- Ưm...
- Em dậy rồi, Tiểu Khởi!
- Ưm...mấy giờ rồi?
Cổ họng khô khốc và giọng cậu khàn đi rất nhiều, hắn đã nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, sau đó đưa cho cậu một ly nước ấm.
- 4 giờ chiều rồi đó Tiểu Khởi!
Cậu nhanh chóng uống cạn ly nước, sau đó mới cảm thấy cổ họng trở nên đỡ đau hơn một chút, hóa ra sau khi lăn giường với hắn, hậu quả lần này là giọng cậu khàn đi nhiều bởi vì...ừm tối hôm trước cậu có hơi lớn tiếng một chút, kèm theo là một giấc ngủ từ mười một giờ tối đến tận bốn giờ chiều hôm sau.
- Em đánh răng sau đó ra nhanh nhé, anh đi hăm nóng thức ăn lại cho em!
Cậu đứng dậy và rồi ngay lập tức ngã xuống giường, cậu ngay lập tức trừng mắt với hắn, sau đó cậu được hưởng ưu đãi đặc biệt bao gồm ôm đi đánh răng rửa mặt tắm rửa, sau đó được phục vụ bữa ăn tận tình, sau khi ăn xong được ôm ra sofa xem phim hoạt hình và ăn bánh gấu, được đấm bóp trong lúc xem phim và có người để sai vặt.
- Bánh gấu.
- Nước ép.
- Snack rong biển.
- Mứt trái cây.
- Chocolate.
- Quýt nữa cơ.
Cậu vừa xem phim vừa đưa ra yêu cầu, hắn phải hoàn thành yêu cầu của cậu sau đó lại tiếp tục xoa lưng bóp chân cho cậu.
- Bánh Gấu nữa cơ!
- Em đã ăn nhiều rồi Tiểu Khởi, nóng trong người lắm!
- Hức...bảo bối nhỏ...con thật sự đáng thương...con còn chưa ra đời đã bị ba lớn ghét bỏ, ba lớn con không thương chúng ta, có mấy hộp bánh gấu cũng tiếc với chúng ta nữa...hức...hức...
- Em nghĩ anh sẽ mắc lừa em lần nữa sao?
- Hức hức...hức...
Cuối cùng hắn đành đầu hàng mà giao mấy hộp bánh gấu ra cho cậu, nhưng lần này thay vì cậu cười hì hì lau vội nước mắt mà đón lấy hộp bánh cậu lại không làm vậy, tiếp tục khóc nức nở lên.
Hắn luống cuống chẳng biết phải dỗ cậu như thế nào cuối cùng ôm cậu vào lòng, vừa xoa lưng vừa hôn lên tóc cậu dỗ dành hệt như đứa trẻ.
- Thôi mà Tiểu Khởi, nín đi anh thương mà, em không được khóc nhiều, ảnh hưởng đến con, em nín đi mà!
- Hức...hức...anh chỉ thương con thôi hức...anh không thương em gì cả...hức hức...
- Anh thương em mà, anh không thương em thì anh thương ai được cơ chứ, ngoan nín khóc đi có được không nào?
- Thương thật hông?
- Thật, thương em thật mà!
- Thế thương thì cho ăn thêm ba hộp bánh gấu được hông?
- Không, một hộp hoặc nửa hộp!
- Đúng là cái đồ vô tâm ác độc mà hức hức, méc mẹ nè, anh không thương em với con nữa hức hức...
- Ơ...anh đã làm gì em đâu bảo bối, sao em đòi méc mẹ?
- Anh kêu anh không làm gì á, anh không làm gì mà giờ lưng em sắp gãy đôi rồi đây này!
- Hôm qua em kêu anh giúp em, sau đó em còn tự động còn gì? Anh đòi rút ra em còn chẳng chịu nữa!
- Được rồi, lỗi của em, của em tất, anh đúng hết được chưa, hứ!
Cậu nói xong liền giận dỗi bỏ đi vào phòng, hắn chỉ biết cười bất lực thôi, cậu vẫn thường hay như vậy, thích giận dỗi.
Nhưng hắn lại sợ cậu nhạy cảm sau đó lại khóc thầm nên nhanh chóng đuổi theo cậu vào phòng.
Nhưng có lẽ hắn lại nghĩ nhiều rồi, cậu không có khóc, mà thay vào đó lại vùi đầu vào chăn, ôm góc chăn còn dư lại mà ngủ ngon lành.
