Nhóc À! Anh Yêu Em

Chương 2-1: Duyên phận




Sáng nay nó đến lớp với tâm trạng khác hẳn hôm qua, chẳng là vì tối qua khi đang học bài thì Trúc Linh gọi điện thông báo tìm được việc cho nó rồi, nó cứ cười tủm tỉm suốt cả buổi tối. Sáng nay người nó muốn gặp đầu tiên là nhỏ Linh, mà cứ như là nhỏ muốn trêu nó vậy, mãi đến tận lúc chuông báo thì nhỏ mới lò dò bước vào, vừa nhìn nó nhỏ vừa đánh cho một cái nhìn đắc chí, chẳng ai hiểu nó nhiều như nhỏ, biết rằng sáng nay nó sẽ hồi hộp được gặp mình nên nhỏ đã cố tình chờ chuông báo mới vào lớp, nhỏ định nghỉ một buổi luôn rồi ý nhưng mà vậy thì ác quá. Nó đáp lại một cái nguýt dài cả cây số, vậy là nhỏ lại phải hứa hẹn này kia với nó:

-Được rồi, tui xin lỗi bà nha, lần sau không giám vậy nữa, hì hì!

-Thôi đi, giận rồi!

-Thế có muốn nghe công việc tui tìm cho bà không, hay là thôi nha-chiêu này của nhỏ mà không đánh bại nó thì phải phục tài làm lẩy của nó rồi.

-Rồi, bà nói đi, công việc đó là gì, không nói nhanh là tui giận thiệt à nha.

“Cốc cốc”-nghe như tiếng thước gõ, tụi nó vẫn cứ huyên thuyên coi như không nghe vậy, đến lúc cô giáo hỏi chuyện thì nó và nhỏ mới tạm hoãn:

-Hôm qua hai em ăn cơm với gì vậy?

-Nó: dạ em ăn với cá còn Trúc Linh ăn với gì thì em không biết ạ-nó vẫn hay trả lời giảng viên một cách mánh khóe như vậy nhưng họ lại thấy có cảm tình với nó bởi nó học giỏi lại vui tính.

-Thế à, vậy mà cô tưởng em ăn cơm với dưa môn chứ, nói nhiều giữ hen-giảng viên của nó cũng thuộc dạng khó đùa, bởi vậy mới chịu được cái lớp này. 95% là nam mà lị.

Lúc này thì cả lớp chẳng ai nhịn được cười, biết mình đã thua trước tay cô nên nó chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, bọn con trai được thể hùa theo làm cả căn phòng cứ nhao nhao cả lên. 3 tiết học trôi đi nhẹ nhàng như thế càng làm cho nó thấy thích thú hơn. Lúc ra về hai đứa rủ nhau cà phê và tiếp tục câu chuyện dỡ dang lúc sáng.

-Bà tìm cho tui việc gì zạ?-nó vừa hỏi vừa đưa miệng thưởng thức ly cà chua ép của mình.

-Lúc tối tui nghe ba nói chuyện của anh họ tui nên tui sực nghĩ tới bà á!

-Là sao? Anh họ sao lại nghĩ tới tui, bộ anh bà đang tìm nhân viên làm bán thời gian hả?

-Không, cứ ngồi yên tui kể cho mà nghe, cái gì mà cứ xồn xồn lên thế hả!

-Rồi rồi, kể đi, vòng vo hoài!

-Anh tui mới bị tai nạn nửa năm trước, giờ ảnh nằm liệt giường, mất cả ý thức nên chú tui buồn lắm, tội nghiệp, lúc trước ảnh huy hoàng bao nhiêu thì bây giờ sụp đổ bấy nhiêu, chú đang tìm người chăm cho ảnh.

Nghe tới đây, nó ho sặc sụa, nó nghe nhỏ nói mà chẳng tin được:

-Bộ bà bảo tui đi chăm cho anh bà đó hả, tui tìm việc làm thêm chứ không phải osin. Nhaaaaaaaaa’!

