình Hâm vỗ bóng cười: "Bắt đầu nhé!"
Trình Hâm là tay chủ lực, vừa dẫn bóng được vào bước đã bị ba người đội kia xúm vào truy cản.
Hắn hô: "Trần Hân, tiếp bóng!" Trình Hâm ném rất chuẩn, quả bóng rơi trúng ngay đôi tay giơ sẵn của Trần Hân.
Dù luống cuống nhưng cậu cũng đã bắt được, liền nghe thấy hắn ra lệnh: "Ném!"
Bọn Tào Kế mải vây Trình Hâm nên không trở tay kịp, Trần Hân vội ôm chặt bóng chạy đến dưới cột rổ, ném vào.
Bóng chui vào rổ, Trình Hâm nhiệt liệt vỗ tay: "Giỏi lắm! Giỏi lắm!"
Mọi người đều phá ra cười.
Tào Kế cười đến chảy cả nước mắt: "Ha ha, ôm bóng chạy dài, làm sao tính điểm!"
Trần Hân ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
Trình Hâm hung hăng: "Quả đầu tiên đã ném vào rổ sao lại không tính?"
Từ Tuấn Thưởng cũng cười vỗ tay: "Được rồi được rồi, nghe lời thằng Hâm đi! Tính thì tính!"
Trần Hân đã thấy ngờ ngợ: "Tôi, tôi phạm quy à?"
Trình Hâm bước sang xoa đầu cậu: "Không có việc gì đâu!"
Trần Hân vốn thông minh.
Sau khi quan sát Từ Tuấn Thưởng ném bóng, cậu đã nhận ra là không được ôm bóng chạy đến rổ mà phải dẫn.
Chẳng mấy chốc Trình Hâm đã chuyền bóng đến tay, hô: "Ném rổ!"
Trần Hân vỗ bóng xuống đất hai lần, anh em Tào Kế chuyển sang ngăn cản.
Cậu tự biết mình không phá được vòng vây, liền chuyền bóng sang Trình Hâm.
Hắn bắt lấy, nhảy ba bước lên rổ, bóng vào, ghi luôn ba điểm.
Trần Hân mừng rỡ vỗ tay.
Trình Hâm chạy đến, giơ hai bàn tay về phía cậu, Trần Hân hiểu ý, đập vào tay hắn thật kêu.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc tuyệt vời.
Cậu bất giác nhớ lại lời của chị hàng xóm, thì ra đây là tuổi thanh xuân tươi đẹp, Trình Hâm đã cho cậu tận hưởng mùa xuân trong cuộc sống.
Nhờ có các bạn kèm cặp, Trần Hân dần dần hiểu được luật bóng rổ.
Mọi người chơi càng lúc càng hăng, tiếng cười giòn tan vang vọng một góc sân trường.
Lúc này, cậu vừa bắt được bóng Trình Hâm truyền đến, Tào Kế Tiếp chạy sang tìm cơ hội đoạt lấy.
Thình lình một quả bóng rổ không biết ở đâu phóng tới nện mạnh vào giữa mặt Trần Hân.
Cậu choáng váng, sống mũi tê buốt, kính mắt đã văng xa.
Trình Hâm vọt đến ngay: "Trần Hân, cậu có sao không?"
Mọi người cũng kéo đến, Tào Kế Tiếp thốt lên: "Thôi chết, chảy máu mũi rồi!"
Từ Tuấn Thưởng hỏi: "Thấy thế nào? Có đau lắm không?"
Tào Kế chạy vòng quanh quát: "Mẹ kiếp! Thằng nào ném thế?"
Trần Hân bóp mũi quờ quạng.
Cậu cận đến 5 điốp, không có kính chẳng khác nào đi trong sương mù.
Mọi người lúc này mới nhận ra, dáo dác nhìn dưới đất.
Tào Kế Tiếp tìm thấy kính, nhặt lên: "Gãy mất rồi!"
Trình Hâm nâng gáy Trần Hân: "Buông mũi ra đi, tôi giữ cho."
Trần Hân muốn ngửa đầu để cầm máu, nhưng Trình Hâm ngăn lại: "Đừng ngửa đầu, máu chảy ngược vào miệng đấy, cứ để yên, chảy một lúc sẽ ngừng thôi."
Trần Hân đau đến ch ảy nước mắt, khuôn mặt Trình Hâm ghé sát mà vẫn thấy mông lung, cậu thều thào: "Kính, kính của, của tôi.."
Tào Kế Tiếp đưa kính cho cậu xem: "Hỏng rồi Trần Hân ạ, không đeo được nữa." Tròng kính đều rạn nứt, gọng kính đã gãy rời.
Trần Hân ảo não nghĩ đến đôi kính mất không ít tiền.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Lên phòng y tế nhé?"
Trần Hân lắc lắc đầu.
Trình Hâm đè nhẹ sống mũi: "Đừng động đậy!"
