Nhớ

Chương 44




- Ư...ưm...

- Tiểu Khởi, em dậy rồi sao, uống chút nước đi em.

- Khụ...được rồi...khụ khụ...

- Tiểu Khởi em đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?

- Ưm...em đỡ hơn nhiều rồi, con đâu rồi anh? Anh để con một mình trong phòng sao?

Hắn đo lại nhiệt độ cơ thể cho cậu, thân nhiệt cơ thể cậu đã giảm, không còn sốt cao như buổi trưa nữa.

- Con ở Kim Gia, ba mẹ đang trông chừng con bên đấy rồi em yên tâm!

- Như vậy sẽ làm phiền ba mẹ, anh mau sang đón con về đi, ba mẹ còn phải nghỉ ngơi nữa!

- Không đâu Tiểu Khởi, con sẽ ở bên đấy với ba mẹ một thời gian, trong thời gian này em cứ nghỉ ngơi đi, cứ tưởng sinh xong em sẽ có chút da thịt hơn, nào ngờ sinh xong còn gầy hơn nữa, con chẳng chịu cho em nghỉ chút nào cả, về nhà chỉ hơn hai tháng vậy mà con quấy nhiều đến như vậy.

- Mang con về đi anh, chúng ta chịu khó chăm con thêm một thời gian nữa, không sao đâu mà, một thời gian nữa là con sẽ ngoan không quấy nữa đâu!

- Không được! Trong thời gian sốt cao và mê mang anh đã hỏi Ami, em ấy bảo em hiện tại đang bị stress khá nặng, nếu để em chăm con thêm một thời gian nữa chắc chắn em sẽ lại mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chẳng may em xảy ra chuyện gì làm sao anh có thể sống nổi đây Tiểu Khởi?

- Nhưng nếu con quấy sao ba mẹ có thể ngủ được, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, trông ba mẹ khỏe mạnh nhưng giấc ngủ của ba mẹ cũng rất quan trọng, nếu con quấy nhiều ba mẹ sẽ không thể ngủ được đâu! Anh mang con về đi Thái Hanh, chúng ta thay phiên nhau chăm con.

- Không, con ngoan lắm, ở với mẹ con chẳng quấy khóc chút nào cả!

- Anh gạt em!

- Đợi anh một chút!

Hắn nhanh chóng chạy sang thư phòng mang laptop sang phòng ngủ, hắn muốn gọi video cho mẹ để chứng minh lời nói của bản thân là thật, cũng như khiến cậu an tâm hơn mà nghỉ ngơi thật tốt.

- Gọi cho ta có việc gì không Thái Hanh? Tiểu Khởi thằng bé còn sốt cao như lúc nãy không?

- Con khỏe hơn rồi mẹ ạ!

- Em ấy chỉ còn hơi sốt một chút thôi, con sẽ cho em ấy ăn cháo và uống thuốc sau khi kết thúc cuộc gọi ạ!

- Ừm, vừa nãy ta sang nhìn thằng bé mà ta giật cả mình, sốt cao đến độ mê mang cơ mà, vừa ôm Màn Thầu về đến nhà là ta đã ngay lập tức mắng con bé rồi, con bé còn mếu máo len lén rơi nước mắt cơ, vậy thôi chứ không có khóc như lúc ta vừa sang đâu nhé Thái Hanh!

- Vâng, con bé có lẽ dính hơi ba mẹ và thím Trương rồi, chỉ cần là mọi người ôm sẽ cực kì ngoan ngoãn, không khóc không nháo, vậy mà con và Tiểu Khởi phải dỗ mất một lúc lâu con bé mới chịu nín khóc.

- Con bé ở đây ngoan lắm, cứ để con bé cho ta chăm, Tiểu Khởi con phải cố gắng nghỉ ngơi để nhanh chóng khỏe lại nhé, xem con gầy nhom mà ta chẳng chịu nổi, nếu không phải chính miệng Ami nói và tận mắt chứng kiến ta quả thật sẽ hoài nghi Thái Hanh đối xử với con không tốt đấy!

