Nhớ Ngọt Ngào

Chương 24




chuyển ngữ_ Nại

Thẩm Vân Lê nhấp ngụm café rồi cười khẽ: “Khi bé còn nghe lời.”

Nói xong anh đứng dậy từ ghế sofa, đi ra khỏi phòng khách, trong màn ánh sáng bàng bạc ấy chỉ còn Kiều Miên lặng im  nhìn chằm chằm vào bàn chiếu trên tường, khuôn mặt không đau buồn không vui thích.

Thứ tình cảm thận trọng từng li thăm dò tâm ý nhưng đầy điên cuồng này của cô bao giờ mới kết thúc đây?

Cô cũng thích con người mình khi còn bé, có thể vụng trộm leo lên giường anh buổi tối, có thể tùy hứng bám đuôi làm nũng anh.

“Hubert died r of a ronary throbosis on noveber 16, 1950”

“Loita died chidbirth on christas day, 1950”

Giữa không gian tối mù, chỉ còn lại Kiều Miên ngồi trước màn ảnh.

Thẩm Vân Lê vào phòng, ánh sáng chói lòa trong phòng anh hoàn toàn đối lập với phòng khách lờ  mờ bóng tối.

Vừa rồi anh rời đi hơi vội vàng vì anh biết nội dung tiếp theo của bộ phim là gì, ở một thành phố lạ lẫm, trong một khách sạn vùng ngoại ô, nơi mà không ai biết họ là ai, người đàn ông tao  nhã cùng cô thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm đã va chạm vào tận linh hồn của nhau.

Căn phòng khách bí bách cùng nguồn ánh sáng yếu ớt, còn cô thì cứ vô tư ngồi đó xem phim, Thẩm vân Lê đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên lắm, anh tuy đã xem nhiều tác phẩm có hơi người lớn như vậy, tuy quan niệm của anh về chúng luôn xuất phát từ góc độ nghệ thuật sâu xa mà phong phú, nhưng trong lòng anh Điềm Điềm vẫn luôn là một cô bé, chợt thấy cô tiếp xúc sâu sắc với những sản phẩm của người lớn như vậy anh cảm thấy không vui.

Anh ngạc nhiên, cũng là không quen.

Bóng người cao lớn của anh đổ dài bên ô cửa sổ sát đất, dưới ánh mặt trời chói mắt, những suy nghĩ quỷ dị trong đầu dần bóc hơi rồi biến mất.

Sắp tới kỳ thi cuối kỳ, vậy mà Kiều Miên vẫn không quay lại trường học, có thể là do tính tình lúc nào cũng trầm mặc cùng gương mặt tuy xinh đẹp nhưng không hay giao tiếp với bạn bè nên cuộc sống trên trường của cô ngoại trừ Tinh Dã ra thì không có người bạn nào khác.

ở nhà học bài khá thoải mái, không bị áp lực bởi giáo viên và bạn học, nên mỗi buổi tối Kiều Miên sẽ nấu cơm chờ Thẩm Vân Lê về ăn, salad, đồ điểm tâm ngọt, bánh mì sấy khô… tóm lại đồ ăn rất phong phú khiến dạo này Thẩm Vân Lê không còn tăng ca hay ăn ở ngoài nữa mà hôm nào cũng về nhà đúng giờ.

Mục đích của Kiều Miên cũng chỉ có vậy.

Nếu cô không thể thì người khác đừng có hòng.

Buổi chiều thứ tư, khi Kiều Miên đang làm bài tập trong phòng Thẩm Vân Lê, đó là chiếc ghế dài trước bàn kính nhỏ hình tròn, bình thường anh rất thích ngồi đây uống rượu. ánh mặt trời xuyên qua làm tóc cô ánh lên màu nâu nhạt, dường như được tẩy và nhuộm tự nhiên, bỗng dưng điện thoại đổi chuông.

Bình thường di động của cô chỉ có Thẩm Vân Lê, Tinh Dã và chú Hạ của cô gọi  tới, Kiều Miên cầm lấy điện thoại, là một dãy số xa lạ.

“Xin chào.” Kiều Miên lễ phép lên tiếng trước.

“Tiểu Kiều là mình.”

Trong điện thoại, giọng nói của Tần Lãng truyền đến, Kiều Miên có chút ngạc nhiên, nhớ tới những tấm ảnh kia, giọng điệu của cô không mặn không nhạt nói: “Có chuyện gì à?”

“Thật xin lỗi cậu, dạo gần đây cậu khỏe không?” trên chiếc giường mềm mại, Tần Lãng đang nằm nghiêng ở đó, bên cạnh là một cuốn sổ ghi chép nọ.

