Nhớ Ngọt Ngào

Chương 18




“Con không nghĩ vớ vẩn.” Kiều Miên cười tinh ranh, còn có vẻ mơ hồ và lo lắng: “Ngược lại là con đang quan tâm đến chú đấy, chẳng lẽ chú vẫn chưa quên được bạn gái cũ hay sao?”

Bạn gái cũ ở đây chính là chủ nhân của những thứ như túi chườm nóng màu hồng, cặp tóc… mà Kiều Miên thấy lúc mới về nhà anh.

Trong tình cảm, người con gái nào cũng đều là sherlock holmes.

Nhiều năm như vậy, Kiều Miên vẫn chưa gặp người phụ nữ nào khác bên cạnh anh, chỉ có điều dấu son môi mờ trên cổ áo anh ngày đó vẫn như cái dằm đâm trong lòng cô.

“Không có, chỉ là nuôi thêm một nhóc bám chân bám tay to đùng như thế này làm gì có ai dám ở cùng chú nữa.” Thẩm Vân Lê nhìn nhóc con bám chân bám tay nói.

Có điều Kiều Miên không biết, có những lúc bên cạnh anh quả thật đã gặp được người thích hợp những mỗi khi đối phương biết đến sự tồn tại của Kiều Miên thì đều không có sau đó nữa.

Thời khắc Thẩm Vân Lê quyết định chăm sóc Kiều Miên anh đã coi cô như người nhà, vì vậy nếu người phụ nữ tương tai của anh không chấp nhận được cô thì anh cũng sẽ không thể nào chấp nhận cô ta.

Kiều Miên biết rõ, sự tồn tại của mình vô tình đã trở thành rào cản trong chuyện tình cảm của anh, nhưng càng biết cô càng cảm thấy vui vẻ.

“Chú à, nếu thực sự chú không tìm thấy thì cũng đừng miễn cưỡng.” không biết từ lúc nào bài thi đã bị Kiều Miên bỏ vào túi sách, cô nằm bò lên mặt bàn chân thành nói chuyện với Thẩm Vân Lê: “Chi bằng mỗi chủ nhật chú giúp con ôn bài, sau này lớn rồi con kiếm tiền cho chú dưỡng già.”

“Chú đây có phúc được phụng dưỡng sao?” Thẩm Vân Lê cười, tùy tiện khép lại máy tính.

“Cái này phải xem tài nghệ dạy học của chú vào cuối tuần rồi.” Kiều Miên cong môi, nét cười vô cùng sinh động.

Sắp xếp lại đồ đạc trên bàn một lần xong, Thẩm Vân Lê khẽ nhéo vành tai cô rồi kéo lên từ trên ghế.

“Đi thôi, về nhà.”

Kỳ thi giữa kỳ, Kiều Miên thuận lợi hoàn thành kế hoạch tăng bốn mươi bậc trong bảng xếp hạng thành tích cả khối. cũng thuận lợi đổi được cặp sách mới, là một chiếc cặp màu đen.

Hôm nay là thứ sáu, chỉ cần học buổi sáng, còn buổi chiều là cuộc họp phụ huynh giữa học kỳ.

Buổi sáng hôm nay Kiều Miên mới bước vào phòng đã cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía mình, ngay sau đó là hộp sữa tươi quen thuộc trên mặt bàn cùng một hộp quà hình trái tim được gói bọc tinh xảo.

Sắc mặt Kiều Miên vẫn bình tĩnh ngồi vào chỗ, theo thói quen cô tự nhiên cắm ống hút vào hộp sữa tươi uống, nhưng mấy món đồ ăn vặt và hộp quà hình trái tim lại bị cô tống cả vào ngăn bàn.

Sữa là của Tinh Dã cho, nhiều năm như vậy, mỗi một buổi sáng đi học Tinh Dã đều sẽ chuẩn bị sữa cho cả cô nữa, còn hộp quà thì…

“Của  Tần Lãng đấy.” giọng điệu của Hạ Tinh Dã hơi khó chịu, ánh mắt của những bạn học xung quanh có hâm mộ, có hứng thú, có mất mát… nói chung là rất phức tạp.

“Ừ.” Kiều Miên gật đầu, cũng chẳng buồn suy nghĩ gì nữa.

“Cậu thấy sao?” Hạ Tinh Dã hỏi thẳng.

