Nhóc Cà Lăm

Chương 12: 12: Sát Gái





Trần Hân không ngờ bọn Trình Hâm cũng vào căn tin mà không ăn tối ở ngoài.

Căn tin tối Chủ nhật vắng vẻ khác hẳn ngày thường.

Các học sinh nếu không ra ngoài ăn thì cũng có người nhà đến tiếp tế, ai ở gần trường thì đã về nhà.

Trần Hân cầm khay đi mua cơm, Trình Hâm xếp hàng sau lưng cậu.

Trần Hân nói với dì xúc cơm: "Năm hào".

Mỗi lần phải nói gì, cậu đều cố gắng nói cực kỳ ngắn gọn.

Dì xúc cơm thấy cậu thấp bé, xúc cho cậu một thìa cơm.

Trần Hân dợm bước đi, Trình Hâm giữ áo cậu lại: "Đợi đã, chị ơi, cho bạn em thêm tí cơm nữa đi, chị xem, cậu ấy gầy còm thế kia, cần phải ăn nhiều một chút chị nhỉ!" Hắn cười xòa, người ta đáng tuổi mẹ hắn, hắn còn gọi "chị" ngon lành.
Dì xúc cơm bị Trình Hâm chọc cười, lại xúc cho Trần Hân thêm một thìa đầy: "Đủ chưa? Lần sau muốn ăn thêm cơm thì cứ đến nhé, không mất tiền đâu!" Học trò trường tư túi tiền rủng rỉnh, ăn cơm thì ít, ăn vặt thì nhiều, chỉ có Trần Hân là dựa cả vào cơm căn tin, nhưng trước đây chẳng ai nói cho cậu biết là cơm thêm không mất tiền.

Cậu lại hay ngại ngùng, người ta cho bao nhiêu chỉ biết ăn hết bấy nhiêu.
Trình Hâm thì không xin thêm cơm, chỉ cần một thìa thôi.

Hắn hỏi Trần Hân: "Cậu muốn ăn cơm với món gì?"
Trần Hân ngượng ngùng nói rằng mỗi cuối tuần cậu sẽ ăn một chiếc đùi gà, vì đó là món cậu thích nhất.

Trình Hâm chỉ vào quầy nói: "Cậu có thấy lão béo kia không? Hắn là keo kiệt nhất, xúc thức ăn cho con trai chỉ tí tẹo, còn con gái lại cho nhiều.

Tôi bảo cậu nhé: Mỗi lần thấy lão thì lại khen:" Anh ơi tóc anh hôm nay đẹp lắm! ", bảo đảm lão sẽ cho cậu nhiều thức ăn!"
Trần Hân nghe thấy thế, cười gượng gạo.

Lão béo bán đùi gà lần nào cũng gắp cho cậu toàn cái bé, cậu cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ lẳng lặng ăn.

Bây giờ Trình Hâm bày cho cậu "bí quyết" cũng bằng thừa.

Cậu nói năng lắp bắp đã đành, cho dù không nói lắp đi chăng nữa, cậu cũng không quen nói những lời như thế.

Lão béo khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu trắng đã ngả màu cháo lòng, đội chiếc mũ nồi cũng cùng màu áo, tóc đã hói gần hết.


Trình Hâm thấy cậu cười, càng hào hứng: "Nào, ta đi mua đùi gà đi, rồi tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lợi hại!" Hắn đẩy cậu sang quầy gà, cười tủm tỉm nói: "Đại ca, hôm nay nhìn anh gầy đi ấy nhỉ!"
Người béo ai chẳng muốn gầy đi, lão này cũng không ngoại lệ.

Nghe Trình Hâm nịnh, hắn cười khanh khách: "Lại là tên dẻo miệng này! Ăn đùi gà không?"
Trình Hâm học ở trường gần 5 năm nghịch phá đã thành tinh, cả trường từ hiệu trưởng đến bà phụ bếp không ai là không biết hắn.

Hắn cười hì hì nói: "Đại ca cho em hai chiếc đùi gà đi, lớn một chút, ngon một chút nhé!"
"Ứ ừ, ngon chứ sao lại chẳng!" - Lão béo gắp hai chiếc đùi gà cỡ lớn bỏ vào trong đ ĩa Trình Hâm.
Trình Hâm chỉ Trần Hân đứng phía sau: "Cho em một cái thôi, cái kia cho cậu ấy, tính cả vào thẻ em nhé!"
Trần Hân vội nói: "Để, để tôi!" thì Trình Hâm đã quẹt thẻ xong.

Trần Hân chưa từng "lợi dụng" ai, thấy Trình Hâm trả tiền cả phần mình, đành phải nói: "Tôi, tôi mời cậu ăn, ăn món khác!"
Không ngờ Trình Hâm vui vẻ bằng lòng ngay: "Được thôi! Ăn gà hầm khoai nhé, món này cậu đã thử chưa?"
Trần Hân đúng là chưa nếm qua món này, vì đã mua đùi gà ăn với cơm nên cậu cũng không mua món khác.

