Nhớ

Chương 5




- Ọe...khụ khụ...

Bắt đầu bước sang tháng thứ năm nhưng cậu vẫn còn bị hành nghén, lúc đi khám bác sĩ bảo mang thai chỉ hành nghén hơn ba tháng là hết, nào ngờ đến hiện giờ vẫn còn hành, ăn gì vào cũng nôn sạch ra, không thèm ăn uống hay gì cả, chỉ có mỗi món trứng xào cà chua là ăn được, nhưng ăn để lấy sức lát sau lại nôn tiếp.

Bởi vì gần như cơ thể không thấp thụ được chất dinh dưỡng nên cậu đã gầy đi, chính xác là ốm đến trơ xương, khi đi khám cậu cũng phát hiện bé con hơi thiếu cân so với hiện tại, bác sĩ bảo cậu hãy về nhà tẩm bổ nhiều vào, thèm món gì cứ việc ăn món nấy, ăn ngủ hợp lý một thời gian sau sẽ khá hơn nhưng rốt cuộc vẫn vậy, vẫn sẽ ăn vào lại nôn hết.

Còn một điều lạ hơn đó chính là trong nhà gần như chỉ có thể có một mình cậu, có thêm một người khác sẽ buồn nôn, nhức đầu chóng mặt, đầu óc choáng váng hết cả lên, chỉ cần người đó lập tức rời khỏi sẽ trở lại bình thường.

Sau vài lần nhìn cậu như vậy anh không chịu nổi nữa, chỉ có thể thi thoảng gọi điện thoại hỏi thăm cậu thôi chứ không dám đến thăm nữa, càng không dám mang món gì đến nhà cậu, ngửi mùi thôi cậu đã mất dạng, đến khi mang món đó đi và làm biến mất mùi của nó cậu mới khá hơn được một chút.

Lảo đảo bước ra ngoài sau khi đã nôn một trận bên trong nhà vệ sinh, hai mắt vẫn ngập ngụa nước mắt bởi vì nôn quá dữ dội, đưa tay lên quẹt đi một cái xem như xong.

Điện thoại đã reo lên sau đó tự tắt hai ba lần, người gọi vẫn có quyết tâm gọi lại thêm một lần nữa, chắc chắn chỉ có thể là Trấn ca, bởi chẳng ai quan tâm đôi cậu ngoài anh và gã cả, quả nhiên theo như dự đoán, người gọi đến quat thật là Trấn ca.

- Tiểu Khởi, anh làm phiền em ngủ sao? Nếu vậy thì anh xin lỗi nhé, dạo này em có còn nghén như trước nữa hay không? Đã đi khám lại chưa, tháng này bé con có lên cân hay không?

- Dạ em ổn ạ, đã hết nghén rồi, bé con hiện giờ rất ngoan, không có quấy phá như trước nữa, tháng này bé con lên cân được một ít rồi, bác sĩ nói nếu cứ theo đà này bé con sinh ra có thể sẽ trên 4 cân đấy!

*1 cân bằng 800gam*

- Được rồi, vậy là được rồi nhé, giờ anh có việc phải về nước rồi, em có thể tự chăm sóc cho mình một thời gian được mà phải không, anh sẽ cố gắng quay về khi em chuẩn bị sinh bé con nhé!

- Anh có việc cứ việc đi đi ạ, không cần lo cho em gì đâu, em có thể tự chăm sóc cho bản thân mà, anh có việc cứ về nước đi nhé Trấn ca, không phải vội vàng trở về đâu ạ, cứ thong thả nhé!

- Được rồi, giờ anh sắp phải lên máy bay rồi, em ngủ tiếp đi nhé!

- Vâng, tạm biệt nhé!

Tắt cuộc gọi là lúc cậu cảm thấy bản thân thật sự không ổn nữa, cảm giác choáng váng thường xuyên ập đến, dinh dưỡng gần như không thấp thụ được vì vậy cậu mắc phải triệu chứng thiếu máu, bé con mới thật sự là chẳng ổn một chút nào, không hấp thụ được bao nhiêu là dinh dưỡng vì vậy bé con rất bé, bác sĩ bảo nếu tình trạng này kéo dài có lẽ buộc phải đình chỉ thai kì, bởi vì không có dinh dưỡng bé con có thể mất ngay trong bụng cậu.

