Bé con về nhà được hơn hai tháng nhưng bằng một thế lực nào đó, bé con vẫn chưa quen hơi cậu và hắn, cả ngày đều quấy khóc rất khó chiều, hắn đã làm xong dự án nên khá rảnh rỗi, cả ngày đều phụ cậu chăm bé con nhưng bé con vẫn cứ giãy khóc không chịu cả hai.
- Tiểu Khởi, nghỉ một chút đi em, anh xin em đấy, ngủ thêm một chút đi em, chút nữa nếu con dậy mà quấy khóc anh sẽ bế xuống nhà dỗ, em chưa ngủ chút nào cả, em nhìn quầng thâm dưới mắt em xem nó đậm đến cỡ nào?
- Tiểu Khởi!
- À hả...anh vừa gọi em sao?
- Anh kêu em đi nghỉ ngơi đi!
- Em không sao cả, anh nghỉ chút đi, anh cũng mệt mà!
- Anh không sao, anh có tranh thủ ngủ một chút rồi, giờ em nghỉ ngơi đi, em sắp không chịu nỗi nữa rồi đấy!
- Em vẫn ổn mà...
- Đi nghỉ ngơi nhanh lên! Đến đây anh xem thử có sốt không? Em xem em lờ đờ đến cỡ nào?
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu thật sự phát sốt, mặt cậu bắt đầu đỏ ửng lên, đo nhiệt độ thử đã lên đến hơn ba mươi chín độ.
Bé con vừa ngủ được một lúc nên không còn tiếng khóc quấy nữa, hắn ép cậu nằm xuống giường sau đó đắp lên trán cậu một cái khăn ấm.
- Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, nếu không anh mang em đến bệnh viện đấy!
- Ưm...
Cậu đáp lại hắn một tiếng sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hắn kéo lấy cái chăn được được cậu vừa ôm vừa quấn chặt mang xếp gọn để trên ghế sofa trong phòng, sau đó đi mở cửa sổ cho thông thoáng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại đi ra ngoài tránh gây tiếng ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, cậu luôn không thích bị tiếng động làm ảnh hưởng đến giấc ngủ.
- Nam Tuấn, mày có đang bận việc gì không?
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh đáp lại của Namjoon, có lẽ do quá nhiều việc nên giọng nói của Namjoon luôn mang theo chút mệt mỏi.
- Sao vậy?
- Ami em ấy có bận không?
- Em ấy cũng không bận, có việc gì sao?
- Mày và em ấy sẽ có bận việc gì từ giờ đến hai tiếng nữa không?
- Không, tụi tao đang rảnh, hôm nay là ngày nghỉ mà, tụi tao đang chuẩn bị đi xem phim này!
- Ngày khác xem có được không? Tao biết là hơi vô duyên nếu phá buổi hẹn hò của hai người, nhưng mày và cả em ấy sang đây khám cho Tiểu Khởi được không? Em ấy dạo này hơi lạ, với cả hiện tại vẫn đang phát sốt nữa!
- Được rồi, phim thì ngày khác xem vẫn được mà, khám bệnh cho Tiểu Khởi quan trọng hơn, nhưng quan trọng hơn là chắc tiền khám bằng nửa tháng lương của tao với em ấy, được không, nếu mày không đồng ý thì tao gọi đồng nghiệp đến khám, lấy giá rẻ cho!
- Một tháng luôn, đến nhanh đi giờ phút nào rồi mày còn tăng giá tiền khám nữa, độc ác vừa thôi nhé!
- Tao với em ấy cũng hoàn cảnh khó khăn mà, kiếm thêm chút tiền thu nhập thôi!
- Có diễn thì cũng diễn ít ít thôi nhé! Nhà mày mà nghèo chắc chuỗi bệnh viện nổi tiếng chẳng tồn tại đâu nhỉ viện trưởng Kim?
- Thôi, tắt đi, Ami sắp nắm đầu tao rồi đây này, nấu cháo điện thoại thêm chút nữa chắc em ấy chém tao mất!
- Biết sợ vợ sao?
- Không sợ chắc tối tao bị em ấy nắm đầu quăng ra đường ngủ mất, dù sao tao vẫn sợ mấy cái đai đen của em ấy mày ạ.
Trước khi kết thúc cuộc gọi hắn nghe loáng thoáng từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ami, sau đó tiếng la hét của Nam Tuấn, có lẽ bạn hắn đã bại trận ngay từ đòn đầu tiên của Ami.
Hắn kiểm tra bé con sau đó trở lại phòng xem cậu, cậu nằm co ro trên giường, vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là giảm cơn sốt cả, cái khăn ấm đắp trên trán cũng đã nóng hơn khi nãy.
- Không ngoan chút nào cả, bệnh rồi đây này!