“Rất khỏe.” Kiều Miên vừa nói vừa lật cuốn bài tập vật lý ghi đáp án lên đó: “Không có việc gì tôi cúp máy đây.”

“Tôi có việc muốn nói với cậu, cậu có thể ra ngoài một chút được không?” trên người Tần Lãng đang khoác chiếc áo tắm  màu trắng, khuôn mặt anh tuấn ngày trước có thêm vài nét tà mị, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật qua lật lại cuốn sổ ghi chép.

Kiều Miên yên lặng, cô để cây bút trong tay xuống, cô nghe Tinh Dã nói hai hôm trước Tần Lãng mới đi học, vẫn tặng quà để ở chỗ cô như trước, vậy nên từ chỗ không có gì để nói bỗng cô thấy có điều mơ hồ đang muốn thoát ra.

“Tần Lãng, từ nay về sau đừng liên lạc nữa, cũng đừng dây dưa với tôi nữa.” những lời này Kiều Miên không chỉ nói một lần, những hôm nay cô muốn nhắc lại cho cậu ta rõ.

“Là bởi vì chú của cậu sao?”

“Gì?” giọng của cậu ta rất nhẹ, Kiều Miên nghe không rõ lắm.

“Cậu không chấp nhận tôi là vì cậu thích Thẩm. Vân. Lê”

Không gian bỗng yên tĩnh cực kỳ, từng chữ từng chữ như đầu đinh mũi dùi đâm thẳng vào tim của Kiều Miên, gương mặt xinh đẹp ấy nháy mắt đã mất đi màu sắc.

Cậu ta là Tần Lãng, không phải Hạ Tinh Dã.

Kiều Miên cỗ nén hô hấp đang phát run lên, đầu óc như đống chiến trường sau khi bị nổ tung, cô dường như muốn phản bác nhưng điện thoại ấy cứ phát ra tiếng như của ác ma.

Tần Lãng cười rất sảng khoái, “ Ngại quá, hai hôm  trước nhớ cậu quá nên ngồi lại chỗ cậu một lát, ai đè phát hiện cuốn sổ tay của cậu ở chỗ ngăn kéo trong cùng.”

“Tần Lãng!”

Kiều Miên dùng nốt chút sức lực còn lại của mình, cô chưa từng phẫn uất mà gọi tên một người đến thế, nhưng đầu dây bên kia, ngoại trừ tiếng lật sách thì chẳng còn gì nữa, điều đó đã kích thích thần kinh của cô.

“Đi không, tôi chờ cậu.” Tần Lãng khép lại cuốn sổ, tiện tay quẳng luôn xuống đất, cậu ta khẽ cười: “Đúng rồi, tôi đang ở khách sạn Hilton đối diện Zero đây, quen không?”

Điện thoại bị ngắt, Kiều Miên buông tay để  nó rơi trên thảm phát ra tiếng động cực nhỏ, cô đờ đẫn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tất cả mọi thứ dường như đã biến thành màu xám tro.

Cô vội vã đứng dậy, nhưng trong lúc cuống quýt đã làm chiếc bàn tròn đổ vật, thủy tinh vỡ bắn đầy đất, từng mảnh vỡ phản chiếu ánh sáng lạnh căm như cất chứa nước mắt sáng lòa của cô.

Đối diện Zero đúng không.

Kiều Miên nhìn qua mảnh đổ vỡ dưới đất, cơ thể run rẩy dần bình tĩnh trở lại, cô chạy ra phòng khách, cầm theo một con dao gọi trái cây rồi ra khỏi cửa.

Nhà cô cách công ty khá gần, Kiều Miên ngồi trên taxi mà như con rối mất đi linh hồn, xe nhanh chóng đưa cô tới khách sạn, thang máy mở ra, cô nhìn sổ phòng trên tin nhắn, từng bước từng bước tiến lại gần.

Tay vẫn nắm chặt con dao trong túi áo.

“cốc cốc…” Kiều Miên  bình ổn lại nhịp thở, gõ cửa.

Ga vài giây, bên trong truyền ra tiếng động nhỏ rồi cảnh cửa mở ra, Tần Lãng mặc áo tắm màu trắng xuất hiện trước mắt cô.

“Đến rồi à, vào đi/” đôi mắt sưng đỏ kia rõ ràng vừa mới khóc, Tần Lãng dịu dàng nghiêng người ts bảo cô vào trong.”

Gương mắt rõ ràng còn trong sáng như vậy nhưng Kiều Miên cảm giác được cậu ta đã bỏ xuống chiếc mặt nạ của mình, mọi oán hận thù hằn chất chứa đầy trong ánh mắt đó.