- Vừa nãy con bé khóc nhiều lắm sao mẹ?

- Con khóc như mọi ngày í, mà con bé đã khóc rồi chỉ có khóc nhiều hơn chứ chẳng có kém đâu!

- Đúng vậy, ta nghe con bé khóc một lúc mà cảm thấy hai đứa con thật đáng khâm phục, con bé quấy khóc mãi mà Thái Hanh dỗ nhất quyết không nín, còn giãy ngược ra nữa, chút nữa thôi là rơi xuống đất rồi đấy!
Ta cũng phải dỗ con bé mất một lúc, vậy mà đến giờ không có khóc nữa, về đến nhà ngủ được một giấc thức dậy uống sữa chơi một chút hiện giờ lại ngủ rồi, từ nãy đến giờ chẳng khóc lấy một tiếng nào luôn nhé!

- Phải chi con bé ở với tụi con cũng ngoan như vậy nhỉ?

- Con bé đều là ta và thím Trương chăm mấy ngày đầu, con còn chẳng thèm nhìn xem con gái của con lấy một cái, con bé không thích con là phải rồi!

- Ơ kìa mẹ, Tiểu Khởi em ấy hôn mê con sợ chết đi được, còn tâm trí gì đâu mà bỏ đi một giây một phút nào hả mẹ?

- Được rồi, giờ lo chăm Tiểu Khởi cho tốt vào, nếu không có thêm chút da thịt nào là ta mang con gái sang trả con, cho con chăm đến ngất ra đấy nhé!

- Vâng, con biết rồi, mẹ chỉ toàn dọa con thôi!

- Tin hai phút nữa con bé có mặt ở nhà mày không?

- Vâng mẹ, con sợ rồi, con tin rồi, mẹ trông cháu hộ hai đứa con nhé, giờ con phải đi hâm nóng cháo cho Tiểu Khởi ăn, còn phải cho em ấy uống thuốc nữa!

Hắn mang laptop trở về thư phòng, trong thời gian hâm nóng cháo liền chia thuốc ra sẵn, sau bữa ăn tầm khoảng ba mươi phút hắn sẽ đưa thuốc cho cậu uống.

Hắn mang bát cháo nóng hổi lên cho cậu, còn kèm theo một lý nước cam nữa, cậu đã khỏe hơn nhưng hắn vẫn bắt cậu phải ngồi yên ngoan ngoãn há miệng để hắn đút.

Cậu ăn sắp hết bát cháo liền có cảm giác no bụng không muốn ăn nữa, nhưng hắn vẫn ép vậy ăn thêm một chút, cứ một muỗng cuối cùng một muỗng cuối cùng, nhưng cậu là bị hắn ép ăn thêm nửa bát cháo.

- Thái Hanh, em no lắm rồi, đừng ép em ăn thêm nữa, bụng em no căng rồi đây này!

- Em phải uống nước cam nữa đấy! Nửa tiếng sau phải uống thuốc nữa!

- Được rồi ngưng đi, em sắp hết thở nổi rồi!

- Được rồi, ở đây ngoan có biết chưa, anh xuống nhà bỏ chén bát vào máy rửa, không được phép đi tắm, anh đã giúp em lau cơ thể bằng nước ấm hai lần rồi, khi nào hết bệnh mới được đi tắm có biết chưa?

- Nhưng...nhưng mà...

- Anh mà phát hiện em lén lút đi tắm anh sẽ đánh mông em đấy!

- Em lớn rồi, không phải Bánh Bao đâu mà anh đòi đánh mông em bằng roi!

- Anh đâu nói sẽ đánh mông em bằng roi đâu Tiểu Khởi, anh sẽ đánh mông em bằng tay và "roi" đặc biệt, đánh đến khi em ngất xỉu mới dừng lại!

- Em mới không phải Bánh Bao mà sợ anh đánh mông!

- Anh không ngại nếu em muốn thử ngay lập tức!

- Em đang bệnh đấy, anh còn muốn bắt nạt em sao?