- Hừ...ưm..ư...lạnh...
Cậu mơ màng cọ cọ mặt vào tay hắn rên rỉ, cậu đã sốt cao hơn và bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nếu như vừa nãy hắn không ép buộc cậu đi ngủ có lẽ bây giờ cậu đã lăn ra chỗ nào đấy mà ngất rồi.
Hắn mang chiếc khăn đắp trên trán cậu đã hơi khô đi, sau đó quay lại với chiếc khăn ấm ấm tiếp tục đắp lên trán cậu, hắn cũng mang theo một chiếc khăn khác và một thau nước ấm sau đó bắt đầu cởi quần áo cậu ra để lau người cho cậu.
- Không biết nghe lời gì cả, em còn hư hơn cả Bánh Bao nữa đấy! Con mèo hư phải nhanh chóng hết bệnh có biết chưa? Bảo bối ngốc, chẳng biết chăm sóc cho bản thân chút nào cả, em giờ đã là ba của hai đứa nhỏ rồi đấy, phải biết chăm sóc cho bản thân mình một chút đi chứ! Có biết chưa hả?
- Biết...hưm...
Hắn phải phì cười trước câu trả lời trong vô thức của cậu, chẳng biết có nghe lời hắn nói hay không nữa mà đột nhiên lại trả lời như vậy.
Ting toong
- Để anh xuống mở cửa, em ở đây nhé!
- Khoan đã, để anh mặc quần áo lại cho em đã, ngoài anh ra không ai được ngắm em khỏa thân đâu!
- Ưm...
Hắn nhanh chóng mặc lại quần áo cho cậu, đôi chân dài ngay từ đầu đã bước thật nhanh, nhưng sau đó lại thay bằng chạy, cuối cùng thang máy xuống đến tầng một và hắn đã nhanh chóng mở cửa nhà cho Nam Tuấn và Ami.
- ĐỢI HƠI LÂU RỒI ĐÓ!
- Nè, nhỏ tiếng thôi nha, con tao mà khóc thì...Ami, em xử nó cho anh!
- Úi đau...sao em cú đầu anh hoài vậy, anh cũng biết tổn thương mà...
- Oa...oa...oa...
- Rồi xong, tao mất ba tiếng để dỗ con tao ngủ, còn mày chỉ mất ba giây để con tao thức và tiếp tục khóc.
- Bé con đâu rồi anh Thái Hanh, để em dỗ bé con thử xem nào!
- Bé con trên phòng, tầng ba, phòng thứ ba sau khi bước ra khỏi thang máy!
- A được rồi, để em thử xem nào!
Cô theo sự hướng dẫn của hắn mà tìm đến phòng của bé con, bé con vừa thức hiện tại quấy khóc rất nhiều, vậy mà cô chỉ ôm bé dỗ dành một chút là nín khóc ngay, được uống thêm một bình sữa no căng bụng vậy là nằm trên tay cô đùa nghịch.
- Đáng yêu quá đi mất!
- Ơ ô a ô...
- Con đang nói chuyện với cô đó hả, đáng yêu vậy mà ba lớn con nói xấu con thậm tệ luôn!
- Ô ô a oa oa...
- Đáng thương quá, ba lớn con không yêu con vậy cô ôm con về nhà cô nhé, có chịu không nào?
- A a ô...
- Đồng ý rồi đúng không? Vậy giờ con mau ngủ ngoan đi nhé!
Ami cất giọng hát ngọt ngào lên ru ngủ bé con, bé con ngáp lấy một cái sau đó lim dim chìm vào giấc ngủ.
Cô đặt bé con đã ngủ say nằm xuống nôi, sau đó đi ra ngoài, cửa phòng bé con vẫn tiếp tục mở ra đề phòng bé con thức dậy mà không ai phát hiện, cửa phòng bé con chỉ được đóng lại khi có ít nhất là một người ở bên trong, nếu không cả ngày cửa vẫn sẽ mở toang ra như vậy.
- Anh ấy sao rồi ạ?
- Kiệt sức dẫn đến phát sốt, anh vừa cho uống thuốc, cũng vừa truyền nước biển và dịch cho em ấy xong, nếu tối nay vẫn không hạ sốt hoặc sốt cao hơn và trong tình trạng mê mang không nhận thức được có lẽ phải đưa đến bệnh viện!
- Ừm, để tao theo dõi thêm, còn Ami này, anh hỏi chuyện chút nhé!
- Vâng, anh hỏi đi ạ!
- Dạo này Tiểu Khởi em ấy rất lạ, luôn trong trạng thái mệt mỏi, hình như có chút bài xích tiếng khóc của bé con, em ấy cũng phản ứng chậm với tiếng động nữa, tính tình cũng hơi cáu gắt, việc bé con không uống sữa của em ấy em ấy cũng có vẻ suy nghĩ rất nhiều về việc đấy, liệu em ấy có mắc bệnh trầm cảm sau sinh không?