Kiều Miên bước lên, cửa phòng vừa đóng lại Tần Lãng đã nhanh chóng ép cô sau cánh cửa, bàn tay ấm áo bám lấy eo cô, cách lớp áo mỏng manh mùa hè, cô cảm thấy nóng nảy.

Còn tay kia, đã dịu dàng giúp cô lau qua hàng nước mắt đã sớm bị gió hong khô.

“Bình thường thì là một cô gái lạnh lùng xinh đẹp, bộ dạng này của cậu tôi chưa từng thấy qua.” Tần Lãng vẫn cười hiền như thế, ve vuốt khuôn mặt cô, bàn tay để tại sau lưng cô khiến cậu ta càng gần sát Kiều Miên hơn.

Kiều Miên không giãy giụa cũng không đẩy cậu ta ra, cô hơi nhếch khóe môi, hai tay chậm rãi đu lấy cổ cậu ta, ánh mắt cực kỳ phong tình: “Anh hai.”



Hạ Thịnh Văn đẩy cửa ban công ra, ngồi xuống nhấp một ngụm café, anh vừa từ khách sạn Hilton trở về, bên tổng công ty Anh quốc mới cử một vài cán bộ cao cấp sang họp bàn một sống việc, anh cần phải đích thân dẫn người ra đi ăn nghỉ cho tốt.

Có điều lúc đứng ở sảnh khách sạn chợt thấy một bóng người.

Hạ Thịnh Văn nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Kiều Miên, không ai nghe, lại gọi cho Thẩm Vân Lê, lâu lắm mãi không có ai nghe máy, hai mươi phút sau, sau khi họp xong Thẩm Vân Lê mới gọi lại cho anh.

“Tiểu Kiều ở nhà à?” Hạ Thịnh Văn cầm điện thoại nghe bằng một tay, tay kia vẫn gõ phím lạch cạch.

“Ừ, vẫn chưa quay lại trường học. làm sao vậy?” Thẩm Vân Lê bỏ bút xuống, khép cửa phòng làm việc lại.

“Vừa mình mới gọi cho con bé, nhưng không ai nghe máy.” Hạ Thịnh Văn tháo gọng kính vàng trên mũi xuống, đưa tay dụi dụi mắt.

“Tìm con bé có việc à?” Thẩm Vân Lê hỏi.

“Mình vừa từ khách sạn Hilton về, thấy một bóng người rất giống Kiều Miên,” Hạ Thịnh Văn cho là mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng đúng lúc này lại không gọi điện thoại cho cô được nên cảm thấy rất kỳ quái.

Thẩm Vân Lê nhíu mày: “Được, mình biết rồi.”

Cúp điện thoại, Thẩm Vân Lê gọi cho Kiều Miên, vẫn không có ai nghe, không biết trong lòng đang cảm thấy khó hiểu như nào, anh bật máy tính lên, mở phần mềm giám sát của chiếc camera ngời cửa phòng khách.



Tần Lãng hơi sững sờ, có điều chỉ trong một cái nháy mắt, ngay sau đó cậu ta cười nói: “Thì ra cô cũng biết.”

Kiều Miên cũng cười, sao cô lại không biết.

Năm cô tám tuổi, bố đi công tác, cô ở nhà một mình làm bài tập. buổi tối lúc tám giờ, cô thấy Khương Tư yên ngồi xe của một người đàn ông trở về, hai người họ ở dưới lầu đã làm gì đó với nhau.

Khuôn mặt của người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ luôn nhớ kỹ.

Tần Lãng nắm lấy cánh tay Kiều Miên, kéo cô lên giường không một chút thương tiếc. Kiều Miên giãy giụa, nói không sợ là giả, nhưng rồi cơ thể Tần Lãng ép xuống.

“Chào Tiểu Kiều, thật ra anh cảm thấy họ Tần rất dễ nghe.” Giọng Tần Lãng rất nhẹ, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, có điều chắc chắn bây giờ cậu ta chỉ muốn bóp chết cô.

Trên mặt giường lớn mềm mại, hai người lún sâu trên đó, bức màn trong căn  phòng sa hoa nửa che nửa mở, tất cả các  bóng đèn trong phòng đều bật, ánh sáng đủ loại màu sắc phản chiếu rõ ràng.

Kiều Miên không khống chế được nhịp thở, sức lực toàn thân dồn lên cánh tay đang nắm lấy con dao, nếu như cậu ta dám…tiến thêm bước nào nữa, cô nhất định sẽ đâm cậu ta.

“Trả cuốn sổ tay đây.” Người cậu ta quá nặng, khiến Kiều Miên thở không nổi.

“Gấp cái gì.” Tần Lãng vén tóc của cô ra, sự hận thù trong mắt dường như muốn hủy diệt Kiều Miên.