Chỉ mong cho ngày mai, khi tỉnh dậy không phải nghén nhiều như vậy nữa, có thể ăn được một chút gì đó, để bé con có thêm chút dinh dưỡng mà phát triển.

- Ọe...

Nôn khan một lúc cậu dường như sắp mất hết sức lực, nằm xuống giường xoa xoa chiếc bụng đã bắt đầu nhô to hơn một chút thì thầm.

- Bé con này, con rốt cuộc cũng giống như ba lớn của con, cũng muốn rời bỏ ta có phải không, không được hư hỏng như vậy nhé, bởi vì ta chỉ còn mình con là người thân thôi đấy nhé, vậy nên không được rời bỏ ta đâu đấy nhé!

- Con nghe ta nói mà có phải không, nghe thì đạp một cái nhé!

- À quên hiện giờ con vẫn chưa biết đạp là gì đâu haha, ta quên mất!

Bé con có lẽ nghe hiểu nên chuyển động một chút sau đó lại im lặng không khoáy động quậy phá, bởi vì bé con quá háo động ba nhỏ sẽ rất mệt, hiện giờ ba nhỏ của bé con còn chẳng có lấy bao nhiêu sức lực.

- Con chuyển động rồi, ta cảm nhận được nhé, con không rời bỏ ta thật sao, cảm ơn con nhiều nhé, bé con!

Lầm bầm vừa xoa xoa bụng vừa chìm vào giấc ngủ, cả một ngày mệt lã, chẳng lúc nào cậu cảm nhận được cơ thể mình có chút năng lượng cả, lúc nào cũng khó chịu mệt mỏi, nhưng bởi vì nghĩ đến chuyện của bé con hiện tại chỉ có thể gắng gượng nấu ăn, mặc dù cảm giác buồn nôn nơi cổ họng chẳng bao giờ thuyên giảm nhưng bởi vì thương bị con nên phải cố gắng, ăn vào lại nôn, nôn xong chút sau lại ăn, ăn được một lúc là nôn ra hết.

- Mẹ à, con đã bảo không thích sao mẹ lại ép con nữa rồi, con không yêu cô ấy, cô ấy cũng chẳng hề yêu con, chỉ vì hợp đồng làm ăn lần này mà mẹ đem hạnh phúc cả đời của con ra như vậy sao? Con không quan trọng nhưng thanh xuân của một cô gái qua rồi chẳng tìm lại được đâu, sau này ly hôn cô ấy sẽ mất hết một khoảng thanh xuân tươi đẹp, mẹ không thấy thương cô ấy sao?

- Ta biết, nhưng ta chỉ bảo hai đứa đính hôn thôi, một năm sau nếu không hợp nhau có thể chia tay nhau trong hòa bình, còn hiện giờ mẹ muốn con phải có một người bên cạnh, cả hai sẽ chăm lo cho nhau cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ hạnh phúc, như vậy không phải tốt hơn một mình sao?

- Nhưng con không hề có một chút tình cảm hay cảm giác gì với cô ấy cả, con yêu người khác rồi mẹ à, nhưng người ta không cần con, hãy để con yên đi!

- Nhưng ta lỡ gọi Thạc Trấn về rồi!

- Con nói lại lần cuối cùng, con sẽ không đính hôn hay kết hôn gì với cô ấy cả!

- Được rồi, con muốn làm gì thì làm, ta cho con năm năm, một là quên người đó hai là mang con dâu về cho ta, không cần gia cảnh hay gì cả, ngoan ngoãn như Tiểu Khởi là được!

- Con đi đây, đừng nhắc đến cậu ấy trước mặt con nữa!

- Cái thằng này, hết nói nổi nó rồi!

Tiểu Khởi, em đang ở đâu, ngày đó anh lỡ nặng lời với em, xin lỗi em, xin lỗi cả ngàn cả vạn lần cũng chẳng hết lỗi của anh, quay về đi nhé cho anh được một lần xin lỗi em, xin lỗi em bằng cả tấm lòng của anh! Quay về với anh đi, anh tìm em lâu lắm rồi đấy, trước đây em từng hứa sẽ không rời bỏ anh mà, ngày còn học đại họng chúng ta vẫn rất tốt mà, trước đó vẫn rất tốt nhưng tại sao em lại thay đổi? Do em đã thay đổi hay do vốn dĩ anh thật sự chẳng hiểu em?

