Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 47




Phong Phi đẩy cửa vào, tươi cười nói: “Cô Nghê ạ.”

Nghê Mai Lâm nhìn hắn, tâm trạng phức tạp không biết phải diễn tả thế nào.

Nghê Mai Lâm làm nghề đã hơn hai mươi mấy năm, dạy hai năm đã được lên làm giáo viên chủ nhiệm. Chừng đó năm rồi, dạy qua bao nhiêu lứa học trò, loại nào cũng có, những chuyện nên biết hay không nên biết gì, cô cũng đã gặp qua. Vừa nãy nhìn thấy dấu răng trên cổ Hải Tú, cô biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.

Dấu răng đó, cái vị trí mập mờ đó, lại ái muội như vậy, thì không thể là do bị bắt nạt được. Con trai chơi đùa với nhau cũng không để lại dấu vết như vậy. Nghê Mai Lâm không biết tại sao cái vết đó lại xuất hiện trên cổ Hải Tú, nhưng cô đoán được – Hải Tú hình như không phản kháng.

Dấu răng trên cổ Hải Tú khá khuất, nếu vừa nãy cậu không quá sốt ruột mà cử động quá nhiều, thì cô đã không thấy được. Điều này cho thấy bọn họ không quá mức càn rỡ, hoặc có thể nói – Nghê Mai Lâm nhìn lướt qua Phong Phi – cái người tạo ra dấu vết đó vẫn biết chừng mực, biết bảo vệ Hải Tú.

Cô nhớ lại nửa năm trước, chính cô là người khi không tự nhiên lại kể chuyện về bệnh của Hải Tú cho Phong Phi nghe, còn tin tưởng hắn nữa chứ. Hắn muốn gì cô cũng cho phép, muốn ngồi cùng Hải Tú cô cũng cho, muốn nghỉ học thể dục giống Hải Tú cô cũng cho nốt. Trong lớp thì thường xuyên nhắm mắt làm ngơ hành vi của hai đứa. Còn bảo đảm với các giáo viên khác là Phong Phi không có quấy rầy Hải Tú, chỉ là hai đứa nói chuyện nhiều mà thôi.

Bây giờ quan hệ của hai đứa thành ra thế này… Nghê Mai Lâm lại thấy tự trách, còn có hơi tức giận với Phong Phi.

Cô bình thản nói: “Giờ là tiết tự học sớm, sao em lại đến đây?”

Phong Phi chẳng thèm để ý, cười nói: “Em có chuyện muốn nói với cô, nói xong em sẽ về học, cô đừng lo.”

Nghê Mai Lâm liếc hắn, lãnh đạm nói: “Chuyện gì?”

Cô đã có thể cứng rắn không đồng ý với nguyện vọng của Hải Tú, thì đối với Phong Phi, cô cũng có tự tin.

“Em nghe nói lớp 12 năm nay không cần phải học thêm.” Phong Phi đứng rất nghiêm túc, thành khẩn nói: “Nghe xong em thấy buồn lắm cô ơi! Dù em học không giỏi, nhưng em vẫn mong mình vượt qua kì thi vào tháng sáu này với thành tích tốt nhất. Em không muốn phụ lòng thầy cô và ba mẹ, cả thanh danh của trường mình nữa. Em muốn thi vào trường mình muốn, góp một viên gạch vào xây dựng tòa thành tổ quốc. Vậy nên, em rất mong lãnh đạo trường suy nghĩ lại, mở lớp dạy thêm để em vào học, em sẽ đóng học phí, coi như chút tâm ý đối với những thầy cô đã không ngại khó khăn dạy dỗ cho chúng em.”

Nghê Mai Lâm: “…”

Phong Phi chớp mắt với cô, cười cười năn nỉ: “Cô Nghê à, châm chước cho em đi, em rất muốn đi học, trường nên tạo cơ hội cho em chứ?”

Nghê Mai Lâm im lặng, mở bình giữ nhiệt ra uống hai ngụm trà, tranh thủ thời gian sắp xếp lại đầu óc đã bị Phong Phi đảo loạn lên.

Việc Phong Phi đến tìm mình, cô đã sớm đoán được, còn chuẩn bị rất kĩ nữa kìa. Nhưng không ngờ, hắn lại tìm tới nói muốn đi học thêm.

Đầu óc cô loạn hết cả lên rồi.