Hai chân Kiều Miên không kìm được mà run, rồi lại phải cố gắng không để mình sợ hãi, đôi mắt cô thoáng ánh lên nét tà ác, sự oán hận không thua kém gì Tần Lãng, “Cậu hận Khương Tư Yên, tôi cũng hận, mẹ cậu ngã bệnh, còn tôi thì từ lâu đã chẳng còn mẹ nữa.”

Nhưng Tần Lãng dường như không nghe thấy, chỉ lầm lì nói: “Mấy hôm nữa Tần Hoài Thanh sẽ đi tìm cô, ông ta muốn đón cô về nhà, tôi thì hoàn toàn không ngại.”

“Cậm miệng, ông ta không xứng!” ánh mắt phẫn nộ của Kiều Miên đỏ bừng.

Sự phẫn nộ cùng sợ hãi của cô rõ ràng như vậy nhưng Tần Lãng chỉ nhìn rồi cười, cô càng phản ứng kịch liệt, cậu ta càng thấy sảng khoái.

Mà chết tại, Tần Lãng chỉ nở nụ cười mà không biết, khi cậu ta tàn nhẫn xé vat áo sơ mi của Kiều Miên khiến cúc áo rơi đầy đất, để lộ ra cạp quần màu trắng bên trong, ánh mắt cậu ta không chút nhiệt độ nào mà chỉ toàn hận thù sâu sắc.

“Dừng tay, Tần Lãng cậu mau dừng tay!” Kiều Miên hoảng sợ hét to, hai hay mảnh khảnh không cách nào chống lại cậu ta.

Giờ phút này Tần Lãng như một con ma thèm giết người, cậu ta chỉ đắm chìm trong trò chơi của mình mà không nghe được cài gì hết, cậu ta hung hăng dứt hóc cô để cho gương mặt cô hướng về một mé giường bên kia.

Hướng đó cách giường một khoảng, có một chiếc giá ba chân, trên đó đặt một chiếc máy ảnh hướng thẳng về giường để quay phim.

Đúng vậy, bố của họ, người trước mặt này bên trong có chảy một nửa dòng máu giống cô.

Đó là năm cô tám tuổi, khi bố và mẹ cãi nhau trong phòng sách, cô đã nghe được tất cả. cuối cùng cô đã biết vì sao Khương Tư Yên từ nhỏ đã không thích cô, vì cô là hậu quả của việc bà ta bên ngoài phản bội ‘bố’ cô mà ra. Sự hiện hữu của cô không giây phút nào thôi nhắc nhở người mẹ thân yêu của cô năm đó đã làm ra chuyện dơ bẩn gì.

Khương Tư Yên sau này rất yêu Kiều Vân Hải, cho nên bà ta không ưa cô, cho nên bà ta hận cô, hận cô sao lại xuất hiện trên cõi đời này.

Từ đó về sau, một khoảng thời gian rất dài ‘bố’ cô không còn quan tâm cô nữa.

Khương Tư Yên và Kiều Vân Hải vẫn yêu nhau, và cả hai cùng không thích cô.

“Cô nói xem, Tần Hoài Thanh mà trông thấy chúng ta như này có phải sẽ rất cảm động không.” Tần Lãng cười cợt.

“Vụ ảnh chụp ở trường là cậu làm.” Mặt Kiều Miên bị Tần Lãng ép nhìn về phía máy ảnh, cô không thể động đậy, chỉ có hốc mắt đỏ bừng.

“Vốn dĩ muốn khiến cô yêu tôi, ai ngờ cô lại đi thích…”

“Câm miệng! cậu là một tên điên, đồ điên!”

Cuối cùng Kiều Miên cũng không nhịn được nữa, nước mắt như nước vỡ đê, cô rất sợ, rất sợ hãi.

Tần Lãng cười sang sảng rồi lại dùng cặp mắt dịu dàng nhìn cô, đôi tay không ngừng lau đi nước mắt trên má cô: “Đừng khóc, muốn gọi chú cô đến cứu cô hay sao hả, chỗ này cách văn phòng của anh ta rất gần, ừ, còn có khi nhìn được qua đây đấy.”

Áo tắm khoác hờ trên người cậu ta do quá trình hai người giằng co đã tuột ra quá nửa, Tần Lãng kẽo Kiều Miên đi tới bên cửa sổ, thì thầm bên tai cô: “Tầng 42 đấy, có nhìn được không nhỉ.”

Tầm mắt cô mờ đi vì nước mắt, Kiều Miên điên rồi, Tần Lãng cậu ta là đồ điên.

“Hay là tôi làm thêm một bản video nữa rồi gửi cho anh ta thì sao nhỉ.” Tần Lãng cười phá lên, hôn lên mái tóc của Kiều Miên.