-Không phải osin, nói là chăm nhưng bà chỉ cần nói chuyện và đọc truyện cho ảnh đỡ buồn thôi, lúc trước thì cô tui chăm nhưng dạo này công ty chú nhiều việc quá nên giờ cô phải vào giúp, mà đọc truyện với nói chuyện là sở trường của bà còn gì nữa! hì hì

-Ừ, đọc truyện thì tạm được đi, bộ không lẽ tui đi nói chuyện một mình với một bức tượng à, tui đâu có có bị chạm dây nào đâu.

-Thôi mà, bà giúp chú cũng như giúp gia đình tui đi, với lại cô chú cũng không để bà thiệt thòi đâu, tui sẽ thường xuyên qua chơi với bà mà, nhaaaaaaaaa!

Nhỏ vừa năn nỉ vừa ôm chặt cánh tay nó lắc qua lắc lại, ra vẻ nụng nịu làm nó không thể nào từ chối được, thế nhưng trong nó cũng đang thỏa mãn với công việc đó “ dễ gì có công việc nào nhàn hạ mà lương cao như vậy, cả ngày chỉ cần nói chuyện và đọc truyện thôi, mà hai cái đó lại là sở trường của mình, nhỏ này cũng hiểu mình ghê” nó thầm nghĩ lại cười một mình sau khi chia tay Trúc Linh về kí túc. Ngày hôm sau là ngày đầu tiên nó thử việc, “chẳng biết ông anh nhỏ Linh có dễ tính không nữa, mình nói chuyện một hồi có khi nào ổng tức quá mà từ nằm bất động cho đến ngồi bật dậy đuổi mình đi không”, nó lại nghĩ và lại cười với tình huống mình tưởng tượng ra. Chìu ấy, Trúc Linh chở nó qua nhà ông chú, bước vào cánh cổng lớn cứ ngỡ rằng mình đang đi vào một lâu đài vậy, nó ngất ngay trước hoa cảnh nguy nga này, căn biệt thự của gia đình ông chú Trúc Linh thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của nó, hai vợ chồng đều là doanh nhân thành đạt nhưng lại chỉ có duy nhất một đứa con trai, nhìn người vợ nó thấy có cảm tình đặc biệc, bà mang một vẻ đẹp quý phái với vẻ hiền hậu lương thiện dễ mến, bà cũng vậy, bà cũng cười với nó một cách gần gũi.

-Ông Trần(chú của Trúc Linh và cũng là mẹ của Khánh Minh): cháu là bạn của Trúc Linh à!-vừa nói ông vừa nhìn nó bằng ánh mắt hiền từ chẳng kém gì người vợ, có vẻ như ông đang mong đợi và trông cậy ở nó điều gì đó.

-Dạ vâng ạ, cháu học chung lớp với Trúc Linh!- nó lễ phép trả lời.

-Ừ, chắc cháu cũng đã nghe Trúc Linh kể về hoàn cảnh của gia đình bác hiện giờ, ngày mai hai bác phải đi Thái Lan kí hợp đồng với đối tác, cháu cố gắng giúp bác một thời gian nhé!

-Đến lúc này thì nó đã bị thuyết phục hoàn toàn trước sự nhiệt tình của cả hai vợ chồng: dạ vâng ạ, giúp được gì cháu sẽ cố gắng ạ.

-Chú yên tâm đi, con sẽ thường xuyên qua giám xác bạn ý mà, hì hì!- Trúc Linh nhanh nhảu.

-Bác cảm ơn cháu nhiều nhé!- người vợ từ nãy vẫn ngồi quan sát và giờ mới lên tiếng.

Người vợ cầm tay nó dắt đến một căng phòng có cửa kính nhìn ra hồ bơi, căng phòng ấy cũng đẹp không kém gì cái phòng khách vừa nãy nhưng lại có một cái gì đó buồn buồn trong căng phòng này, bởi có một sự im lặng quá mức nó nghĩ, nó khẽ rùng mình, trong căng phòng ấy nó nhìn thấy một dáng người con trai nằm im lim trên chiếc giường phủ ra màu nâu nhạt, bây giờ nó mới nhìn kỹ khuôn mặt ấy, anh có một sóng mũi rất cao, hàng chân mày rậm đen, a đẹp-nó nghĩ vậy:

-Đây là con trai bác, nó như vậy sau vụi tai nạn nửa năm trước, nó gặp chuyện gì đó rất buồn nhưng không chịu kể với bác, bác sĩ bảo nó chẳng sao cả, tất cả đều bình thường nhưng nó lại không muốn tỉnh lại, lý trí của nó bây giờ đang muốn buông xuôi nên nó cứ nằm như vậy mãi cháu ạ, dù hằng ngày bác vẫn đến nói chuyện với nó nhưng nó vẫn coi như chẳng biết gì, bác buồn lắm-nó nhìn thấy trên khóe mắt bà đọng lại hai hạt sương đang chựt rơi ra, nó chẳng giám hỏi gì nữa vì sợ rằng bà sẽ buồn thêm.

Nó gặp anh trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ đây là duyên phận của hai đứa bởi sau lần gặp ấy, một ngã rẽ mới đã vạch ra trong cuộc đời của cả hai người, ngã rẽ ấy, đã làm thay đổi cả cuộc đời họ.

Chiều mai là buổi làm đầu tiên của nó, từ lúc ở nhà ông Trần về tới giờ nó vẫn không thôi nhớ về anh, người con trai ấy cứ xuất hiện trong tư tưởng của nó, a đẹp như một vị thần, lung linh và lạnh lùng, nó tự nghĩ sao một người ở độ đầy sức sống như vậy lại đi buông xuôi tất cả cơ chứ. Nó vẫn luôn nghĩ về cái nguyên nhân sâu xa ấy, cái nguyên nhân mà chỉ có anh mới giải đáp được. “reng reng”: tiếng chuông điện thoại làm nó sực tỉnh, là nhỏ Linh:

-Sao rồi, chuẩn bị tinh thần cho ngày đầu tiên đi làm chưa?

-Ừ, cũng thất lo lo sao ý!

-Trời ơi, lo cái gì, có tui mà, cần gì bà cứ alo là tui có mặt sau 3 giây liền, hì hì!

-Bà là thánh hay sao mà bay tới trong vòng 3 giây được!

-Hì hì, thì đại loại là thế!

-Thôi đi, bà là tiểu quỷ thì có chứ ở đó mà thánh với thần. hí hí!

-Xí, nếu tui mà là tiểu quỷ thì là một tiểu quỷ xinh xắn nhất quả đất.

-Được rồi, tui phải đi ngủ đây, mai năm tiết đây nàng.

-Ừm, bey bà nha.

Tối đó có một người không thể ngủ được, bởi người đang suy nghĩ rất nhiều điều.

Lại thêm một buổi nó đi học trễ, giáo viên đã quá quen với việc đó nên chỉ lắc đầu ngám ngẩm khi thấy việc này.

-Sao trễ zữ zạ?

-Ừ, dậy muộn chứ sao, với lại quên mất phòng học, phải chạy đi kiếm.

-Trời, tui lạy bà trời con luôn á!

-Hì hì, thôi học đi!

Đi học thì trễ giờ quên phòng chứ hễ mà hết tiết là không ai nhắc ai bảo cũng nhớ, hai con nhỏ phóng nhanh xuống căng tin với tốc độ ánh sáng trước bao nhiêu con mắt nam nhi đang theo dõi, chẳng biết ngại là gì cả. Chọn cho mình một chỗ ngồi lý tưởng, nơi mà có thể nhìn ra phía khung viên trường, nơi ấy rất đẹp, có một cây phượng già đứng đó đã rất lâu nhưng năm nào đến độ hạ về cũng nở hoa đỏ cả một góc trường, phía mặt đất cũng chiếm một khoảng rộng bao nhiêu là cánh phượng. Nó thích nơi ấy nhất, mọi khi nó vẫn hay ngồi đọc truyện ở đó, nhưng chỉ một mình, cả nhỏ Linh cũng chẳng biết là con bạn của mình lại có những lúc riêng tư như vậy.

