Nhớ

Chương 19




Sau khi nằm viện truyền nước uống thuốc hai ngày thì cậu khỏe, chỉ có mỗi việc...thắt lưng cậu đau, nếu biết trước có người hiến tủy cho Bánh Bao cậu sẽ chẳng dùng mưu hèn kế bẩn đến như vậy để gặp hắn.

Sức khỏe của nhóc sau ca phẫu thuật tiến triển rất tốt, cậu bị anh bắt nghỉ ở nhà, cho dù đã đến tận bệnh viện, nhưng cuối cùng vẫn bị anh xách cổ như con mèo con về nhà.

Trước đó đã bị anh bắt nằm viện hai ngày, sau khi xuất viện lại bị anh bắt ở nhà nghỉ ngơi tận ba ngày mới cho đến bệnh viện chơi với nhóc.

Cậu sợ làm phiền anh nên muốn anh về, nhưng sau đó anh lại bảo không phiền tiếp tục xách cậu về.

- Trấn ca, em khỏe rồi, hoàn toàn khỏe mạnh, em chăm nhóc được, anh về nghỉ ngơi đi!

- Anh mới chăm nhóc có mấy ngày thôi, không mệt, người lại em chăm sóc nhóc mấy năm rồi, anh biết nuôi một đứa trẻ không dễ, nghỉ ngơi đi!

- Không được đâu Trấn ca, em không mệt, hoàn toàn khỏe rồi, vậy nên anh yên tâm giao nhóc lại cho em chăm sóc!

- Cứng đầu vừa thôi, bảo nghỉ ngơi đi thì không nghe, Bánh Bao rất ngoan, không có quậy phá gì cả!

- Nhưng mà...còn Tiểu Kỳ nữa, anh phải chăm sóc cho Tiểu Kỳ nữa cơ mà!

- Có Hiệu Tích lo rồi, còn có mẹ anh và mẹ anh ấy nữa, không phải lo!

- Thế anh không lo em trai anh chọc con bé sao?

- Không, nó bị mẹ tống đầu đi công tác rồi, nghe bảo nó gọi xin mẹ nghỉ cả tuần, vậy mà vừa nghỉ được một ngày đã bị lôi đầu đi công tác, tháng sau mới về!

- Em chăm được rồi mà, anh về nghỉ đi, suốt ngày trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, anh không khó chịu sao?

- Nhưng mà...

- Anh về đi, về nghỉ ngơi, ở đây khó chịu, mắt anh thâm quầng rồi kia kìa, về ngủ một giấc lấy sức đi, sau đó chăm sóc Tiểu Kỳ!

- Được rồi, hết nói nổi em rồi Tiểu Khởi, anh về tối anh mang cơm vào cho!

- Không cần đâu ạ, chút nữa em đợi Bánh Bao ngủ sau đó sẽ về nấu cơm mang vào sau!

- Ở yên đây, tối anh mang cơm vào cho, cãi một tiếng nữa từ nay về sau anh mặc kệ em, không bao giờ nhìn đến em nữa!

- Vâng, lại làm phiền anh rồi.

- Không phiền không phiền, anh về, Bánh Bao chú về nhé, nghỉ ngơi cho tốt, vài bữa còn về chơi với chị Tiểu Kỳ nữa!

- Vâng chú!

- Được rồi, Bánh Bao thật ngoan, khi nào xuất viện chú mua bánh gấu cho cháu!

- Vâng!

Nhóc con cao hứng vâng một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống ôm thỏ bông chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi anh đi về nhóc con mới mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ cất giọng nói non nớt hỏi cậu.

- Ba nhỏ, khi nào ba lớn mới đến chơi với con?

- À..ừm...ba lớn con...à ba lớn...bận đi công tác rồi, khi nào ba rảnh liền đến thăm con!

- Vâng.

Nhóc con buồn bã đáp một tiếng sau đó ủy khuất nằm ôm thỏ bông dụi dụi, ba lớn lúc nào cũng bận cả, suốt mấy năm trời nhóc chỉ được nhận mỗi năm vài món quà, nhóc vẫn chưa gặp được ba lớn lần nào cả, nhóc chỉ được nhìn ba lớn qua hình ảnh hoặc video thôi, vậy mà bây giờ nhóc về đến đây rồi, cũng đã phẫu thuật xong, vậy mà ba lớn vẫn chưa đến thăm nhóc.

Nhóc con buồn bã nhưng rất nhanh đã ngủ mất, tay ôm chặt lấy con thỏ bông hiện giờ đã trở nên nhỏ bé đối với nhóc.