- Hình như anh ấy đã từng mắc bệnh trầm cảm sau sinh có đúng không?
- Thời gian em ấy ở New York có chút khó khăn, sau khi sinh Bánh Bao cũng khá khó, thằng bé cũng quấy khóc rất nhiều, em ấy khi đó đã chịu đủ loại ánh mắt nhìn, không có người chăm sóc thằng bé tiếp nên em ấy bị trầm cảm sau sinh gia đoạn đầu.
- Vậy giờ có người chăm tiếp rồi thì tách bé con với anh ấy ra đi, anh ấy bị stress nặng rồi, nếu để thêm một thời gian nữa sẽ chuyển sang trầm cảm nặng, khi đó là phải dùng thuốc để ổn định tinh thần, lúc đó sẽ hơi mệt, nên hiện giờ nếu anh có điều kiện thì thuê người chăm cũng được, nếu có thuê alo em nha.
- Suỵt...
- Mẹ về rồi ạ?
Giọng ba hắn nhanh chóng truyền đến từ đầu dây bên kia mà đáp lại lời hắn.
- Mẹ mày ngủ rồi, vừa về đến nhà, có việc gì không mà hối ba mẹ về dữ vậy?
- Có ạ, mẹ giữ Màn Thầu hộ tụi con được không ạ?
- Sao vậy, hai đứa lại làm sao nữa rồi?
- Màn Thầu quấy khóc nhiều quá, em ấy kiệt sức đến phát sốt luôn rồi ba ạ, con vừa gọi Nam Tuấn và Ami sang xem em ấy, Ami nói em ấy đang bị stress nặng, nếu không tách em ấy với con bé ra, vài hôm nữa có thể em ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm sau sinh, khi đó phải dùng thuốc để ổn định lại, nếu không phát hiện và tách ra có thể em ấy sẽ làm gì tổn hại đến bản thân hoặc con bé mất!
- Vậy phải thuê bảo mẫu sao, không được, lỡ chẳng may người kia xấu rồi sau lưng chúng ta làm gì con bé thì sao? Cháu ta không thể vì những người xấu bên ngoài mà xảy ra chuyện được!
- Con gọi mẹ về có gì sẽ đưa con bé sang cho mẹ và thím Trương chăm hộ ạ, con bé chỉ chịu ngoan ngoãn khi có ba mẹ và thím Trương thôi!
- Được rồi, vậy ta sẽ sắp xếp, con coi soạn quần áo đồ dùng cho con bé, chiều ta và mẹ con sẽ sang đón con bé về, giờ con cứ xem chừng một lúc đi, mẹ con vừa xuống máy bay vẫn còn mệt, để mẹ con nghỉ ngơi thêm một lúc đi!
- Vâng, vậy chiều ba mẹ qua bế cháu về bên đấy nhé!
- Còn Bánh Bao thì sao? Có con gái rồi là bỏ con trai đi đâu mất luôn có đúng không?
- Bánh Bao con đã nhờ anh hai đưa về nhà chăm sóc hộ, thằng bé cũng thích chơi với Tiểu Kỳ mà!
- Tạm thời cứ tính như vậy đi, sau này có gì tính tiếp, giờ con đi xem thằng bé có sốt cao hơn nữa hay không, nếu chút nữa không khỏi thì con đưa thằng bé vào bệnh viện chứ để ở nhà không có thiết bị y tế gì cả cũng nguy hiểm!
- Vâng, con biết rồi ạ, ba mẹ nghỉ ngơi đi ạ!
- Ừ, vậy con xem Tiểu Khởi với cả cháu đi nhé!
- Vâng ba!
- Ami, hôm nay em không bận đúng không?
- Vâng, tính nhờ vả gì hai vợ chồng em đúng không nè?
- Thế ở lại trông cháu hộ anh một chút được không? Để anh sắp xếp quần áo với mấy thứ đồ đạc lặt vặt cho cháu, khi nào xong thì hai vợ chồng về hẹn hò tiếp!
- Nể tình mày là bạn thân lâu năm của tao tao mới ở lại đấy nhé!
- Mày biết lái xe thì ra về, tao cho mày một chiếc, bước ra thích chiếc nào cứ lái về!
- Ê nghỉ anh em nha, anh em mẹ gì với thứ như mày nữa?
- Thứ như tao là thứ nào hả?
- Thứ khốn nạn chứ thứ gì?
- Em coi chồng em kìa Ami!
- Kệ ảnh đi anh, nói đến cái người tối nay ra đường ngủ chi anh!
- Em nỡ lòng nào vậy...
- Nỡ hết nha!