- Vận động ra mồ hôi dễ hết bệnh hơn!

- Biến...biến thái...

Cậu bị hắn chọc đến tức giận thở phì phò, cả khuôn mặt lẫn cả hai tai đều đỏ hồng lên, vốn dĩ chỉ muốn giả vờ ngây thơ để hắn dừng lại, nào ngờ cậu càng diễn sâu hắn lại càng vô sỉ, có thể nói ra những từ vô sỉ như vậy nhưng lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, chẳng biết mặt hắn dày đến mức độ nào nữa.

- Trêu chọc em một chút thôi, em nghỉ ngơi đi chút nữa uống thuốc, anh đi dọn dẹp một chút ở dưới bếp, sẵn tiện rửa luôn máy hút sữa cho em, vừa nãy lúc em nghỉ ngơi anh có dùng nó hút sữa một chút, giờ bẩn rồi nên anh phải đi rửa trước đã!

- Anh đi rửa đi, em gọi cho Trấn ca nói chuyện Bánh Bao một chút, không biết mấy hôm nay thằng bé có ngoan không nữa.

- Con ngoan lắm cơ mà, em cứ lo quá, chẳng phải trước đây thằng bé cũng thường xuyên sang nhà Trấn ca ở lại vài hôm sao?

- Vâng, nhưng em vẫn lo con sẽ buồn, em sợ con nghĩ có em rồi chúng ta sẽ không cần con nữa, con sẽ tủi thân mà không yêu em gái nữa!

- Sẽ không, chuyện đó sẽ không xảy ra, Bánh Bao rất yêu em gái của thằng bé, là thằng bé tự nguyện sang nhà Trấn ca ở một thời gian mà, thằng bé chẳng phải cứ mong cuối tuần Trấn ca  hay Hạo Thạc ca rảnh rỗi là sẽ làm nũng để một trong hai người họ đưa sang chơi với em gái một lúc sao?

- Nhưng Bánh Bao vẫn còn nhỏ, chúng ta nên cho thằng bé thấy có em rồi chúng ta vẫn sẽ yêu thương thằng bé như trước đây, vẫn sẽ yêu thương thằng bé thật thật nhiều, chúng ta cũng vẫn sẽ quan tâm thằng bé, chứ chẳng phải chúng ta bỏ mặc thằng bé!

- Được rồi, nói chuyện với con một lúc, sau đó phải ngoan ngoãn uống hết ly nước cam, nói chuyện với con một lúc thôi để con còn nghỉ ngơi sớm, sáng hôm sau con còn phải dậy đi học nữa đấy!

- Vâng, em biết rồi!

- Nói chuyện với con đi!

Hắn mang máy hút sữa cùng bát cháo đã hết sạch đi xuống bếp, hắn xếp bát  cùng dụng cụ bếp đã xử dụng hiện tại đã bẩn vào máy rửa.

Làm xong lại loay hoay vệ sinh máy hút sữa, rửa sạch sẽ sau đó đặt vào máy tiệt trùng để khử trùng.

Hắn đợi một lúc sau đó mang máy hút sữa cùng thuốc lên phòng cho cậu, cậu vừa kết thúc cuộc gọi với Bánh Bao và đã ngoan ngoãn uống xong ly nước cam.

- Tiểu Khởi, đến giờ uống thuốc rồi!

- Rót giúp em ly nước đi Thái Hanh.

- Gọi anh như thế nào để anh rót nước giúp hả?

- Anh yêu, rót giúp bảo bối ly nước đi mà.

- Anh sắp tan ra thành nước rồi này bảo bối!

Cậu cười hì hì đón lấy ly nước từ tay hắn, cậu chỉ vừa làm nũng chớp mắt với hắn một cái hắn đã sắp đứng không vững nữa rồi.

- Hôm nay Bánh Bao đã nói những gì với em?

- Ực...thằng bé đã kể cho em nghe về chuyện ở trường...