Tào Kế chạy về: "Hâm ca, bên nọ có bọn mất dạy Ngũ Chí Viễn đang chơi, chắc chắn bọn khốn kia cố ý đấy!"
Nghe thấy thế, Trình Hâm nhìn sang sân còn lại, quả nhiên thấy bản mặt Ngũ Chí Viễn đang cách đó không xa.
Hắn lạnh lùng nói: "Ừ, biết rồi." Nếu không bận săn sóc Trần Hân, hắn đã nhào đến tẩn cho bọn kia răng môi lẫn lộn.
Trần Hân thở bằng miệng một lúc rồi nói: "Ổn, ổn rồi."
Trình Hâm cẩn thận buông tay ra.
Máu đã ngừng chảy, Trần Hân đã dần dần thở lại bình thường.
Khoang mũi nồng nặc mùi máu tươi khó chịu.
Cậu giơ tay sờ dưới mũi, tay dính đầy máu đỏ.
Trình Hâm nói: "Đừng sờ nữa, để một chốc xem sao.
Kế Tiếp, mày dẫn Trần Hân về trước đi!"
Trần Hân biết Trình Hâm sẽ tìm bọn kia tính sổ ngay.
Cậu vội níu áo hắn: "Thôi, thôi mà."
"Thôi cái gì! Chảy máu nhiều như thế, kính cũng tan tành.
Cậu nhịn được chứ tôi không nhịn được!" - Máu nóng Trình Hâm đã bốc lên đến đỉnh đầu.
Hắn nói: "Kế Tiếp, mày dìu cậu ấy lên phòng y tế đi, mặt bê bết máu kia kìa.
Chuyện này cậu đừng động đến, cứ để đấy cho tôi!"
"Tôi, không đi!"
Trình Hâm nhìn cậu một cái, rồi vẫn bước sang chỗ bọn Ngũ Chí Viễn, thấy bọn quẹt trộm thẻ hôm trước đều có mặt.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Hừ! Đông đủ nhỉ! Vừa lúc, tao sẽ tính sổ với bọn mày một lượt!"
Ngũ Chí Viễn nói: "Mày muốn gì?"
"Đơn giản thôi.
Tao muốn phải công bằng.
Thằng nào ném quả bóng lúc nãy, bước ra đây cho tao đập vỡ mũi.
Rồi còn phải bồi thường tiền thuốc men, tiền mắt kính, chẳng đáng bao nhiêu, một nghìn là tạm đủ."
Cả bọn không trả lời.
"Thế nào, bây giờ lại xót tiền à? Xoáy thẻ cơm người khác trong một buổi mất cả nghìn đồng, sao lúc đấy không xót? Nhà trường cũng thật khéo, chỉ lén lút cảnh cáo chúng mày, lại giấu tên, chắc trong nhà cũng tiêu kha khá nhỉ?"
Trên sân đang lúc đông người.
Mọi người thấy ồn ào, liền tụ cả vào đây.
Chuyện Ngũ Chí Viễn trộm tiền trong thẻ bị bưng bít, rất nhiều học sinh tuy nghe nói đến nhưng cũng chẳng rõ thủ phạm là ai.
Tào Kế nhanh chóng nhập vai bà hàng xén ngoa ngoắt: "Làng nước ôi đến đây mà xem này! Tại sao mua cơm mỗi lần chỉ được 30 đồng? Tại sao quẹt thẻ phải cần mật mã? Tất cả chỉ vì phường trộm cắp của thằng khốn Ngũ Chí Viễn này đấy! Xoáy mất một nghìn mấy trăm đồng trong thẻ của bạn tôi! Mau đến đây mà xem cái bản mặt quân trộm cắp chó má này!"
Tào Kế còn chưa dứt lời, sân trường lập tức xôn xao, mọi người thi nhau chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Trong đám đông, có vài người bắt đầu sỉ vả.
Bị mất mặt trước đông người, mấy đứa trong bọn Ngũ Chí Viễn liền sấn đến.
Tào Kế Tiếp cùng Từ Tuấn Thưởng cũng ra mặt: "Làm gì đấy! Muốn đánh nhau à?"
Lập tức cả hai bên lao vào ẩu đả.
Trình Hâm túm lấy Ngũ Chí Viễn nện tới tấp, nhưng bọn họ ít người hơn nên cũng không trên cơ hẳn.
Trần Hân nhớ đến án kỷ luật của Trình Hâm, cố sức gào lên: "Đừng, đừng đánh!", rồi vội vã xông vào can ngăn, chẳng may trúng một đòn ngay vào mũi, thét lên thảm thiết.
"Trần Hân!" Hai mắt Trình Hâm vằn lên giận dữ, thoi liền hai phát vào mặt Ngũ Chí Viễn rồi ba chân bốn cẳng chạy đến bên cậu.
Một thầy giáo chạy xe ngang qua sân bóng quát lớn: "Làm gì đấy! Dừng tay ngay!"
Trong nháy mắt, tất cả đều yên lặng..