Nhớ

Chương 48




- Con gái đến đây ba nhỏ ôm một chút nào.

- Bá ô...

Bé con giơ hai tay hướng về phía cậu muốn cậu ôm, miệng cười nhe mấy cái răng sữa nhỏ trắng trắng.

- Cục cưng con có phá ba lớn làm việc không vậy?

- Ô?

Bé con không hiểu hết những gì cậu nói nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng có lẽ nhớ ba nhỏ nên khi được cậu ôm lên liền cười khúc khích, còn hôn mấy cái lên má cậu làm một bên má dính đầy nước bọt của bé.

- Màn Thầu ngoan quá, có phải nhớ ba nhỏ lắm không?

- Bá?

- Gọi là ba nhỏ, có biết chưa cục cưng?

- Ba ô...

- Bảo bảo thật ngoan.

Hôn cái chốc lên má phúng phính của Màn Thầu, Màn Thầu được hôn cực kì ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng cậu cười khanh khách.

- Bụng nhỏ của bảo bảo đã đói chưa?

- Ô..nha.

- Bụng nhỏ của Màn Thầu đâu?

Bé con đưa tay vỗ vỗ chiếc bụng nhỏ trắng nõn tròn tròn, có vẻ đã được hắn lúc nãy cho uống sữa rồi.

- Ba lớn không có bỏ đói bảo bảo đúng không?

- Ba a ô ô a.

- Đói chưa Tiểu Khởi?

Hắn đã từ bên ngoài bước vào từ lúc nào mà cậu chẳng hề hay biết, bé con vừa nghe thấy giọng ba lớn liền xoay về hướng hắn, hai tay đưa ra đòi hắn bế.

- Ba...

Hắn ôm lấy bé con từ tay cậu lên, hôn lấy cái má trắng trắng mềm mềm thơm mùi sữa ngọt nhẹ.

- Ai ôm con nãy giờ vậy bảo bảo?

- Bá...bá..ô.

- Là ba nhỏ cơ mà, ba đã dạy con rồi mà Màn Thầu.

- Bá?

- Ơ, con không nghe lời ba, có tin ba đánh đòn mông con không hả?

- Bá..ô ô...a...ô...

Cậu giả vờ trừng mắt con bé con, nhưng con bé chẳng hề sợ cậu, biết cậu đùa nên bé con vui cười nhe cả mấy cây răng sữa nhỏ.

- Con không nghe lời ba, ba không cho con mượn chồng ba nữa đâu, trả chồng ba đây!

Nói rồi cậu nhẹ tay ôm lấy bé con mũm mĩm từ tay hắn đặt xuống ghế sofa, bản thân liền bám dính lấy hắn hệt như một con gấu koala đu bám thân cây mà trêu chọc con gái.

- Chồng của ba nhé con gái, con chơi một mình đi, không ngoan ba không cho mượn chồng nữa đâu.

Bé con nhìn thấy bản thân thất sủng liền òa khóc, nước mắt liên tục rơi trên hai má phúng phính, tiếng hét càng lúc càng lớn nhưng ba nhỏ và ba lớn chẳng hề quan tâm, bởi vì ba lớn và ba nhỏ đang bận hôn hôn môi nhau mất rồi.

- Ba...oa oa oa...Bá..x...xấu...oa...

- Con bé...vừa nói gì vậy?

- Anh không biết, hình như con nói em xấu.

- Bá...xấu...oa...hức hức...

Bé con khóc đến đỏ cả mặt, hai cánh tay nhỏ xíu mập mạp dụi dụi mắt đến đỏ ửng và đau rát, nhưng bởi vì tủi thân mà xu hướng dụi càng lúc lại càng nhiều hơn.

- Ba biết rồi, ba nhỏ xấu xa trêu con có đúng không bảo bảo? Ba lớn đánh đòn mông ba nhỏ, bảo bảo có đồng ý không?

Bé con dụi vào lòng hắn nằm nức nở, có lẽ tìm được đồng minh nên ngoan hơn hẳn, không còn vừa khóc vừa hét để tìm người giúp đỡ nữa.

- Bảo bảo không thương ba nhỏ nữa sao?

Bé con lập tức xoay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn cậu nữa, có vẻ là giận dỗi cậu rồi.

- Ơ, không thương ba vậy ba mang con về Kim gia gửi nhé!

Bé con chẳng thèm đoái hoài đếm xỉa đến cậu, nằm trong lòng hắn ngáp mấy cái lim dim chìm vào giấc ngủ.

- Chẳng thèm đếm xỉa đến em luôn, ngủ mất rồi này.

- Đúng là chỉ biết mỗi ba lớn của nó thôi, chẳng quan tâm đến ba nhỏ của nó gì cả, em đúng thật là đáng thương mà.

- Được rồi, chúng ta về thôi, phải đi đón Bánh Bao nữa mà có đúng không?

- Đêm hôm trước con đã xin sang nhà Tiểu Hiên ngủ rồi mà, hôm nay con từ trường về bên đấy luôn, chúng ta không cần đến đón con anh quên mất rồi sao?

- Vậy sao, anh cứ nghĩ là hôm sau nữa cơ chứ.

- Hôm nay, giờ thì ôm công chúa của anh xuống xe, chúng ta đi về thôi.

- Em ôm con hộ anh, anh lấy chút đồ đạc lặt vặt đã.

- Đưa con cho em, khổ công chúa của anh quá, trêu có chút mà khóc đến đỏ mặt hết rồi.

Cậu ôm lấy bé con vào lòng, có lẽ đã chơi cả buổi và khóc mệt nên khi chuyển tay ôm bé con cũng không bị giật mình tỉnh dậy hay khóc, chỉ khẽ nhíu mày chép chép miệng sau đó tiếp tục ngủ.

- Em ôm con ngồi xuống ghế sofa đi, cẩn thận lại choáng đấy, đợi anh một lúc.

Hắn phải dặn dò cậu kĩ lưỡng bởi vì sợ cậu sẽ chóng mặt mà ngã như mấy lần trước, lần nào cậu choáng váng cũng làm hắn sợ cả.

Hắn soạn tài liệu cũng mất hơn mười phút, sau đó pha cho bé con một bình sữa, pha xong liền soạn bình sữa và hộp sữa bột bỏ vào túi.

- Đưa con cho anh.

Hắn chỉ sợ cậu ôm con thêm một lúc sau sẽ chóng mặt, như vậy sẽ nguy hiểm cho cả con lẫn cậu nên dứt khoát dành lại bé con từ tay cậu, một tay bế con, tay còn lại xách đồ sánh bước bên cậu cùng xuống tầng lấy xe.

- Giúp anh mở cửa xe.

- Được.

Cậu nhanh tay giúp hắn mở cửa sau, hắn đặt bé con đang ngủ say vào ghế trẻ em, cài dây an toàn xong còn lấy một cái chăn đắp cho bé con, trước khi đóng cửa xe còn đút cho bé bình sữa ấm, xem chừng một chút sau đó đi về phía ghế lái.

- Em muốn ăn gì vào buổi tối?

- Thanh đạm một chút.

- Được, nguyên liệu ở nhà có sẵn chút nữa anh sơ chế sau đó làm hai ba món được không?

- Được, anh nấu gì cũng được cả, đều ngon cả mà.

- Tối nay em có vẽ bản thiết kế nữa không?

- Không, bản thiết kế em đã vẽ xong hết rồi tối nay hoàn toàn rảnh rỗi, vest cũng đã may hoàn thiện, chút nữa về nhà anh thử xem có bị chật chỗ nào hay không để em còn chỉnh sửa, nếu không vài hôm nữa bận rộn hơn là rối tung rối mù lên đấy.

- Được, về đến nhà anh sẽ thử nó, hoàn thành bản thiết kế rồi thì tối nay ngủ sớm một chút, cả tháng nay không chịu nghỉ ngơi gì cả, mắt có quầng thâm rồi đấy có biết không?

- Cuộc đời chúng ta có được mấy lần trọng đại như vậy hả anh? Phải thật chỉnh chu chứ, bất quá hôm đó dùng chút kem che khuyết điểm là xong thôi, anh không phải lo lắng quá đâu.

- Anh biết, nhưng anh không muốn thấy em phải cực khổ nhiều đến như vậy, nếu không kịp thời gian thì chúng ta dời đám cưới lại thời gian sau làm cũng được mà, không nhất thiết phải làm hiện giờ có đúng không?

- Này Kim Thái Hanh, tôi chịu cực nhọc mang thai sinh cho anh hai đứa nhỏ rồi mà bây giờ anh lại muốn bỏ mấy ba có phải không?