Cậu ngưng một chút mà nhăn mặt, có một viên thuốc bị nghẹn lại ở cổ họng và nó vô cùng đắng, cho dù cậu đã uống thêm nửa ly nước, nhưng cảm giác đăng đắng vẫn cứ tồn tại ở cổ họng khiến cậu khó chịu.

- Và cả việc hôm nay Trấn ca đã đưa nhóc sang nhà bạn thằng bé, sau Trấn ca đã nói với con đó là nhà của bạn anh!

- Bạn anh?

- Đúng vậy, lúc đó Trấn ca có ló mặt vào và bảo đó là nhà của một người tên hình như là...Tuấn Chung Quốc thì phải.

- À, đó là một người đã chơi chung với anh từ rất lâu, bọn anh chơi chung đến ba người lận cơ, nhưng mà thằng đấy nó cướp mất thằng bạn thân của anh rồi!

- Là sao ạ?

- Thì vào cái hôm bọn anh ra trường có đi uống với nhau, nó lợi dụng say xỉn mà đem Chí Mân ra đè, hôm sau lại ăn vạ bảo Chí Mân đè nó, xong lôi con người ta ra trụ sợ đăng ký kết hôn, đến tận một tháng sau Chí Mân nó mới biết bản thân bị thằng Chung Quốc đè, náo loạn một trận ầm ĩ vậy mà sống với nhau đến tận bây giờ đấy!

- Ra là vậy, mà bạn anh chỉ quậy một trận sau đó lại để yên sao?

- Đâu có, đâu dễ dàng gì mà thằng Chí Mân nó bỏ qua, thằng Chí Mân nó tính trẻ con lắm, nó chọn con đường diễn viên chỉ vì không thích phải tính toán sổ sách giấy tờ hay chịu ràng buộc, nhưng bị thằng Chung Quốc lừa nên nó giận đến độ nhận liền mấy bộ phim, cả năm bay đi bay lại có thèm về gặp thằng Chung Quốc đâu, đến tận hai ba năm mới đỡ hơn, nhưng vẫn như vậy, đi ít về không thèm nhìn đến mặt thằng Chung Quốc ra sao, mỗi lần thằng Chung Quốc cố tình bay sang gặp là đứng trước cửa không, lần sau mà sang thì Chí Mân nó chuyển chỗ khác, cứ lòng vòng như vậy đến sau về nước thì đỡ hơn, thêm một lần đó ở đoàn làm phim tổ chữ tiệc, Chí Mân nó uống đến say bí tỉ, hôm đó thằng Chung Quốc cũng đi họp báo ra mắt sản phẩm mới, thế là trùng hợp hai đứa về làm một trận nữa...

- Sau đó là êm đềm luôn sao?

- Không, thằng Chí Mân tưởng thằng Chung Quốc lừa nó như lần trước, nên cũng giận lắm, vừa về nhà được vài ngày lại bỏ đi, làm căng đến độ đòi ly hôn luôn cơ, nhưng lúc nó đưa giấy ly hôn rồi mới phát hiện có thai, nó gọi anh ra nói chuyện mà khóc suốt cả buổi, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu nó chỉ xem thằng Tuấn Chung Quốc là anh em tốt, vậy mà thằng đó chỉ muốn ăn thằng Chí Mân, nó cảm thấy bản thân quá thất vọng vì bị gạt nên còn muốn bỏ đứa bé, anh thấy không ổn nên gọi thằng Chung Quốc đến nói chuyện đàng hoàng, cuối cùng nó mới chịu cho thằng Chung Quốc một cơ hội, sau khi sinh nhóc con đầu lòng thì hai đứa chính thức yêu đương thật lòng với nhau, được ba năm thì sinh thêm một bé con nữa, đến hiện tại cả hai cũng đã hạnh phúc rồi.

- Ra là vậy, cũng lòng vòng mất mấy năm rồi!

- Ừ, nhưng chưa bằng em với anh mà bảo bối...

- Nhắc đến làm gì, em ghét anh quá, tối nay anh ra sofa ngủ đi!

- Ơ kìa, anh có làm gì em đâu?

- Đi đi, tự nhiên ghét anh rồi.