Nhớ

Chương 40




- A...Thái...Thái Hanh...đau...em đau...

- Tiểu Khởi, em làm sao vậy, con đạp em hay em lại bị chuột rút?

- Em...a...không biết...đau lắm...

- Đi, chúng ta đi bệnh viện!

- Đau...a...

- Ngoan, sắp ra đến xe rồi, ráng chịu thêm một lúc, anh đưa em đến bệnh viện!

Cậu đau đến cả người run rẩy, hai chân không đứng vững nên hắn phải bế cậu ra xe, nhìn sắc mặt cậu vì đau mà tái nhợt khiến hắn cảm thấy vô cùng đau sót, có lẽ bé con sau này hắn phải đánh đòn một trận thôi.

- Đỡ...hơn một chút rồi...hay chúng ta quay về nhà đi Thái Hanh...

- Không, đến bệnh viện, nếu không có gì chúng ta có thể về nhà, còn nếu có gì chúng ta sẽ không kịp!

- Em không đau nữa...chúng ta...về nhà đi Thái Hanh...

- Sắp đến bệnh viện rồi, chúng ta kiểm tra một chút thôi nhé!

- Không thể về nhà sao?

- Không, phải vào kiểm tra, em và con phải thật sự không sao anh mới có thể an tâm được!

Sau khi hắn gửi xe và cả hai bắt đầu đi vào bệnh viện, vừa đi được vài bước bụng cậu lại bắt đầu đau quặn từng cơn, tay cậu đã bấu chặt tay hắn để không ngã xuống.

- Nam Tuấn, nhanh lên mau khám cho em ấy, em ấy bị đau bụng.

Sau khi cậu được Nam Tuấn đưa đi siêu âm, cầm trên tay kết quả khám trong vòng ba mươi phút, mang thai ba mươi bảy tuần ba ngày, có dấu hiệu sinh non, nước ối vẫn chưa có dấu hiệu vỡ.

Hắn nhìn cậu bị cơn đau hành hạ hắn không biết làm gì, chỉ có thể an ủi cậu bằng lời nói, cậu nhập viện lúc gần một giờ đêm và cơn đau cứ dằn vặt cậu, cách mấy chục phút sẽ đau một lần, cơn đau kéo dài một lúc sẽ hết nhưng nó cứ kéo dài như vậy khiến cậu vô cùng mệt mỏi và hắn vô cùng sót.

Cả đêm đó cậu chỉ có những giấc ngủ chập chờn và hắn đã thức trắng cả đêm để nắm tay cậu, bởi vì hắn không thể san sẻ bớt cơn đau của cậu nên hắn đã thức trắng và canh chừng, mỗi khi cậu bị cơn đau làm tỉnh giấc hắn lại đút cho cậu chút nước, hay chút sữa để cậu đủ sức mà chống chọi với cơn đau.

- Anh ơi...em đau...đau quá...a...

- Tiểu Khởi cố gắng lên, anh biết rồi, anh biết em đau rồi, cố gắng lên Tiểu Khởi, anh xin lỗi...đừng khóc, ngoan anh thương mà, em khóc nhiều mất sức lắm, nín đi anh thương mà!

Hắn nhìn thấy từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của người thương, hắn chỉ biết lau từng giọt từng giọt nước mắt kia và cuống cuồng an ủi cậu.

- Đau...a...hức hức...con không chịu ra...hức...đau...anh ơi...

- Ngoan, nghe lời anh, không khóc nữa bảo bối, con hư anh sẽ đánh đòn con sau, em đừng khóc nữa, anh sót lắm Tiểu Khởi.

Sau khi cơn đau chậm rãi lui đi, cậu đã quá mệt mỏi bởi vì cơn đau và những giọt nước mắt, khi cậu chìm vào giấc ngủ hắn đã không kìm được mà rơi nước mắt.

Hắn lặng lẽ lau đi những giọt nước mặt trên má, nhìn cậu như vậy mà hắn chẳng thể làm gì, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình vô dụng như lúc này.

Đến tận sáng hôm sau hắn mới tranh thủ lúc bác sĩ vào khám cho cậu mà gọi cho bà, lúc cậu nhập viện đã là nửa đêm, hắn không dám gọi cho bà chỉ sợ nửa đêm bà lại lo lắng mà chạy đôn chạy đáo, ở nhà chính còn có Tiểu Kỳ và Bánh Bao nữa, cả hai đứa nhỏ sáng hôm sau vẫn phải đến trường, vì vậy hắn phải đợi đến hơn tám giờ mới thông báo cho bà biết.