Cậu xoa xoa đầu nhóc con, nhóc con vẫn luôn tin lời cậu là thật, vẫn luôn nâng niu con thỏ bông hay từng món đồ chơi mà nhóc vẫn tin ba lớn mua cho nhóc.

Cậu phải làm sao đây, trước đó cậu đã từng nghĩ, chỉ cần cậu bớt chút thời gian ở bên cạnh nhóc, mang đến cho nhóc thật nhiều tình thương, không để nhóc thua thiệt thứ gì so với bạn bè.

Cậu đã cố gắng rất nhiều, cậu vì muốn dành thời gian cho nhóc mà ngay cả thời gian ăn uống hay thời gian ngủ nghỉ gì đó, cậu đều không quan tâm, ăn uống nghỉ ngơi không đều độ, bệnh đau dạ dày hay thậm chí bệnh thiếu máu vẫn chưa được chữa dứt điểm hiện tại đã có xu hướng trở nặng hơn.

Cậu làm tất cả nhiều thứ như vậy nhưng sau cùng cậu nhận ra, nhưng thứ đó dường như nhóc con chẳng cần, thứ nhóc con cần đó chính là một gia đình thật sự.

Điều đó khiến đầu óc như rối tung hết cả lên, cậu cần hắn, cần hắn cho cậu một chỗ dựa vững trãi, nhưng cậu cần hắn một, nhóc con lại cần hắn nhiều hơn cậu gấp nhiều lần, nhóc con cần một gia đình thật sự, một gia đình có cả ba lớn lẫn ba nhỏ đều yêu thương nhóc, cần ba lớn thật sự quan tâm chiều chuộng hắn chứ không phải người ba vô danh mỗi năm đều mấy lần gửi quà đến nhưng thật ra, người ba đó chưa từng làm vậy.

Cậu cần hắn, nhóc con cũng cần hắn, nhưng suy cho cùng, cả hai lại chẳng phải người hắn cần, hắn cần người hắn gọi bảo bối, hắn cần người trong lòng của hắn thay vì người đã lặng lẽ ở bên suốt mấy năm trời, quan tâm hắn từng chút một, sau đó đổi lại câu nói đầu khinh bỉ kia cùng ánh mắt đầy sự lạnh lùng chế giễu.

Hiện tại, chính cậu phải làm sao, nhóc con trước đó là ngoài ý muốn, nhưng cậu thật sự rất thương nhóc con, hiện giờ cậu và hắn lại cùng nhau lăn giường, cậu biết cơ thể cậu có chút khác biệt, tỷ lệ mang thai của cậu cao hơn so với nhưng cặp đôi giống như vậy, nếu chẳng may thật sự có thêm một đứa trẻ, liệu cậu phải làm như thế nào.

- Ba...hức..hức...ba...

- Bánh Bao, con làm sao vậy, gặp ác mộng sao?

Nhóc con đang ngủ say đột nhiên ngồi bật dậy khóc lóc đủ kiểu khiến cậu lo lắng không thôi.

- Ba...hức hức...

- Ba ở đây, Bánh Bao đừng khóc, khóc nhiều không phải đứa trẻ ngoan đâu!

- Ba...

Nhóc con lôi lôi kéo kéo, sau đó bắt buộc cậu phải lên giường nằm chung với nhóc.

Cuối cùng nhóc con nằm trong lòng cậu, được cậu xoa lưng rất nhanh sau đó liền thiếp đi.

Đợi nhóc ngủ say cậu liền chậm rãi buông nhóc ra, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho nhóc, lặng lẽ đi xuống khỏi giường bệnh.

Sau đó cậu lôi giấy bút ra, tiếp tục đắm mình vào những bản thiết kế, mẫu vest này cậu sắp hoàn thành bản vẽ nên có chút gấp gáp.

Cậu mãi mê vẽ đến tận tối, nhóc con sau khi ngủ một giấc dài đến tận tối liền đói bụng.

Sau khi nhóc đánh răng rửa mặt xong cũng tỉnh táo hơn, anh cũng vừa đến, anh mang cho nhóc một ít cháo thịt, anh cũng chuẩn bị một phần cơm tối chu đáo cho cậu.

Bánh Bao ngoan ngoãn tự ăn phần cháo của mình, còn cậu chán nản không muốn ăn, chọt chọt bát cơm sau đó chậm rì rì gắp một miếng bỏ vào miệng nhai nhai, có vẻ như nó nát nhừ cậu mới thở dài một cái nuốt xuống.

- Tiểu Khởi, ăn uống đàng hoàng, ăn nhanh lên, cơm canh nguội lạnh hết cả rồi!

- Em biết rồi...khụ khụ...