- Bảo bối ơi, tiểu tổ tông ơi, anh nào dám bỏ em cơ chứ, anh yêu em còn không hết lấy đâu ra bỏ rơi em hả? Giấy kết hôn cũng đã có rồi, hiện tại bất quá hôn lễ mình dời lại một thời gian sau cũng được cơ mà, kết hôn với em là điều duy nhất từ trước đến giờ anh mơ ước, mà ước mơ là để thực hiện có đúng không? Anh cũng muốn chúng ta làm đám cưới sớm một chút, để tuyên bố với cả thế giới rằng em chính là bạn đời của anh, để anh có thể đường đường chính chính cùng em sánh đôi đi hết quãng đời còn lại mà không phải sợ bất cứ kẻ nào nói xấu em, anh còn nợ em một hôn lễ thật lớn kia mà, nhưng anh không muốn thấy em phải lo đến mất ăn mất ngủ như vậy, có hiểu chưa?

Hắn nói xong đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu một cái trong lúc đợi dừng đèn đỏ, còn kéo cậu sang hôn một cái nữa mới chịu.

Nhìn qua gương xe, bé con vẫn ngủ ngon lành mặc kệ hai ba vẫn đang tình tứ, nếu còn thức chắc chắn con bé sẽ khóc nháo cả lên vì ba nhỏ dám hôn ba lớn của bé.

Hắn một tay thành thạo xoay vô lăng, một tay nắm lấy tay cậu thi thoảng sẽ nắm tay cậu đưa lên môi hôn mấy cái, cứ như vậy mà cả ba an an ổn ổn về đến nhà.

Hắn để xe cho vệ sĩ lái vào gara còn bản thân thì ôm bé con vào nhà, bé con hoàn toàn ngủ say được hắn ôm lên phòng đắp chăn lại tiếp tục ngủ ngoan.

- Tắm đi em, hôm nay bên ngoài mệt rồi có đúng không? Nghỉ ngơi một chút, anh đi nấu ăn.

- A có thím Trương bên đây cơ mà, cứ nhờ thím ấy nấu giúp chúng ta một hôm đi, hôm nay anh vừa phải đi gặp đối tác vừa phải trông con nữa, anh nhanh tắm rửa sau đó thử quần áo xem có hợp hay không.

Hắn nghe theo lời cậu tranh thủ nhờ thím Trương nấu giúp một bữa, sau đó lôi lôi kéo kéo nhường nhịn nhau mất một lúc cuối cùng cả hai quyết định cùng nhau đi tắm.

Sau khi tắm xong cậu đi lấy vest cho hắn thử, có lẽ bởi vì do chính tay cậu thiết kế sau đó lại tỉ mỉ đỏ và may nên khi được hắn khoác lên người lại vô cùng vừa vặn, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của hắn.

- Vừa người rồi có đúng không anh?

Cậu cứ lo may sợ sẽ bị chật, nào ngờ hắn khoác lên người lại vừa vặn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

- Rất hợp, em may đẹp lắm.

Hắn nói xong liên hôn lên môi cậu một cái, cậu cũng không đẩy hắn ra mà phối hợp với hắn tạo thành một nụ hôn sâu, sau khi hôn sau cậu thở hổn hển, đến khi ôn định lại nhịp thở liền lên tiếng đáp lại.

- đương nhiên, người đẹp vì lụa mà, phải hợp chứ sao lại không hợp được chứ? Em là nhà thiệt kế nổi tiếng cơ mà Kim tổng.

- Không bảo bối, em là con mèo yêu nghiệt câu người.

- Vậy sao? Con mèo yêu nghiệt câu người này còn có nanh, nó biết cắn đấy Kim tổng, có tin nó cắn chết anh không hả?

- Nanh này còn nhỏ và yếu quá, hay tối nay em thử cho cái miệng dưới của em cắn chết anh thử xem nào.

- Anh...anh biến thái!

- Muộn vậy rồi em mới nhận ra sao tiểu Khởi?

- Em hối hận rồi, chúng ta ly hôn đi!

Hắn nhanh chóng khóa môi cậu lại, hung hăng ngấu nghiến môi cậu, nuốt hết những lời nói đùa của cậu vào trong.

- Cái...đồ biến thái này...hộc...bỏ em ra, em xuống nhà ăn cơm, bỏ em ra đi, em đói bụng rồi.

Hắn cứ ôm cậu như vậy, không cho cậu thoát khỏi vòng tay bản thân, còn muốn cưỡng hôn cậu một trận nữa.

- Được rồi mà, em yêu anh mà, không ly hôn, sẽ không ly hôn được chưa?

- Như vậy còn tạm chấp nhận được, còn phải xem thành ý của em ra sao, nếu không ngày mai em đừng mơ có thể lết được xuống giường.