Cậu cà thẻ mua hai phần gà hầm khoai, thấy cũng bằng với giá món đùi gà, liền thở phào nhẹ nhõm.
Về bàn thì bọn Tào Kế cũng đã lấy cơm xong.

Tào Kế nhìn khay cơm của hai người, thét lên: "Sao lần nào đùi gà của Hâm ca cũng to hơn của tao? Trần Hân cũng thế!"
Trình Hâm dương dương tự đắc: "Tao mua đấy!"
Tào Kế Tiếp cười ha hả: "Mày cà thẻ, còn thằng Hâm ca là cà mặt, hiểu chưa!"
Trần Hân cảm thấy cách diễn đạt này hết sức gợi hình.

Đúng là lão bán đùi gà nhìn thấy Trình Hâm mới hào phóng, chẳng phải thế sao?
"Nào nào, nếm thử món bò hầm của mẹ tôi đi!" Từ Tuấn Thưởng đem một chiếc cà-mèn đặt ở giữa bàn, mở ra, hương thơm bay ngào ngạt.

Trong cà-mèn là những lát ớt, sả, gừng, tỏi thái nhỏ thơm phức và những miếng thịt bò ngọt mềm tươi mọng từng thớ thịt.

Ai nấy đều chảy cả nước bọt.
"Ha ha ha, đa tạ bá mẫu!" - Tào Kế không chút khách khí, một đũa gắp ngay hai miếng thịt bò cho ngay vào miệng, hai mắt cười híp lại khoái trá.

Trình Hâm và Tào Kế Tiếp cũng gắp ăn tự nhiên.

Trần Hân còn ngượng, không động đũa.


Trình Hâm bảo cậu: "Cậu cùng ăn đi chứ!"
Trần Hân chỉ khẽ cười.

Từ Tuấn Thưởng niềm nở: "Trần Hân này, cậu nếm thử xem, mẹ tôi làm món này ngon lắm đấy!", rồi đẩy cà-mèn đến trước mặt Trần Hân.

Cậu vội xua tay.

Trình Hâm biết cậu ngượng ngùng nên tự tay gắp cho cậu một miếng to: "Ăn đi, khách khí làm gì! Đắn đo mãi, chốc nữa chỉ còn nước thịt thôi!"
Tào Kế Tiếp cười giòn: "Có thằng anh tao ở đây, ngoảnh đi ngoảnh lại đến nước thịt cũng chẳng còn! Nó ăn tham lắm!"
Tào Kế vặc lại ngay: "Mày nói ai ăn tham hả? Thế ở nhà đứa nào chuyên vét đáy nồi đấy?"
Trần Hân nghe hai anh em cãi cọ, trong lòng cũng thấy vui vui.

Nhìn ý cười trên gương mặt cậu, Trình Hâm cảm thấy như căn tin sáng sủa hẳn ra.

Hắn gợi chuyện: "Bò hầm mẹ Tuấn Thưởng nấu ngon thật nhỉ!"
Trần Hân lần đầu tiên ăn món này, cảm thấy quả là cao lương mĩ vị.

Cậu ra sức gật đầu: "Ừ, ngon, quá!"
Từ Tuấn Thưởng thích chí: "Đương nhiên là ngon rồi! Mẹ tôi làm gà bát bảo cũng ngon cực kì, lần sau sẽ mời cậu ăn!"
Trần Hân bỗng dưng thèm được như Từ Tuấn Thưởng.

Mẹ cậu nấu ăn cũng rất ngon, nhưng đã mấy năm rồi cậu không được gặp mẹ.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi.

Nhìn các bạn say sưa tranh luận, Trần Hân tuy không tham dự vào mà vẫn thấy cảm thấy trong lòng ấm áp làm sao..
Ăn cơm xong, Trần Hân về ký túc xá giặt quần áo.

Trình Hâm thì đã hẹn bọn kia đi chơi bóng, cũng về ký túc xá thay quần áo và giày.

Tào Kế Tiếp rủ rê: "Trần Hân đi chung cho vui!"
Trần Hân ngẩn người, rồi lắc đầu: "Thôi, tôi, không đi đâu."
Trình Hâm giơ tay vuốt cổ Trần Hân: "Biết mà! Nhưng cậu gầy quá, vận động một tí cũng tốt!"
Bàn tay Trình Hâm làm Trần Hân giật mình.


Động tác thân thiết này..

chứng tỏ Trình Hâm đã xem mình là bạn thân sao?
Tào Kế Tiếp không nghe Trần Hân trả lời, lại hỏi cậu: "Đi đi, nhé?"
Trần Hân định thần lại: "Tôi, tôi phải giặt, giặt quần áo."
Tào Kế nói: "Đem xuống phòng giặt là có người giặt hộ đấy, cậu đóng tiền cho thầy quản sinh là được rồi!"
"Tôi, tôi tự giặt."
"Cậu ấy kỹ tính lắm.

Thôi, để lần sau vậy!" - Trình Hâm giơ tay sờ đầu Trần Hân, thấy tóc cậu vừa mượt vừa mềm, thích thú xoa xoa một lúc.

Trần Hân cảm thấy mình như trẻ con bị Trình Hâm trêu chọc, liền gạt tay hắn ra.

Trình Hâm cười ha hả: "Nhóc tì!" Trần Hân không nói lời nào, hai mắt mở to tức giận.

Trình Hâm cười càng lớn, hắn thấy bộ dạng Trần Hân giận dỗi nom rất thú.
Mọi người về đến ký túc xá.

Từ Tuấn Thưởng nói: "Ồ, kia là Thư Tịnh phải không? Đến tìm Hâm ca à?"
Trần Hân thấy hai nữ sinh đứng cạnh bồn hoa.

Cậu không nhận ra, chỉ biết là học cùng lớp.

Một cô gọi: "A Hâm!"
Trình Hâm thu lại nụ cười trên môi, hắn chạy đến nói gì đấy với Thư Tịnh.

Thư Tịnh cười cười đi khỏi.

Trình Hâm trở lại, Tào Kế huých hắn một cái: "Cái thằng, đúng là có phúc, hi hi!"
Trình Hâm ngáp dài: "Mày thích thì cứ nhích! Tối nay tự học xong ở lại, có bánh ngọt ăn!"
Trần Hân cảm thấy chuyện không liên quan đến mình, cũng không để ý.

Sau giờ tự học, cậu biết bọn họ sắp mở tiệc mừng, không nán lại như mọi hôm mà thu dọn sách bút chuẩn bị về phòng.

Trình Hâm thò tay níu cổ Trần Hân như bắt thỏ: "Này, đừng về vội!"
Trần Hân hơi khó xử: "Tôi, tôi, có chút việc, phải về." Sinh nhật bọn con gái, giữ tôi lại làm gì hả?
"Đừng gấp thế, chờ tôi về cùng đi! Nhanh lắm!" - Trình Hâm đẩy cậu ngồi lại vào chỗ.
"Nhưng tôi, tôi không biết bạn ấy." - Cậu lúng túng.
Trình Hâm phớt tỉnh: "Học cùng lớp, trước lạ sau quen mà.


Cậu ở lại dự sinh nhật nhỏ ấy, nhỏ vui còn không kịp nữa là!"
Trần Hân nhất định muốn đi.

Cậu ngại người ta không mời mình, mình lại không chuẩn bị quà tặng, lại đến ăn không uống không, liền lủi mất.

Trình Hâm bắt hụt, ngao ngán lắc đầu.

Cậu ấy cứ thế này mãi, làm sao tìm được bạn?
Trần Hân đi rồi, Trình Hâm thấy thật nhàm chán.

Hắn ngồi vào chỗ cậu, yên lặng nhìn mọi người ríu rít xung quanh.

Khách đến chúc mừng sinh nhật Thư Tịnh khá đông, có cả học sinh các lớp khác.

Thư Tịnh hôm nay trang điểm nhẹ trông rất xinh xắn, có mấy người đem di động ra chụp ảnh cùng.

Trình Hâm bỗng nhìn thấy một cây bút máy trên bàn Trần Hân, liền nhặt lên xem.

Bút hiệu Pa-ke màu đen mạ vàng đã cũ, nhưng được giữ gìn hết sức cẩn thận.

Trong giờ tự học, Trình Hâm đã thấy cậu nâng niu bơm mực, lau ngòi.

Hắn ngẫm nghĩ, lấy sách giáo khoa của Trần Hân, mở bìa trong ra, vẽ một con rùa lớn.
Thư Tịnh cầm di động chạy đến, kéo tay hắn: "A Hâm, chúng ta cùng chụp tấm ảnh đi!"
Trình Hâm viết mấy chữ "Rùa đen rụt đầu" rồi đóng sách buông bút, ngẩng lên tươi cười, giơ tay hình chữ V chụp ảnh cùng chủ tiệc.

Có vài người kéo đến, Trình Hâm chợt có linh tính chẳng lành.

Thư Tịnh còn chưa chịu đi, nói: "Anh vào trong ngồi đi, gọi bọn bạn cấp 2 đến chụp một bức ảnh chúng ta đọc sách viết chữ để làm kỷ niệm!"
Trình Hâm chiều theo chủ tiệc, ngồi vào ghế trong.

Thư Tịnh gọi một cô bạn đến chụp hộ, rồi cầm bút máy của Trần Hân lên vờ viết chữ: "Wow, thời nay mà còn có người dùng bút máy này! Thích quá! Chụp đi chụp đi!"
Trình Hâm vội ngăn lại: "Em cẩn thận đấy, đừng làm hỏng bút!"
"Không sao đâu!" Thư Tịnh chụp xong vài kiểu ảnh, phấn khích quẳng bút chạy đến xem.

Cô lại quên đóng nắp bút.

Trình Hâm lao đến vươn tay bắt, ngòi bút đâm vào ngón áp út tay trái của Trình Hâm.

Bút rơi xuống đất "keng" một tiếng, làm Trình Hâm hồn xiêu phách lạc..