Chắc chắn hắn đã nghe Hải Tú nói nên mới chạy lên tìm mình. Nghê Mai Lâm biết – mẹ Hải Tú luôn bận nhiều việc, Tết nhất không thể ở nhà cùng cậu được, Hải Tú phải vui vẻ đi học thêm mới đúng. Lúc nãy nhất quyết không chịu thì không giống với tính cách của cậu tí nào. Chắc là chỉ muốn ở cùng Phong Phi thôi chứ gì.

Cô cứ tưởng rằng vì Hải Tú xin hoài không được nên Phong Phi mà biết sẽ chạy tới làm ầm lên một hồi, không chừng còn uy hiếp cô. Nếu cô vẫn bắt Hải Tú đi học, hắn sẽ báo cáo chuyện này, bắt cả trường đi học hết luôn.

Nhưng hắn không làm như vậy…

Hắn vừa muốn đi du lịch với Hải Tú, cũng vừa muốn Hải Tú nhận được những gì tốt nhất mà cậu đáng được nhận – học bổ túc nâng cao. Giữa hai lực chọn này, hắn vẫn tình nguyện lùi một bước mà chọn vế sau, tự dắt mình đến dâng cho lớp học thêm.

Vừa nãy, Nghê Mai Lâm đã dặn đi dặn lại Hải Tú là không được nói chuyện này cho ai nghe. Mấy lời vừa rồi của Phong Phi hoàn toàn không có nửa chữ liên quan đến Hải Tú. Dù trong lòng hai người đều tự hiểu, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không lôi Hải Tú vào.

Nghê Mai Lâm vẫn còn do dự, nhưng mấy lí lẽ vừa rồi đã làm cho cán cân trong lòng cô lặng lẽ lệch sang một bên.

Phong Phi thấy Nghê Mai Lâm nãy giờ cứ im lặng, sốt ruột nói: “Cô Nghê, cô giúp em nói với thầy chủ nhiệm với, đề nghị này không tồi, đúng không cô?”

Nghê Mai Lâm đột nhiên suy nghĩ lại, vẫn lãnh đạm nói: “Không được.”

“Cô…” Phong Phi nắm chặt tay, kiềm chế bản thân hết mức, cười nói, “Cô không thể cho em một cơ hội sao? Cô, cô không thể đối xử với một học sinh nhiệt tình như em thế này được.”

Nghê Mai Lâm vẫn không hề dao động, mở giáo án ra đọc, lạnh lùng nói: “Không có gì để châm chước hết, năm nay trường mình đã tuân theo chỉ thị của cấp trên, đúng hạn thì nghỉ học, tạo điều kiện cho học sinh có sức khỏe và điều kiện học tập tốt nhất.”

Phong Phi trừng mắt nhìn Nghê Mai Lâm vẫn đang soạn giáo án, lặng lẽ chửi tục một câu, sau đó lập tức đổi sang giọng điệu thành khẩn: “Cô ơi, em thực sự không muốn lãng phí thời gian, cô giúp em đi, để em có một môi trường học tập thích hợp giữa thời điểm ồn ào này…”

Nghê Mai Lâm ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Đừng nói nhảm nữa, đi học đi.”

Trong lòng Phong Phi nãy giờ đã chửi tục không biết bao nhiêu lần, cắn răng bày ra một bộ dạng vô cùng đáng thương: “Cô… cô cũng biết, ba mẹ em đi nước ngoài, Tết năm nay em phải ở một mình. Em nhìn vậy thôi chứ thật ra rất yếu đuối, em không muốn những ngày cuối năm này phải ở trong căn nhà lạnh như băng kia…”

“Thế bây giờ có đi không?” Nghê Mai Lâm nhíu mày, “Muốn học thêm như vậy thì hôm nay đến văn phòng tôi học luôn đi?”

Phong Phi không còn cách nào khác, đành hậm hực nói: “Vâng, làm phiền cô rồi.”

Môi hắn lay động, miệng chửi không ngừng, hùng hổ đi ra ngoài. Nghê Mai Lâm đột nhiên lên tiếng: “Phong Phi…”

Hắn quay người: “Vâng?”

Nghê Mai Lâm nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Em lớn rồi, tuổi này phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình, đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận.”

Hắn nhìn lại Nghê Mai Lâm, không rõ cô đang muốn nói gì, chỉ đáp: “Vâng.”