- Này, uống miếng nước đi, bảo ăn uống đàng hoàng mà chẳng chịu nghe, hết chọt chọt rồi lại lùa cả một miệng đầy cơm, không chịu nhai kĩ mà đã uống canh nuốt xuống, không sặc mới lạ!

Nhóc con nhìn thấy ba nhỏ bị sặc sau đó bị anh quở trách liền ha ha cười lên mấy tiếng.

- Ăn phần của cháu đi Bánh Bao, nếu cháu không ăn hết chú sẽ không đưa bánh gấu cho cháu đâu!

- Vâng, cháu biết rồi, nếu cháu ăn hết mà chú không đưa bánh gấu cho cháu, cháu sẽ không chơi với chú nữa đâu!

Nhóc con sau khi lên tiếng phân minh kèm theo đe dọa không chơi với anh nữa liền vùi đầu vào ăn cháo.

- Được rồi, đừng ăn nhanh quá, nếu không lại sặc như ba nhỏ của con đấy!

Cậu chột dạ ăn thêm hai ba miếng nữa liền thôi, không muốn ăn nữa.

Ăn xong liền lôi lọ thuốc đau dạ dày trong túi áo ra uống một viên, sau đó chậm rãi đậy nắp hộp thuốc.

Nhóc con ăn xong liền tuột xuống giường đi xúc miệng rửa miệng sạch sẽ, sau đó quay trở về giường bệnh xem điện thoại một chút.

Cậu cho nhóc xem đúng ba mươi phút liền lấy lại không cho xem nữa, nhóc không nghiện điện thoại, mỗi ngày nhóc được cậu có xem một tiếng, chia thành hai buổi trong ngày.

Sau khi trả lại điện thoại cho cậu nhóc liền mang đồ chơi lên ghế sofa chơi, chơi trong im lặng không hề làm phiền cậu hay làm phiền anh.

Anh ở lại một lúc nữa thì về, bởi vì bệnh viện hết giờ thăm bệnh nên buộc lòng anh phải ra về.

Sau đó nhóc con lại tiếp tục tự mình im lặng chơi, cuối cùng lại lặng lẽ thiếp đi trên ghế sofa, đến khi cậu phát hiện nhóc con có lẽ do bị đồ chơi cấn trúng nên nhíu mày khó chịu.

- Nhóc con, càng lớn càng giống ba lớn của con, không giống ba nhỏ gì cả, chắc ba nhỏ con phải sinh thêm em gái cho con, để em gái giống ba nhỏ thôi!

- Ba...ưm...

Nhóc con vẫn chưa ngủ say, nghe cậu nói như vậy liền nhỏ giọng kêu ba một tiếng, sau đó tiếp tục chép miệng ngủ.

Cậu phì cười một cái, sau đó hôn lên má nhóc một cái, cái má bánh bao trước kia biến mắt dường như sắp quay lại với nhóc nữa rồi.

Bởi vì nhóc trước và sau ca phẫu thuật ăn uống tốt hơn trước một chút, nghỉ ngơi cũng được hơn trước, vì vậy nên bắt đầu có chút thịt.

Cậu đi vào nhà vệ sinh đánh răng, sau đó tắm sơ qua, bệnh viện không có vòi nóng lạnh, nước quá lạnh nên cậu không gội đầu, chỉ tắm sơ qua sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.

Bản vẽ được hoàn thành sau đó cậu lôi quyển nhật ký dày cộm của mình ra, gần đây có chút bận nên không viết, hiện tại rảnh rỗi liền mang nó ra.

Sau khi viết xong cậu chợt nhớ đến cái laptop của mình, bên trong được cậu lưu rất nhiều video của hắn, chủ yếu đều là lén quay được sau đó lưu vào máy tính.

Hiện tại cậu có chút nhớ hắn liền mang ra xem, hắn hơn năm năm về trước trên mặt vẫn còn nét thư sinh như vừa ra trường, hiện tại hắn khác trước rất nhiều, hắn điều chỉnh được cảm xúc trên gương mặt của mình, không phải như trước vừa chọc cậu vừa nén cười, nét mặt hắn khi đó quả thật vô cùng buồn cười.

Lần này gặp lại hắn thay đổi rất nhiều, làn da bánh mật của hắn kèm theo ngoại hình đầy cơ bắp trông hắn trở nên khỏe khoắn hơn rất, không còn giữ lại dáng vẻ thư sinh trắng trẻo như trước nữa, hắn hiện tại chính là hình mẫu đàn ông lý tưởng của biết bao cô gái, ngay cả con trai cũng không khỏi mê mệt vì nhan sắc khuynh nước khuynh thành của hắn.

Trước đó cậu đã yêu hắn rất nhiều, sau bao năm gặp lại sự yêu thương nhớ nhung đó chỉ có hơn không có kém ngày trước.