Chiều, tại nhà ông Trần, trong căn phòng lạnh tanh…

Ngày đầu tiên đi làm nó vẫn chưa biết chính xác là mình nên làm gì, nhỏ Linh thì lại bận nên nó cũng chẳng dám hỏi thử, nó ngồi đó, cầm cuốn tiểu thuyết mà cả tuần nay nó vẫn chưa đọc xong, chẳng là nó bận mọi thứ việc không có thời gian học, lí do biện minh của nó là vậy . Bắt đầu đọc từ đoạn bỏ dở, đây là lần đầu tiên nó đọc tiểu thuất mà lại đọc thành tiếng, bình thường nó chỉ đọc bằng mắt và ngẫm nghĩ nhưng đoạn mà nó tâm đắc, nhưng lần này, nó không chỉ đọc cho mình nó nghe mà còn đọc cho cái người đang nằm bất động trên chiếc giường màu trắng kia. Đọc được một hồi có người gõ cửa:

-Dạ. đã đến lúc làm vệ sinh và ăn tối của cậu chủ rồi ạ!

Nó ngước nhìn đồng hồ, đã 6h30 tối rồi cơ à, nó mải mê đọc mà chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình. Thế rồi nó đi ra ngoài cho mấy người làm lo cho anh ấy, cái công việc tưởng như đơn giản mà lại mất cả tiếng đồng hồ, nó ngồi ngoài hồ bơi chờ dài cả cổ. Đến lúc quay lại nó lại chẳng có cảm hứng đọc nữa, nó là vậy, cái gì cũng thích mới làm, còn không thì còn lâu. Nó lấy điện thoại gắn phone vào, tất nhiên nó một bên còn gắn vào tai anh một bên, nhạc điệu vang lên làm nó buồn ngủ, nó rất thích nghe nhạc không lời, những lúc mất ngủ nó hay mở những bản nhạc ấy, nó tựa đầu vào thành ghế và nhắm mắt, nhưng….có một người lại đang nhìn nó ngủ vào lúc này. Nó ngủ say đến nỗi cô giúp việc tới gọi thì nó mới chịu dậy, nhưng đã quá khuya mà nó thì lại không giám về một mình(nó nhác gan lắm ) nên người quản gia phải sắp xếp phòng cho nó. Lần đầu ngủ trong một căn phòng tiện nghi như vậy nó thấy lạ lẫm, quá xa hoa đối với nó, và nó tự nghĩ nó không thuộc vào tầng lớp này. Thoáng chút buồn và thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Hôm nay là thứ bảy nên nó ở cạnh anh cả ngày, dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm nên nó ở lại luôn, nó nhờ quản gia dặt anh lên chiếc xe lăn và dắt anh ra biển dạo, anh vẫn thế, vẫn thờ ơ trước mọi sự chăm sóc đặc biệt ấy, đến thời điểm này vẫn chưa có gì ràng buộc giữa hai con người ấy nhưng trong ai đó đang có chút rung rinh.