Nhưng hắn lại nói với bà không cần đến bệnh viện, hiện giờ hắn vẫn có thể chăm cậu được, chỉ cần bà đưa ít đồ cho anh mang đến hộ là được.

- Em ấy sắp sinh được chưa?

- Vẫn chưa, tế bào cơ quan chỉ vừa mở được một phân, nước ối vẫn chưa có dấu hiệu vỡ, có lẽ phải đợi thêm để xem sao!

- Có...có thể tiêm thuốc giảm đau cho em ấy được không?

- Thuốc chỉ có thể sử dụng khi bệnh nhân đã quá đau và mất nhiều sức, có thể khi ấy bệnh nhân đã quá sức chịu đựng, như vậy mới đủ điều kiện để tiêm thuốc!

- Không thể tiêm thuốc thật sao?

- Không, bất đắc dĩ lắm mới phải tiêm thuốc, cái gì cũng có mặt trái của nó cả, thuốc có tác dụng phụ, tiêm thuốc sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, chưa kể đứa bé còn trong bụng, nếu tiêm thuốc ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa bé!

- Không còn cách nào nữa sao?

- Không còn cách nào đâu, tiêm thuốc giảm đau hoặc phẫu thuật bắt đứa bé cũng có rất nhiều rủi ro, có thể băng huyết trong lúc phẫu thuật, về sau chăm sóc không kĩ có thể nhiễm trùng hoặc rách vết thương, sức khỏe cũng sẽ kém hơn so với trước, chưa kể còn suy giảm trí nhớ nữa!

- Vậy...vậy bây giờ, phải làm sao đây? Tiểu Khởi em ấy đã quá đau rồi, em ấy chịu từ đêm hôm trước đến giờ đã sắp kiệt sức...

- Trước mắt phải xem xem tế bào cơ quan em ấy có mở thêm được phân nào không, nếu mở tầm bảy phân sẽ can thiệp để chọc vỡ nước ối để sinh thường, nếu chờ trong vòng thêm một hai ngày nữa mà em ấy chỉ mở thêm một hai phân hoặc không mở thêm được phân nào nữa, lúc đó sẽ can thiệp phẫu thuật!

- Thôi được rồi, tao vào với em ấy, có gì tao gọi mày sau!

- Quan sát biểu hiện của em ấy nha, khi nào thấy em ấy không chịu nỗi nữa thì gọi tao!

- Biết rồi!

Hắn ngay lập tức trở lại phòng bệnh của cậu, cậu đang ngồi uống sữa trên giường bệnh, mặt cậu tái nhợt bởi vì vừa trải qua cơn đau.

- Đỡ đau chưa em?

- Đau...a...

- Em ráng chịu đau nhé, con mà chui ra là anh đánh đòn nó ngay, hư quá hư rồi!

- Không...không được...đánh con...a... không cho anh đánh con...ah...

- Không đánh con, anh không đánh con, ngoan anh thương, uống thêm chút sữa đi Tiểu Khởi, em mà mất sức nhiều quá sẽ không chịu nổi đâu đấy!

Cậu nghe lời hắn uống thêm chút sữa, sau đó là nghỉ thêm một lúc, tế bào cơ quan vẫn chưa mở, nước ối cũng chưa có dấu hiệu sẽ vỡ nên cả hai chỉ có thể chờ đợi thêm.

Cậu vẫn đau như tối hôm trước, cậu cứ ôm hắn thi thoảng lại bật khóc vì cơn đau kéo dài, hắn không thể cùng cậu chia sẻ cơn đau được nên ra sức an ủi và dỗ ngọt cậu.

Hắn nhìn cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại thầm suy nghĩ, hiện giờ hắn ở bên cạnh cậu, tuy không thể chịu đựng cơn đau thay cậu, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể an ủi tinh thần cho cậu.