Hắn nhìn hai cái má phúng phính của cậu chỉ muốn cắn cho một cái, hai cái má trắng trắng mềm mềm vô mịn màng, sờ rất thích tay, hỏi sao hắn không thích xoa cho được cơ chứ.
Hắn cúi người dự định sẽ hôn lên môi cậu một cái, lúc môi hắn sắp chạm đến môi cậu, hai mắt cậu đột nhiên mở to ra, sau đó tát hắn một cái.
- Biến thái.
Hắn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, nhìn lại cậu đã ngủ tiếp, môi còn chu chu ra kêu cái đồ biến thái đẹp trai, hóa ra vừa nãy cậu không có tỉnh dậy, hiện tượng đó có thể là mộng du hay gì đó hắn không biết được, hắn chỉ biết trông cậu hiện giờ đáng yêu lắm.
Chết tiệt bảo bối của hắn đáng yêu quá đi mất, hắn hiện giờ chỉ muốn đem cậu nhốt lại trong nhà, không cho ra ngoài nữa bởi vì sợ người khác nhìn thấy sẽ cướp cậu đi mất.
- Tiểu Khởi ngủ ngon.
Hắn để lại một nụ hôn lên trán cậu, sau đó rời đi để dọn dẹp nhà cửa, sẵn tiện nấu thức ăn cho cậu và làm nước ép, chút nữa cậu tỉnh dậy là sẽ có ăn.
Hắn mãi mê làm việc, đến khi nghe có tiếng la hét và tiếng khóc phát ra từ trong phòng hắn liền nhanh chóng chạy vào xem, quả thật suy nghĩ hé cửa để xem chừng cậu là quyết định không sai.
- Tiểu Khởi, dậy đi em, làm sao vậy?
Mặc cho hắn có kêu, có lay người cậu để đánh thức cậu vẫn không tỉnh dậy được, cậu không ngừng giãy giụa, nước mắt liên tục chảy ra từ hai hốc mắt.
Hắn đã lay cậu dậy và cuối cùng kéo cậu ngồi dậy, ôm cậu vào lòng cậu mới tỉnh dậy, vẫn nằm trong lòng hắn khóc thêm một lúc nữa mới chịu ngưng.
Mãi đến sau này hắn mới biết, cậu mơ thấy hắn không yêu cậu nữa, nhẫn tâm ôm Bánh Bao và đứa bé nhỏ xíu rời đi, cậu đã van xin hắn để cho cậu gặp con nhưng hắn vẫn bước đi, hắn còn cho người hành hạ cậu và đánh đập cậu rất nhiều, sau đó cậu đã sống quảng đời còn lại trong cô độc và mãi mãi chẳng gặp lại mấy ba con hắn nữa.
Quay trở về hiện tại, cậu ngưng khóc và sau khi đã đánh răng rửa mặt cậu liền đu theo hắn, hắn bảo cậu ngồi yên trên ghế sau đó quay lại tiếp tục nấu cho xong món ăn, chỉ còn một lúc nữa là chín, vậy mà cậu vẫn không chịu, vẻ mặt buồn hiu hai mắt rưng rưng muốn khóc.
- Nín đi nào Tiểu Khởi, không sợ nữa, anh ở đây cơ mà, nó chỉ là giấc mơ thôi đừng nhớ đến nó nữa nhé!
- Biết...mơ thấy gì không?
- Tuy rằng anh không biết nhưng anh biết nó làm em sợ, đừng nhớ đến nó nữa nhé! Giờ thì em ngoan ngoãn ăn cơm đi!
Sau bữa cơm cậu đeo bám theo hắn như một con mèo con bám theo chủ nhân cầu vuốt ve, bởi vì hắn đi đâu cậu cũng lủi thủi đi theo, hắn làm việc cậu còn mè nheo đòi hắn ôm, môi còn chu chu ra nữa, cuối cùng hắn sợ cậu đi lòng vòng theo hắn mệt nên ôm cậu ngồi ở ghế sofa xem phim.
- Ngồi yên cấm nhúc nhích anh còn xoa lưng cho, em mà nhúc nhích thêm chút nữa là em dập hỏa đấy!