Nghê Mai Lâm lại nói: “Hải Tú… bảo em ấy phải cẩn thận.”

Hắn sững sờ, rồi lại cười nói: “Cô yên tâm, em chưa bao giờ hối hận chuyện gì cả, đặc biệt là chuyện liên quan tới cậu ấy.”

Nghê Mai Lâm ngầm hiểu, cúi đầu soạn giáo án tiếp. Phong Phi đi ra ngoài, lúc vừa ra cửa thì bị cô gọi lại.

…..

Nãy giờ Hải Tú vẫn lo lắng ngồi chờ Phong Phi ở phòng học tầng hai, thấy hắn trở lại thì vội vàng hỏi: “Sao rồi sao rồi?”

Phong Phi lắc đầu, giọng thổn thức: “Không ổn rồi.”

Mặc dù cậu cũng đoán được kết quả, nhưng vẫn có chút tiếc nuối. Cậu nhỏ giọng đề nghị: “Tan học tớ sẽ đi xin cô lần nữa, để tớ thuyết phục cô. Cô Nghê là người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ đồng ý mà, tớ không đi đâu.”

“Không đi sao được?” Phong Phi nghiêm túc nói: “Cậu không đi, tụi nó…”

Hắn liếc nhìn xung quanh, thấp giọng càu nhàu: “Cậu mà không đi là tụi nó vượt qua cậu đó, tụi nó đi học mà, lúc đó làm sao đây?”

Hải Tú nhịn cười, lắc đầu nói: “Không sao mà, tớ tự học được.”

Hắn vẫn không đồng ý: “Đã nói không được là không được, đừng nói nữa, đi có mười ngày thôi, đi đi.”

Hải Tú vẫn phản kháng: “Đã nói cùng đi chơi…”

“Sau này còn nhiều dịp đi chơi mà.” Hắn nhéo mặt Hải Tú, cười nói: “Chừng nào đi học thì tôi đưa đón cậu, tan học một cái là dắt cậu đi chơi liền luôn.”

Hải Tú vẫn thấy tiếc quá trời, nhưng cậu càng sợ Phong Phi không vui hơn, miễn cưỡng gật gật đầu: “Ừ.”

Hắn tiện tay cầm lấy một quyển sách, lơ đãng nói: “Vừa nãy cô Nghê gọi cậu lên nói chuyện này, rồi có nói gì khác không?”

Hải Tú lắc đầu: “Không có, sao vậy?”

Cậu quay sang nhìn Phong Phi, hắn nhận ra dấu răng trên cổ cậu, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hắn giận dữ nện lên bàn một cái, thấp giọng chửi một câu.

“Sao… sao vậy?” Hải Tú căng thẳng, “Cô Nghê nói gì với cậu hả?”

“Không.” Hắn nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm, nói: “Tôi chỉ bực vì cô không cho đi học với cậu thôi.”

Hải Tú đau lòng tưởng tượng ra cảnh Phong Phi bị cô Nghê từ chối, tự dưng lại cảm thấy có lỗi, ngu ngốc nói xin lỗi hắn. Phong Phi bật cười: “Xin lỗi cái gì, thôi cậu học tiếp đi, không sao đâu.”

Hắn nhìn cuốn sách trong tay, đăm chiêu nghĩ gì đó, ngẫm đi ngẫm lại chuyện vừa nãy, từ từ cũng yên tâm hơn.

Rõ ràng hôm nay cô Nghê rất giận, nhưng lại không nói gì cả. Mà dù cô Nghê có biết gì đi chăng nữa, cũng đâu có chứng cứ để nói. Hắn và Hải Tú chỉ cần có chết cũng không nhận, cô đâu thể làm gì khác được.

Huống hồ, Nghê Mai Lâm cũng không phải loại người thành kiến đến mù quáng. Dù hắn luôn than phiền là cô quá nghiêm khắc, nhưng hắn biết, cô Nghê là một người rất “chính đáng”.

Cô không dùng biện pháp mạnh nào với hắn và Hải Tú, vừa rồi tức giận như vậy nhưng chỉ cảnh cáo hắn mấy câu, không làm gì khác.

Hắn biết cô vẫn đang e ngại chuyện đó – chính là bệnh của Hải Tú.

Lại thầm mừng trong lòng, không ngờ bệnh của Hải Tú lại trở thành hai tấm lệnh bài miễn tội chết cho hai người.

Hải Tú đọc được hai hàng chữ, lại quay sang nhìn hắn. Phong Phi phân tích tình hình xong xuôi, nhoẻn miệng cười với cậu: “Không sao mà, làm việc của cậu đi.”

Sau này cẩn thận chút là được, không có mấy người giống như Nghê Mai Lâm đâu.

Những ngày học cuối cùng trước khi nghỉ Tết nhanh chóng trôi qua, kế hoạch đi trượt tuyết, đi Tam Á gì đó đều đổ bể hết. Mới ngày đầu tiên nghỉ, Khương Dụ Mạn đã mang Hải Tú đi đến địa điểm học thêm tạm thời của bọn họ.

Gần đây, bộ giáo dục kiểm soát rất gắt gao, trường phải cố gắng tìm một chỗ kín đáo. Ngay trước ngày nghỉ cuối cùng thì thuê một phòng học tại trường nghề gần đó. Đám học sinh Hải Tú lẩn vào đám học sinh trường nghề, cũng không mấy ai chú ý.

Tới nơi rồi, Khương Dụ Mạn dặn cậu buổi trưa phải ăn uống cho đàng hoàng rồi vội vàng rời đi. Cậu tìm một chỗ ngồi, quan sát bạn học xung quanh, cảm thấy cũng quen lắm —– tất cả đều là những học sinh có triển vọng.

Hải Tú cất cặp sách, lấy di động ra nhắn tin cho Phong Phi, nói cậu tới rồi.

Hồi lâu sau vẫn không thấy Phong Phi trả lời. Ngày đầu tiên nghỉ, chắc là Phong Phi còn đang ngủ.

Hải Tú nhìn xung quanh, lặng lẽ thở dài…. Không có Phong Phi, đúng là không quen chút nào.

Bọn học sinh lục tục kéo tới, giáo viên đứng lớp cũng đã tới. Thầy tìm hiểu lớp học một lát, thấy không có phấn thì chạy đi tìm phấn. Đám học sinh xì xào bàn tán, Hải Tú cúi đầu đọc sách, đột nhiên nghe được một tiếng hét kinh hãi. Cậu ngẩng lên nhìn, lập tức cứng đờ…

Lấp ló trong đám học sinh là hotboy nổi danh “học sinh hư” của trường cấp ba gần đây – Phong Phi. Mặc trên người cái áo bóng chày cực kì nổi bật, tai đeo tai nghe, một tay cầm cặp, một tay xách phần ăn sáng. Sải bước vào lớp, không coi ai ra gì mà đi thẳng tới chỗ Hải Tú.

Cả đám quay lại nhìn hắn, mặt ai cũng kinh hoàng.

Hải Tú sửng sốt nhìn hắn, tim đập thình thịch: “Cậu…”

Phong Phi đặt phần ăn sáng trước mặt Hải Tú, cười nói: ” Cậu cái gì?”

Hắn liếc qua bạn học đang ngồi cạnh Hải Tú, bạn học tự giác xách cặp đi chỗ khác. Phong Phi ngồi xuống, nhìn mấy con mắt đang dán chặt vào hắn, nhíu mày nói: “Bộ chưa thấy tôi bao giờ à?” Nhóm học sinh xuất sắc đồng loạt quay đi đọc sách, không dám nói một câu.

Hải Tú nghẹn lời: “Cậu, cậu… sao lại tới đây?”

Hắn dựa lên ghế, khóe miệng nhếch lên.

Một tuần trước, lúc hắn đẩy cửa văn phòng chuẩn bị đi, Nghê Mai Lâm gọi hắn lại.

Cô vẫn cúi đầu nhìn giáo án, nhìn như là nói với hắn, cũng giống như tự mình lầm bầm: “Chuyện học thêm, là do thầy Hàn chủ nhiệm lo liệu.”

Nghê Mai Lâm đã cho hắn gợi ý, đương nhiên hắn sẽ không bỏ phí.

Hắn liếc sang Hải Tú: “Đm tôi mà nói chắc đ*o ai tin! Anh trai vì cậu mà đi cửa sau để xin được học thêm đấy…”

Khóe miệng Hải Tú đã toét đến tận mang tai, thiếu điều rách tới nơi. Cậu cúi đầu thật thấp, rất sợ người ta thấy được khuôn mặt vui vẻ đến không thể kiềm chế của mình.