Hắn nghĩ đến lúc cậu sinh Bánh Bao lại cảm thấy thương cậu nhiều hơn và cảm thấy lỗi lầm năm đó của hắn rất lớn, có lẽ khi đó cậu đã đau đớn và tủi thân rất nhiều, cậu đã chịu đựng cơn đau hơn một ngày Bánh Bao mới chịu chào đời, khi đó cậu chẳng có lấy một người bên cạnh chăm sóc, nhìn những người chung phòng cứ hết người này đến người khác chăm sóc, có lẽ lúc đó cậu chẳng còn cảm nhận được cơn đau đớn nữa, lúc đó sự tủi thân dường như khiến cậu đau hơn nhiều.

Hơn mười một giờ trưa, khi đã đến giờ nghỉ trưa anh mới tranh thủ mang đồ đạc lặt vặt đến cho hắn và cậu, anh mang quần áo đồ đạc cá nhân cho cả hai, còn mang cả quần áo tả sữa em bé đến, cuối cùng là bữa cơm trưa cho cả hai.

Cậu có lẽ do quá đau nên không muốn ăn cơm, chỉ uống chút canh hầm sau đó là tiếp tục ngủ dưỡng sức.

Hắn do cả đêm không ngủ hiện tại có chút đau đầu, anh đã phải ép hắn ngủ một lúc, hiện giờ mọi người đều không rảnh rỗi gì, nếu cùng lúc hắn lăn ra ốm và cậu lại sinh bé con có lẽ mọi người sẽ quay cuồng lên mất.

Hắn ngủ một giấc tầm hai tiếng sau đó thúc giục anh trở về lo việc trong công ty.

Nam Tuấn vừa vào khám cho cậu thêm một lần nữa, nhưng vẫn chưa mở được thêm phân nào nên hết cách chỉ còn có thể chờ đợi thêm.

Cơn đau kéo dài tận hơn ba ngày, cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà ngất đi tận hai ba lần, tế bào cơ quan mở được bốn phân nhưng nước ối vẫn không vỡ.

Bởi vì cả hai vẫn chưa kết hôn nên hắn phải lo liệu giấy tờ rất nhiều, cậu đã kí giấy kết hôn khi cơn đau kéo dài suốt hơn hai ngày và phải chờ thêm gần một ngày để có người kí giấy chấp nhận phẫu thuật cho cậu.

Hắn đã theo cậu vào tận phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá thuần thục thực hiện các thao tác, đến khi đứa bé được mang ra khỏi bụng cậu hắn đã tự tay cắt dây rốn cho đứa bé, là một bé gái, nặng 4 cân, vừa chào đời đã cất tiếng khóc to và khi đó những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu đã rơi xuống, bé con không có doạ cậu như anh trai của bé.

Đứa bé được đặt trên người cậu một lúc, sau đó được bế đi kiểm tra, cuối cùng bởi vì sinh non mà bé con phải ở lòng ấp.

Đứa bé không có dọa cậu sợ, nhưng cậu lại dọa hắn sợ đến ám ảnh, sau khi đứa bé được ôm ra lồng ấp, cậu từ từ nhắm mắt lại, sau đó máu trào ra rất nhiều và hắn nghe loáng thoáng được Nam Tuấn nói với các bác sĩ khác là băng huyết, sau đó hắn không được phép ở lại mà phải đợi ở bên ngoài.

Hắn phải chờ cậu bên ngoài hơn một ngày, ca phẫu thuật đã kết thúc nhưng hắn không được vào thăm cậu, hai mắt hắn đỏ hoe và ngay cả con gái bé nhỏ của hắn, hắn chỉ gặp mặt khi bé con được sinh ra, sau đó hắn ở lỳ ngay trước phòng phẫu thuật, hắn cứ đi đi lại lại sau đó ngồi ở hàng ghế trước cửa phòng phẫu thuật mà chờ đợi.

Sau khi chắc chắn sức khỏe của cậu đã ổn định, cậu được chuyển ra phòng hồi sức và khi đó hắn mới được vào chăm sóc cho cậu.

Bé con vẫn còn hơi yếu nên phải nằm lồng ấp cả ngày đầu tiên, sau đó bé con được chuyển sang một phòng trẻ em riêng biệt để chăm sóc bởi vì cậu vẫn chưa tỉnh, và hắn cũng đã rất mệt mỏi.

Gần bốn ngày chờ cậu sinh, sau đó lại lo lắng hơn một ngày trời đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, hắn cũng mệt nhưng vẫn còn cứng đầu, chỉ khi bà để đứa bé lại cho thím Trương trông và bà trông chừng cậu, khi đó hắn mới chịu ăn uống ngủ nghỉ một lúc.