Cậu cứ ngồi trên đùi hắn ôm chầm lấy hắn sau đó ngọ ngoạy nhúc nhích chẳng chịu ngồi yên, hắn phải cảnh cáo cậu trước nếu không chút nữa cậu chắc chắn chịu thiệt.
- Tiểu Khởi này, hay em đến nhà anh ở đi, có được không? Ở đó gần trường học của Bánh Bao và gần Kim Gia nữa, em ở đây mỗi lần Bánh Bao sang nhà chính hay mẹ sang thăm em đi đi về về đều bất tiện, vậy nên hiện giờ em có đồng ý sang nhà anh làm chủ không?
- Hừm, để xem nào...được thôi hì.
- Me suy nghĩ gì vậy Tiểu Khởi?
- Suy nghĩ xem nếu chuyển đi một tháng sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
- Vậy em nghĩ xong chưa, em sẽ tiết kiểm được bao nhiêu?
Hắn phì cười trước vẻ mặt của cậu sau đó hôn mấy cái lên cái má phúng phính mềm mại của cậu, hôn đã còn lấy tay chọt chọt trêu chọc cậu.
- Khoảng năm nghìn tệ...ừm cũng nhiều nhỉ?
- Em thiếu tiền lắm sao Tiểu Khởi?
- Ừm, cũng không hẳn là thiếu, cũng cần chút chút tiền.
- Em có dự định sẽ làm gì hay sao mà cần nhiều tiền vậy Tiểu Khởi?
- Cần tiền để...mua bánh gấu!
- Không được, em ăn quá nhiều bánh rồi, sẽ không tốt đâu!
- Nhưng mà...nhưng mà...
- Thôi nào Tiểu Khởi, anh biết em thích ăn bánh gấu, nhưng em ăn quá nhiều, nó không tốt cho em và con, nếu em ăn quá nhiều mà đánh răng không kĩ sẽ bị sâu răng!
- Nhưng em đánh răng kĩ mà, anh ki bo với em...
- Anh không phải tiếc với em, mấy thứ đó không đáng, lần trước đi kiểm tra bác sĩ biết em ăn nhiều bánh bảo em nên hạn chế, trong bánh kẹo có nhiều đường nếu em ăn quá nhiều sẽ có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường thai kỳ, em và con sẽ bị ảnh hưởng, có thể con sẽ bị chậm phát triển, tăng nguy cơ sảy thai, thai lưu và sinh non, còn rất nhiều trường hợp xấu có thể xảy ra, chưa kể cũng sẽ nguy hiểm cho em nữa, chẳng may em xảy ra chuyện gì anh và con phải làm sao? Tóm lại là hiện giờ và sau này em không thể ăn quá nhiều bánh gấu được.
- Thật...thật sự như vậy sao?
- Anh không gạt em, em có thể ăn trái cây hoặc em có thể ăn bánh nhà làm nhiều hơn một chút, hạn chế thức ăn chứa nhiều đường là được rồi!
- Em biết rồi mà...
- Biết rồi thì vui lên đi nào!
Cậu lắc đầu ngoày ngoạy và trưng ra vẻ mặt buồn bã, cậu muốn ăn nó và hầu như cả ngày cậu đều ôm theo một hộp bánh gấu, mỗi khi ra ngoài không ăn được món gì đúng theo ý muốn sẽ buồn nôn, mỗi lần như vậy cậu sẽ ăn một ít bánh gấu, vị ngọt của nó khiến cậu cảm thấy cơn buồn nôn giảm đi rõ rệt, hiện giờ phải ăn ít nó đi cậu có chút cảm giác khó chịu và mất mát.
- Đi dạo không bảo bối?
Cậu lắc đầu, vẻ mặt vẫn chưa có dấu hiệu vui vẻ trở lại, ngồi trong lòng hắn xoa xoa cái bụng trắng trắng tròn tròn đang có thêm một cục cưng nhỏ trú ngụ bên trong.
- Anh ơi...
- Sao nào Tiểu Khởi?
Chẳng biết cậu tâm trạng cậu bị làm sao, có những ngày cậu cáu gắt và rất phũ phàng, lại có những ngày cực kì đáng yêu, hôm nay lại còn đặc biệt đáng yêu hơn bình thường, nói chuyện cứ chu chu cái môi hồng hồng ra, hắn chỉ muốn cắn một cái thôi.
- Không tốt thật sao?
- Không, nó không tốt cho em và con
đâu!