“Thấy sao cái gì?” hương vị sữa nồng đậm ngọt ngào, Kiều Miên vừa uống vừa quay đầu nhìn cậu

Hạ Tinh Dã: “Thích cậu ta không?”

Kiều Miên: “Không thích.”

Nghe được đáp án của cô rõ ràng hạ Tinh Dã có thở phảo một hơi, trong trường Tần Lãng có rất nhiều bạn học nữ yêu thích, cậu sợ Kiều Miên cũng vậy.

“Mình nghe lời dặn của anh Vân Lê, cũng là trách nhiệm của mình phải nhắc nhở cậu, không được yêu sớm đâu đấy.”

Kiều Miên vui vẻ, rõ ràng người này còn nhỏ hơn cô hai tháng mà hôm nào cũng chỉ muốn dạy bảo cô, Kiều Miên rút tờ giấy vỗ vỗ lên mặt cậu: “Biết rồi.”

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào thì ánh mắt hóng hớt từ tứ phía mới tạm thu hồi, Kiều Miên thoáng nhìn qua hộp quà nhỏ, trong mắt ánh lên vẻ ảm đạm.

Tần Lãng…cô quả thật không đành lòng.

Bởi vì cô hiểu tư vị khi đơn phương một người, bởi vì trong mắt cô chỉ có mỗi Thẩm Vân Lê nên cô hiểu rõ muốn mà không có được là nỗi chua xót thế nào.

Trong lớp học, Kiều Miên là một kiểu tồn tại đặc biệt, một vì cô xinh xắn, hai là do thành tích khó lòng đoán trước của cô.

Thi vào trường với số điểm cực cao, năm lớp người luôn đứng nhất khối, nay thành tích lúc lên lúc xuống khiến tầm mắt mọi người như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau giờ cơm trưa, Kiều Miên và Tinh Dã đến sân tập, nghĩ đến việc anh sắp đến trường mình cô lại cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, bước chân vì thế cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kiều Miên thích đi bộ, nhưng Tinh Dã thích ngồi trên khán đài đọc sách, lúc này cậu đang ngồi cách chỗ cô không xa nghe điện thoại của ông anh mình.

Hạ Thịnh Văn đỗ xe trong bãi đỗ của trường, một tay đóng cửa xe một tay gọi điện thoại: “Em đang ở đâu đấy?”

“Anh đến sớm thế, bọn em ở sân tập.” gió thổi làm những trang sách bay loạn, Tinh Dã dứt khoát gập nó lại: “anh Vân Lê tới chưa ạ?”

Trong bãi đỗ xe của trường, Thẩm Vân Lê đậu xe bên cạnh chỗ Hạ Thịnh Văn mới bước ra từ trong xe.

“Ừ, đến rồi, bây giờ hai anh qua đó.” Hạ Thịnh Văn vữa nói xong đã ngắt điện thoại.

Tinh Dã nhìn quanh sân tập, thấy Kiều Miên đang đi bộ một mình, dưới ánh mặt trời cô thực sự rất chói mắt, Hạ Tinh Dã không gọi cô mà cầm lấy sách vở đi về phía nhà vệ sinh gần sân tập.

Tắm ánh nắng mặt trời, bước chân của Kiều Miên mơ hồ càng lúc càng chậm, trên bãi cỏ xanh như lá mạ, đường chạy rải bê tông vẫn còn lưu lại những vũng nước mưa từ tối hôm trước, dưới sức chiếu của ánh nắng sớm như thể biến thành một hồ nước nhỏ phản chiếu cả trời xanh mấy trắng trên kia. Đột nhiên trên mặt nước phẳng lặng bỗng xuất hiện một dáng người quen thuộc.

“Thời tiết thật đẹp.” Tần Lãng đứng trước mặt Kiều Miên nở nụ cười mê người.

Kiều Miên nhìn lướt qua những bóng người thưa thớt gần đó, cô đáp lại cậu bằng một nụ cười lễ phép đủ xa cách, chiếc hộp tinh xảo kia cô không thể coi như không biết.

“Tần Lãng.” Kiều Miên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cậu: “Rất xin lỗi.”

Cậu là người thông minh, nhất định sẽ hiểu ý cô.

Ánh mắt Tần Lãng tối đi vài phần, cậu bước không nhanh không chậm, lặng lẽ thu hẹp khoảng cách với Kiều Miên: “Tiểu Kiều, tôi biết chuyện này có hơi đường đột nhưng tôi có thể đợi cậu đến sau khi thi đại học xong.”