Suốt một tuần chăm sóc anh, nó biết anh có cảm giác chứ không thực sự vô tri. Nhưng nó không đủ sức để kéo anh dậy, trong nó bây giờ rất lạ, nó hay nghĩ đến anh và thắc mắt về lí do mà anh nằm đó. Hỏi nhỏ Linh nhưng nhỏ cũng chẳng biết gì, vậy là nó bắt đầu nói chuyện với anh chứ không chỉ đọc truyện như lúc trước nữa, nhưng mắt anh thì chỉ hướng về một phía, nơi đó dường như nó không tồn tại. Nó nghĩ mình như một kẻ ngốc thật sự, suốt ngày cứ lảm nhảm cả ngày mà toàn thứ chuyện chẳng liên quan tới nó. Buồn, nó đi quanh phòng tìm thú vui khác, lục loại kệ sách của anh, nó thấy giống như đang ở trong một tiệm sách hay là trong thư viện vậy, có đầy đủ tất cả, mọi thể loại nhưng sách kinh tế thì có phần nhiều hơn. Đang mải mê lật lật thì một cuốn sổ từ trong kệ được cất ở một góc rất kín rơi xuống đất làm phát ra tiếng động, nó cúi xuống nhặt lên, là một cuốn sổ có bìa là hình chú gấu taddy xinh xắn. lật trang đầu tiên, nó thấy tay mình run run, như rằng nó đã phát hiện được một bí mật đã được giấu kín rất lâu. Lén nhìn anh, nó hoảng, vì đây là lần đầu tiên anh nhìn nó, ánh mắt rất sâu, chất chứa đầy tâm trạng, đây là cuốn sổ nhật kí của anh, nó nghĩ những gì nó thắc mắc bấy lâu nay đều nằm trong cuốn sổ này. Kéo ghế ngồi cạnh đầu giường anh, chậm rãi đọc, nó đang rất sợ, chẳng biết là đang sợ gì nữa. khẽ ngước nhìn anh, khóe mắt anh rưng rưng, nó thấy lòng nặng trĩu, nó hiểu vì sao anh lại như vậy, có một người con gái đã đi qua cuộc đời anh, mãnh liệt và tàn nhẫn. nó nghĩ anh và nó giống nhau, cả hai đều là kẻ thất bại trong tình yêu, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào nó nhưng lại là lúc anh đang khóc, khóc cho mối tình đầu, khó cho cuộc đời mình. Anh và nó đang có cùng một tâm trạng, nó đã yêu Quốc Dũng nhưng chưa là gì trước sự hy sinh của anh.

Một tháng trôi qua, nó dần có tình cảm với anh nhưng chẳng dám nói, nó quá nhỏ trong anh so với cái tình yêu nằm trong cuốn nhật kí kia. Đã hết hạn hợp đồng, ông bà Trần trở về từ Thái Lan, bà Trần đến ngay phòng Khánh Minh thăm con trai mình, bà cười hiền khi nhìn thấy nó đang ngồi đọc tiểu thuyết cho anh nghe. Bà lặng lẽ đi về phòng mình, bà không muốn phá vỡ cái không khí nhìn thấy lúc nãy, bà nhìn thấy trong ánh mắt Khánh Minh sự âu yếm và vướng chút tình cảm nhẹ nhàng. Bà biết Khánh Minh chỉ bị liệt toàn thân chứ trái tim thì không hề. anh vẫn đang sống với một trái tim khao khát yêu thương, bà nghĩ thầm chắc mọi chuyện sẽ đi xa hơn những gì mình thấy. bà gọi nó đến và nói chuyện:

-Cháu đã vất vả nhiều rồi, đây là lời cảm ơn chân thành của bác!

Bà đưa cho nó số tiền công mà một tháng nay nó chăm sóc cho Khánh Minh như đã thỏa thuận trước đó và hỏi.

-Cháu có muốn tiếp tục không?

Bà đang thử tình cảm của nó, xem xem một tháng vừa qua anh có là gì trong nó không.

-Dạ, cháu cũng sắp thi giữa kì rồi nên chắc cháu sẽ chú tâm vào việc học hơn ạ!

Bà nghĩ sẽ chẳng có đứa con gái nào ngốc đến nỗi đi yêu một thằng tàn tật cả. ánh mắt thoáng buồn của bà không giấu được nó nhưng nó không muốn gần anh nữa, bởi nó biết nó đã yêu anh mất rồi, mà anh thì lại ở trong một thế giới không phải của nó, anh không thuộc về nó.