- Vậy...không được ăn nữa sao anh?
- Tiểu Khởi, em đừng làm nũng với anh nữa, em biết anh không chịu đựng được vẻ mặt đó của em đâu!
- Anh ơi...con muốn ăn mà không phải em đâu!
Hắn cùng cậu xoa xoa cái bụng tròn tròn, bé con bên trong có hơi chuyển động một chút nhưng vẫn không mấy khác biệt với bình thường, hắn đã xoa xoa bụng cậu và thì thầm.
- Bé con không ngoan chút nào cả, không được phá ba nhỏ, bánh đó ăn nhiều không tốt đâu!
Hắn cảm thấy hôm nay hắn thật sự quá nghị lực bởi vì hắn có thể né tránh được ánh mắt cún con của cậu cùng với giọng nói ngọt nị nhỏ xíu xiu, khi nói chuyện cái môi hồng hồng còn chu chu ra nữa, hắn phải rất cố gắng để không mềm lòng mà đồng ý với yêu cầu của cậu.
Sau khi làm nũng và phá hắn một trận cậu mới chịu đầu hàng trước cơn buồn ngủ, đeo dính lấy hắn, ép hắn phải cùng cậu vào phòng mới chịu.
Hắn nhìn hai mắt của cậu sắp dính vào nhau những cậu vẫn chẳng chịu đi vào phòng ngủ, hỏi ra mới biết cậu đợi hắn vào cùng.
Hắn phì cười sau đó ôm lấy con mèo béo bởi vì buồn ngủ mà dùng vuốt mèo dụi dụi đến đỏ cả hai mắt.
- Anh làm gì vậy?
- Anh đánh răng, đừng đợi anh, em ngủ trước đi!
Cậu đã đánh răng trước đó và hiện giờ đang ngồi trên giường, hai chân thả xuống đất đánh đu qua lại chờ đợi.
- Xong rồi Tiểu Khởi, sao không ngủ trước mà đợi anh chi vậy?
- Ngủ...anh ơi...đừng đi ra ngoài có được không?
- Sao vậy Tiểu Khởi?
- Ngủ với em đi mà...
Cậu nắm góc chăn kéo lên che gần nửa mặt lại, sau đó ngước mắt nhìn hắn.
- Được rồi, anh không ra ngoài nữa, anh ở lại ngủ với em, lại đây nằm xuống ngủ thôi nào!
Ngồi bên ngoài phòng khách cả buổi cậu đã bớt hoảng loạn, tâm trạng cũng ổn định lại, nhưng đến khi trở vào phòng cậu lại nhớ đến cơn ác mộng buổi chiều vừa mơ thấy liền sợ hãi.
Có lẽ do đang mang thai nên cậu khá nhạy cảm, chỉ nghĩ đến việc người cậu yêu ở bên cạnh suốt một khoảng thời gian, quan tâm cậu từng li từng tí suốt cả ngày lại đột ngột rời đi, chưa kể còn tách cậu và con cậu ra khỏi nhau sau đó còn hành hạ cậu, còn chẳng được gặp nhau và cậu đã sống trong đau khổ đến cuối đời, nghĩ về giấc mơ buổi chiều cậu chỉ muốn nhào vào lòng hắn khóc thêm một trận.
- Anh ơi...anh có yêu em không? Anh...đừng bỏ rơi em, anh đừng bỏ em đi...có được không?
- Anh yêu em Tiểu Khởi, anh sẽ không bỏ rơi em mà đi đâu, anh mà có đi anh sẽ tha con mèo béo nhà em theo, anh sẽ không buông tha cho em đâu! Giờ thì nằm xuống đây ngủ đi bảo bối!
Cậu nằm xuống ngay cạnh hắn nhưng vẫn luôn miệng hỏi hắn những câu rất ngốc, câu hỏi cuối cùng của cậu trước khi hắn nhìn thấy hình ảnh cậu hai tay níu lấy áo hắn để hắn không rời đi, đầu lại vùi vào lòng ngực hắn thở đều ngoan ngoãn ngủ, là câu anh đừng bỏ rơi em, em không cãi lời anh nữa đâu!
Hắn đã hôn lên tóc cậu và khẽ thì thầm "đồ ngốc, anh sẽ không bỏ rơi em, em cũng không được bỏ rơi anh đâu nhé!".