Về đến nhà riêng nỗi buồn cũng chẳng được vơi bớt, trong đây chưa đầy hình ảnh của cậu, trước đây cậu đã từng nấu ăn giúp hắn, dọn nhà giúp hắn, làm việc cùng hắn ở chính nơi này, nhưng rốt cuộc vì sao hiện giờ chỉ còn mỗi mình hắn.

Trở về phòng ngủ, người được hắn gọi đi điều tra vẫn chưa tìm thấy gì cả, khoảng thời gian trước hắn không nhớ cũng không tra được, người cũng chẳng hề tìm ra.

Hắn lại lao đầu vào công việc hòng quên đi việc bản thân đã khốn nạn như thế nào, đã mỉa mai cậu như thế nào, nhưng giờ hắn lại nhớ cậu rồi.

Ngày hôm sau đột nhiên bé con phá lệ yên tĩnh, không hành nghén không mệt mỏi, hoàn toàn tràn đầy năng lượng.

Bởi vì phá lệ có một ngày như vậy nên cậu liền năng động dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà, trước tiên là chăm sóc mấy chậu rau ngoài ban công, bón một ít phân bón, tưới thêm một ít nước, còn bắt được hẳn hai con sâu.

Sau đó liền quét dọn lau nhà thật sạch, giặc giũ luôn cả một sọt quần áo đã mấy hôm chưa giặc bởi vì quá mệt mỏi.

Dọn dẹp xong cả căn hộ không mấy lớn nhưng cũng rất mệt mỏi, cuối cùng tầm mắt cậu dời đến chiếc vali ở góc phòng, cậu nhớ mang máng bên trong có một thứ rất quan trọng.

Quần áo thì mang treo vào tủ, sau khi dọn vào ở chỉ lấy vài bộ mặc hàng ngày sau đó quên bén đi mất.

Sau đó lôi ra được một bản vẽ, thấy bản vẽ cậu liền đơ cả người, đây...chính là bản vẽ cặp nhẫn mà trong thời gian hắn mất trí nhớ đã hì hụt vẽ cả tuần sau đó mang ra khoe với cậu, bảo sẽ mang đi đặt nó về cho cậu để cầu hôn cậu.

Cuối cùng lời hứa khi ấy chẳng thể tin nổi, sau khi lấy lại trí nhớ hắn quên đi khoảng thời gian bản thân mất trí nhớ sau đó liền khinh mệt cậu.

Cậu học về tài chính nhưng bản thân cũng có một chút máu nghệ thuật, cậu nhận định được bản vẽ này rất đẹp, nếu gặp đúng người thợ giỏi có lẽ nó sẽ vô cùng hoàn hảo, nhưng nó sẽ đẹp hơn khi đeo trên tay của một người được bạn đời của mình yêu thương chiều chuộng, chứ có lẽ không phải cậu.

Một dòng suy nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu cậu, hay là mình đem nó bán đi, sau đó dùng số tiền đó chuẩn bị lo liệu cho bé con sắp chào đời, nếu may mắn có thể có thêm được một ít tiền chăm sóc bé con một thời gian sau khi sinh.

Nghĩ là làm, cậu liền nhanh chóng lấy laptop ra lên mạng tìm một số nhà thiết kế nổi tiếng, cuối cùng may mắn được một nhà thiết kế nổi tiếng liên lạc.

Đó là một chàng trai người Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp đại học đã sang đây lập nghiệp, dùng mười năm để đổi lại được chỗ đứng trong ngành như hiện giờ.

Chàng trai kia nói chuyện qua điện thoại khá thân thiện, còn hẹn cậu ngày mang bản vẽ đến gặp và bàn việc, còn chủ động hẹn cậu ở quán cafe gần nhà cậu.

Người kia còn hứa nếu hợp ý sẽ mua bản vẽ này với giá cao hơn người khác.

Cậu liền cao hứng đồng ý, bản thân sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đối phương liền đi nấu bữa ăn trưa, sáng giờ làm việc luôn tay luôn chân nên quên cả cơn đói khát, hiện giờ ngưng mọi hoạt đồng lại bé con liền quấy phá đòi ăn, bởi vì đói nên bụng cứ réo lên từng hồi, dạ dày cồn cào bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn.