Nhớ Ngọt Ngào

Chương 26




chuyển ngữ: Nại

“Nếu có người hỏi con là ai, con cứ nói là…”

“Bạn gái chú.”

Anh đang xem sao?

Kiều Miên ngây ngốc đứng trước cửa, cố hết sức nhớ lại xem lúc đó Tần Lãng đã cười nhạo cô như thế nào, nhưng đầu óc trước sau vẫn trống rỗng, chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn, không biết nên bước vào hay nên bỏ chạy.

“Làm sao vậy?  vào đi.” Thẩm Vân Lê đặt máy ảnh sang một bên, thấy cô  vẫn còn đứng ngoài cửa.

Kiều Miên lết bước đi tới, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, hai tay không có chỗ nào để đặt, quên luôn cả mục đích mình đến đây. Có có thể thong dong lạnh nhạt đối mặt với tất cả mọi người, nhưng khi đó là Thẩm Vân Lê, cô lại rối như tơ vò.

Theo biểu cảm lúc này của anh, chắc chắn anh đã xem rồi,

Nét mặt Thẩm Vân Lê hơi u ám, nhưng thấy tâm tình cô có chút không tập chung, cuối cùng anh không đành lòng, lấy tờ giấy vẽ trong tay cô ra xem, từng phương án đều rất kỹ càng.

“Muốn đi những đâu?” ánh mắt Thẩm Vân Lê không rời khỏi trang giấy.

“Con thấy đi đến ngôi làng di lịch này đi, ở đó họ còn có một trang trại rượu khá đặc sắc.”

Cô biết anh thích rượu nên đã cố tình tìm hiểu chỗ này, hơn nữa ở đó còn có những hồ bơi lộ thiên, có thể mặc áo tắm..

“Được, để mai chú hỏi chú Hạ của con một chút, nếu rảnh rỗi thì cùng đi chung.”

Vừa mới nhớ lại đoạn phim ấy, trong đầu Thẩm Vân Lê lại kịch động không cách nào tập trung.

Ánh mắt Kiều Miên hơi lờ mờ, cô như thể cảm thấy anh không muốn ở cùng  mình  lúc này.

“Vâng” đèn trong căn phòng rất sáng, Kiều Miên như thể một tội nhân chuẩn bị nhân phán quyết., trầm lặng mà thất thần,

Thẩm Vân Lê không dám nghĩ, nếu như Hạ Thịnh Văn không trùng hợp trông thấy cô ở khách sạn ngày hôm qua thì chuyện gì đã xảy ra. Đoạn phim trong đầu Thẩm Vân Lê chậm rãi tua lại lần nữa, Tần Lãng đáng chết cả trăm lần.

Cùng với chuyện cô là con gái của Tần Hoài Thanh.

Những chuyện lúc trước bỗng nhiên có hết đáp án, nếu không, chỉ bằng chuyện Tần Lãng bị thương, Tần thị không thể nào dễ dàng cho qua chuyện được, nhưng may mắn nhất vẫn là cô không bị thương tổn quá lớn.

“Tần Hoài Thanh tìm con sao?” Thẩm Vân Lê bỗng nhiên cảm thấy có chút tư vị không được đúng lắm.

Tuy rằng ngày trước anh đã nói, cho dù ho tìm đến cô cũng có thể không cần đi theo họ, nhưng bây giờ người nhà thực sự của cô đã xuất hiện, Thẩm Vân Lê nhận ra mình không có tư cách gì để giữ cô lại, bất kể là tình cảm hay pháp luật.

Sống cùng nhau bốn năm, Thẩm Vân Lê thực sự không muốn bất cứ kẻ nào có thể mang cô đi khỏi anh.

“Con không muốn gặp ông ta, cũng không muốn có chút liên quan gì đến ông ta hết.” trong lòng Kiều Miên, cô chỉ có duy nhất một người cha tên Kiều Vân Hải.

Giọng cô rất kiên định, Thẩm Vân Lê nghe vậy cũng an lòng hơn, anh không muốn cô cứ phải suy nghĩ đến những chuyện này nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Ngày mai chú phải qua Pháp công tác, con ở nhà cố gắng chăm sóc tốt bản thân.”

Anh thường xuyên phải công tác xa nhà, Kiều Miên đã quen từ lâu, cô khẽ gật đầu: “Bao giờ chú  về?”

“Chắc là sau hai tuần.” Thẩm Vân Lê trả lại tờ giấy cho cô, hai đầu lông mày nhíu lại như vắt ra nước: “Đừng để xảy ra chuyện gì, có gì không ổn nhớ gọi ngay cho chú Hạ nhé.”

“Con biết rồi.” giọng điệu của anh không khác ngày thường là bao nhiêu, chỉ là thêm đôi chút mỏi mệt, trong lòng Kiều Miên trống không, rốt cuộc thì anh có biết chưa?”

“Đi ngủ sớm đi, sau khi chú về sẽ cùng con tới làng du lịch.” Thẩm Vân Lê khẽ vuốt tóc cô.

“Vâng, chú ngủ ngon.” Kiều Miên đứng dậy, thuận tay cầm tờ giấy cùng chiếc máy ảnh theo.

Cô thực sự rất bất an.

Thẩm Vân Lê nhíu mày, rồi lại không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bóng lưng cô khuất dần khỏi cửa.

Trở lại phòng mình, cô mở máy ảnh lên cẩn thận xem lại cả vi deo, mãi đến khi xem hết những giây cuối cùng, trái tim treo lơ lửng cả buổi của cô mới hạ xuống.

May mắn là không có.

Mặc dù rất nhiều thời điểm cô cảm thấy mâu thuẫn, muốn để anh biết tâm tư của mình, nhưng lý trí lại mắc nhở cô rằng không thể, cô còn chưa chuẩn bị tốt. cô không muốn nhiều năm cố gắng lại bị vạch trần trong những hoàn cảnh như vậy, hơn nữa, quan hệ của hai người bây giờ giúp cô không cần kiêng kỵ gì mà nhưởng thụ sự chăm sóc của anh, tận hưởng cảm giác bên cạnh anh chỉ có mình.

Cho dù như vậy thật hèn mọn.

..

Thực ra xét theo một góc độ nào đó, Hạ Thịnh Văn phụ hợp với biệt danh ‘tên cuồng công việc’ hơn cả Thẩm Vân Lê, vì sau giờ tan tầm, Thẩm Vân Lê còn có cuộc sống riêng của mình, trừ những tình hống đặc biệt ra anh thường không tăng ca. mà Hạ Thịnh Văn lại có tiếng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ trong công v iệc, trong thời gian làm việc thì cực kỳ nghiêm khắc, đương nhiên, khi rời khỏi công thi thì cũng ‘phóng túng’ không tả được.

Vậy nên Kiều Miên thật không thể ngờ nổi chú Hạ của mình vậy mà đồng ý nghỉ làm để cùng họ đi du lịch, kết quả là lần này trở thành chuyến đi của cả bốn người.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt năm cuối cấp ba đã qua một nửa, không biết có phải do việc học hành bận rộn hay không mà Kiều Miên cảm thấy năm nay trôi qua đặc biệt nhanh, cũng rất yên bình, vẫn thường xuyên học hành  vụng trộm, còn bộ mặt giả nai học hành ngu xuẩn vẫn được cô gìn giữ từ năm này qua năm khác.

Sau ngày khai giảng, Kiều Miên cũng không còn trông thấy Tần Lãng nữa, chỉ là cô khonog biết tất thảy đều do một tay Thẩm Vân Lê sắp xếp, những lời đồn khi trước cũng theo thời gian mà dần đi vào quên lãng. Mỗi người đều vì tương lai của mình mà phấn đấu, cô cũng đang cố gắng tính toán tiếp theo nên tiến bộ mấy bậc, trạng thái như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ còn chờ sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Mùa đông gió lạnh thấu xương, bên ngoàichiếc áo khoác đồng phục là áo măng tô màu nghệ, trong đêm tối tăm mờ mịt trông rất sáng mắt, khuôn mặt càng thêm trắng nõn.

Thứ sau, Tinh Dã có buổi học vẽ, Kiều Miên một mình lên tàu điện ngầm tới cao ốc Kelly, bước vào thang máy, cô nhấn số 35

ừm, hôm nay phải đi làm phiền chú Hạ một chút rồi.

RY cũng là nhãn hàng xa xỉ phẩm, đồ trang điểm cùng trang sức đều có kinh doanh, có điều khách hành hướng tới của Ry là nữ nên không trực tiếp xung đột lợi ích  với Zero, ngược lại thỉnh thoảng hai bên còn có thể hợp tác đẩy mạnh tiêu thụ.

Có thể là do trong lòng không có quỷ nên khi Kiều Miên đến Ry lúc nào cũng tự nhiên hơn Zero nhiều, mỗi lần đến Zero cô đều lén la lén lút, vì vậy ở đó có rất ít người  biết về cô.

Lại là cô bảo vệ nhận ra cô trước, Kiều Miên đi qua khu làm việc của nhân viên, chiếc áo khoác ngoài màu nghệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhất là khi bên trong còn thấp thoáng tà áo đồng phục.

ở Ry rất nhiều người từng gặp Kiều Miên, chỉ có điều không ai dám hỏi bừa, ai nấy đều dùng trí tưởng tượng phong phú của mình mà nghĩ Tổng giám đốc Hạ nhà bọn họ bắt đầu nhúng chàm cả học sinh cấp Ba.

“Cốc, cốc…” Kiều Miên đứng ngoài cửa phòng làm  việc của Hạ Thịnh Văn gõ gõ.

“Mời vào.”

Sau khi đẩy cửa ra, Kiều Miên nhìn thấy chú Hạ nhà mình mắt đeo cặp kính kim loại gọng  vàng ngồi trước màn hình máy tính, toát ra một loại nhã nhặn ‘bại hoại’. nghe Tinh Dã nói, mỗi tuần hòm thư của Ry đều nhận được vô số những bưu kiện gửi riêng cho tổng giám đốc Hạ, trong đó có chín mươi chín phần trăm là thư ‘quấy rối’ của đồng nghiệp nữ.

Cũng đúng, đàn ông con trai ra ngoài cũng nên phải  biết tự bảo vệ mình.

“Chú Hạ.” Kiều Miên ngồi trên nghế, ngượng ngùng gọi anh, nhưng vẫn không quên cường điệu một chút cảm giác tồn tại của mình.

Hạ Thịnh Văn dời mắt khỏi màn hình, mặt đầy kinh ngạc: “Đến đây sao không lên tầng 42?”

Vừa nói anh vừa mở chiếc hộp màu xanh trước bàn ra, đẩy tới trước mặt Kiều Miên.

Kiều Miên cười đùa,  trong văn phòng nhiệt độ khá cao, cô cởi áo lông bên ngoài ra treo lên giá: “Không phải con sợ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy sao.”

“…” thế là con không sợ làm ảnh hưởng đến công việc của chú à? Hạ Thịnh Văn thật muốn đòi lại hộp  vừa cho đi.

Kiều Miên vội vàng túm lấy góc áo anh: “Chú Thịnh Văn, con đùa đấy, chẳng phải con nhớ chú nên mới đến hay sao.”

Hạ Thịnh Văn nghe câu nịnh này cảm thấy bị lừa cũng khá vui, lại đặt chiếc hộp xuống: “Con tự chơi một mình chút, lát xong việc chú dẫn đi ăn tối.”

“Cảm ơn chú Hạ.” Kiều Miên cười ngọt ngào.

Trong hộp là chocolate và khoai tây c hiên, Kiều Miên vừa ăn vừa lôi đề hóa trong cặp ra làm, đồ ăn ngon khiến quá trình làm bài cũng ‘ngon’

Ngón tay Hạ Thịnh Văn lướt rất nhanh trên bàn phím, anh tranh thủ nhìn lướt qua phía cô, trong lòng vô cùng muộn phiền, cô nhóc nhà anh cũng chăm chỉ học hành lắm chứ, nhưng sao thành tích lúc nào cũng thảm đến thế?

Thứ sáu vốn tan học sớm, lúc này mới hơn năm giờ, Kiều Miên đã giải xong câu cuối cùng, phát hiện ra không có  gì khó khăn, đang chuẩn bị cất bài đi thì cửa phòng làm việc có người gõ.

“Mời vào” Hạ Thịnh Văn nói.

Sau khi giọng nói anh vang lên, một người phụ nữ  mặc đồng phục công sở đen trắng kết hợp, váy bó sát người lộ ra sự lão luyện vô cùng. Kiều Miên nhìn lướt qua, hình như là trợ lý của Hạ Thịnh Văn.

“Tổng giám đốc, đây là phục trang đặt may theo yêu cầu của anh, vừa mới được đưa tới.” giọng nói phụ nữ không nhanh không chậm, đặt quần áo trên bàn.

“Được, cảm ơn.”

“Không có gì ạ.”

Ngoại trừ trong giờ làm việc, hình như Kiều Miên chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Hạ Thịnh Văn. Kiều Miên ngồi trước bàn làm việc, bàn tay sờ sờ chiếc hộp tinh xảo vừa được mang vào, cô hỏi anh một câu rất tượng trưng: “Con có thể mở nó ra không?”

“Mở đi.”

Kiều Miên mở ra, trước mắt cô là một bộ âu phục màu trắng, đúng là hàng đặt may có khác, cảm giác vô cùng cao cấp, bên trên còn kèm theo một chiếc măng séc màu đen, dưới ánh sáng góc nào góc nấy đều tỏa ánh hào quang.

“Chú Hạ, chú định kết hôn sao?” nếu cô nhớ không nhầm, khoảng thời gian nghỉ hè Hạ Thịnh Văn và cô giáo Hà đã chia  tay rồi.

“Chú mà kết hôn thì ngoài kia có bao nhiêu cô gái đòi nhảy lầu vì chú?” Hạ Thịnh Văn nhếch khóe miệng, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Cuối tuần này Zero có tiệc rượu, chú đi góp vui một chút.”

“Tiệc rượu của Zero sao?” Kiều Miên nhíu mày, cô chưa từng nghe Thẩm Vân Lê nói qua.

“Ừ, tổng công ty bên Pháp của bọn họ có người tới đây, còn có người muốn nhân dịp gặp gỡ, con nghĩ xem, những nơi như vậy  đều là tiệc tùng thân mật, Vân Lê nhà chúng ta bán chạy như vậy đương nhiên chú phải đi bảo vệ rồi.” Hạ Thịnh Văn chợt ngồi thể hiện tình thương mến thương như người cha già, bỗng nhiên nhíu mày: “Còn phải tìm bạn gái, thật phiền phức.”

Nghe thấy  ‘tiệc tùng thân mật’ đã làm Kiều Miên không an tâm, lại bồi thêm hai chứ bạn gái, trái tim Kiều Miên lập tức lung lay: “Con có thể đi không?”

Hạ Thịnh Văn suy nghĩ vài giây: “Nếu con muốn đi thì cứ ở góc phòng ăn uống là được, chắc không ai phát hiện.”

“Sao con phải ở góc phòng?”

Con muốn tham dự  với thân phận là bạn gái của chú Vân Lê đấy có được không.

“Lát nữa đi ăn con hỏi qua chú già nhà con chẳng phải là xong sao?” Hạ Thịnh Văn nhấp một hụm café, ngón tay vẫn gõ không ngừng trên bàn phím.



Trong nhà hàng tây, Kiều Miên ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê, bắt đầu sắp xếp ngôn từ để chuẩn bị mở lời.

Anh rất ít nói chuyện công tác, hơn nữa mấy năm nay ngoại trừ một dấu son trên áo thì Kiều Miên không hề thấy người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh. Không biết anh thích kiểu phụ nữ như thế nào, kiểu mềm mềm với khí chất dịu dàng hay là loại chín chắn thành thục.

Cô không có bất cứ tư liệu tác chiến nào, nhưng mặc kệ đáng yêu hay gợi cảm, Kiều Miên đều tin tưởng bản thân có thể cân được tất.

“Chú, con nghe chú Hạ nói cuối tuần này các chú có tiệc rượu à?” Kiều Miên trộm trừng mắt với Hạ Thịnh Văn, ý nói anh phải hỗ trợ cô thuyết phục Thẩm Vân Lê.

Hạ Thịnh Văn cũng âm thẩm trả lại cô một dấu ok.

Thẩm Vân Lê mặc kệ hai người ngấm ngầm trao đổi, tay vẫn cầm con dao ưu nhã vạch lên miếng bít tết: “Sao  vậy?”

“Trùng hợp hôm đó là chủ nhật, cũng thật trùng hợp là chú đang thiếu bạn gái.” Ám thị của Kiều Miên đã vô cùng rõ ràng, nhưng Kiều Miên sợ ông chú già nhà mình nghe không hiểu: “Con có thể đi cùng không ạ?”

Bạn gái?

Không phải đi theo để ăn uống sao?

Hạ Thịnh Văn cảm thấy mặt mình đang đen lên những dấu chấm hỏi to đùng.

Khóe miệng Thẩm Vân Lê hơi kéo lên, đuôi mắt mang theo chút vui vẻ, anh vừa ngồi xuống đã thấy cô không tập trung, lại mờ ám trao đổi với Hạ Thịnh Văn suốt, thì ra đang âm mưu chuyện này: “Không phải con sắp có đợt thi khảo sát à?”

“Con nhất định sẽ tiến bộ rất nhiều!” Kiều Miên khẳng định chắc nịch, chỉ thiếu nước đưa tay lên thề.

Thấy cô quyết tâm như vậy, Thẩm Vân Lê cũng không nỡ từ chối: “Tóm lại là tiến bộ bao nhiêu?”

“Rất nhiều ạ.”

Hừ, đủ dọa chết chú.

“Có được không vậy ạ?” Kiều Miên bắt lấy tay áo của Thẩm Vân Lê lay lay, lại nhìn Hạ Thịnh Văn nháy mắt.

“Dù sao chủ nhật cũng nhàn rỗi, cho con bé tới chơi chút cũng tốt.” Hạ Thịnh Văn bưng ly rượu lên, âm mưu che giấu vẻ xấu hổ vì đã cấu kết làm việc xấu.

“Được, đến lúc đó không được chạy loạn.” Thẩm Vân Lê dặn dò cục phiền toái.

“Nhất định không chạy loạn, chỉ dán trên tay chú thôi.” Đạt được mục đích của mình, trong lòng Kiều Miên vui  vẽ đánh trống khua chiêng, rồi tới đây có có thể quang minh chính đại mặc váy cổ chứ v gợi cảm đứng bên anh rồi.

Thẩm Vân Lê cười nhạt, bỗng nhiên anh nghĩ  tới hình như công ty không ai biế sự tồn tại của cô. Anh là người phân biệt rất rõ ràng công việc và cuộc sống cá nhân, người trong công ty không hề biết cuộc sống riêng tư của anh, vậy nên đến lúc đó phải giới thiệu thân phận của cô như thế nào đây?

Thẩm Vân Lê nghĩ ngợi một lát: “Nếu có người hỏi con là ai, con cứ nói là…”

“Bạn gái chú.” Kiều Miên bật thốt.

“Khụ! Khụ! Khụ!!!..” Hạ Thịnh Văn bị sặc rượu, vội vàng đi lấy khăn tay, ánh mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm  vào Kiều Miên.

Động tác trên tay Thẩm Vân Lê cũng khựng lại một hồi, đôi đồng tử đen bóng khẽ liếc, anh chậm chạp quay đầu nhìn cô.

Bị hai mỹ nam anh tuấn nhìn chằm chằm, mặt Kiều Miên bỗng dưng hơi nóng, cô ho nhẹ một tiếng, giả bộ  trấn tĩnh: “Chú Hạ nói nhất định sẽ có người giới thiệu bạn gái cho chú, giờ con đi không phải giúp chú cản vận đào hoa à?”