Kiều Miên không chút thay đổi lùi về sau nửa bước: “Mình xin lỗi.”

Thấy cô tránh né, Tần Lãng không biết làm sao, cậu đành phải đổi đề tài nhanh lẹ: “Gần đây học hành thế nào?”

“Rất tốt.”

Một cơn gió thổi qua khiến mái tóc Kiều Miên bay loạn, cô đưa tay vén chúng lại sau tai để lộ khuôn mặt với nét cười nhàn nhạt.

Tất thảy những cảnh tượng ấy đều ngưng lại trong mắt Thẩm Vân Lê trùng hợp với một câu chuyện cũ nào đó.

Bên ngoài lưới sắt của sân tập, Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn đứng sóng vai nhau, Kiều Miên nghiêng người đưa lưng về phía anh, Thẩm Vân Lê không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, chỉ thoáng cảm nhận nụ cười yếu ớt trên khóe môi cùng với khuôn mặt anh tuấn của cậu nam sinh đứng gần cô trong gang tấc.

Cảm thấy không khí xung quanh đang giảm áp thấp, Hạ Thịnh Văn nhìn khuôn mặt nặng nề của Thẩm Vân Lê nói: “Bên kia chắc chỉ là bạn bè nói chuyện bình thường thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Vân Lê không có chút gợn sóng, chỉ có đôi môi mím lại để lộ vài phần lạnh lùng: “Đi thôi.”

ở góc độ mà Kiều Miên không nhìn thấy, Thẩm Vân Lê quay người rời đi, Hạ Thịnh Văn chỉ còn nước đi theo.

“Hôm nay mẹ cậu đến họp à?” Tần Lãng mỉm cười, chân thành nhưng chẳng thể nhìn thấy đáy mắt chứa gì.

Nghe được tiếng ‘mẹ’ này, Kiều Miên ngây người trong chốc lát, sau đó lại làm như không có gì xảy ra, cô dửng dưng trả lời: “Không phải…”

“Thiếu gia, chủ tịch đợi cậu ở bên kia.”

Kiều Miên đang nói chuyện, bỗng nhiên chỗ họ xuất hiện một người đàn ông bận đồ tây cung kính  nói chuyện với Tần Lãng, cô nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cậu hướng về một hướng khác, một người đàn ông cũng mặc  âu phục đang đi tới chỗ họ, khoảng cách ngày càng gần, Kiều Miên càng lúc càng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.

Trong giây lát, Kiều Miên chỉ có thể cảm thấy trời đất đang quay cuồng, mọi thứ xung quanh đều ngưng lại chỉ có bóng người đàn ông mặc đồ tây màu xám đang chậm rãi tiến gần đến chỗ cô, thật khó để nói tâm trạng lúc này của cô là gì, cảm  giác không thể diễn đạt ấy thật khó chịu.

“Chào cháu, tôi là bố của Tần Lãng, Tần Hoài Thanh.” Người đàn ông phong độ ngút ngàn, đã qua tuổi năm mươi mà dấu vết của thời gian không hề lưu lại quá nhiều trên gương mặt ấy.

Sắc mặt của Kiều Miên vẫn bình tĩnh, nhưng các ngón tay đã siết chặt đến mức trắng bệch, móng tay găm vào trong da thịt.

“Cháu chào bác.”

Không ai chú ý đến biểu hiện bất thường của Kiều Miên, Tần Lãng đối với việc bố mình đột nhiên xuất hiện cũng chẳng nóng chẳng lạnh, cũng không chủ động mở miệng chào hỏi. cậu ta chỉ nhàn nhạt đứng nhìn biểu hiện của hai người, đôi mắt ánh lên nét sáng không rõ ý vị.

“Thật ngại vì đã làm phiền hai đứa, nếu rảnh cháu có thể đến nhà làm khách.” Tần Hoài Thanh mỉm cười thân thiện, sau đó ông giơ cổ tay lên xem đồng hồ rồi nói với Tần Lãng: “Bố chờ con ở bên kia.”

Nói xong ông lại mỉm cười với Kiều Miên rồi rời đi cùng trợ lý.

“Xin lỗi Tiểu Kiều, có chút chuyện đột nhiên phát sinh.” Tần Lãng chăm chú nhìn Kiều Miên, cậu an ủi: “Có điều bố mình rất tốt.”

Kiều Miên ngước mắt, anh mắt hoang dại những tro tàn, lòng bàn tay truyền tới từng cơn đau rút, khuôn mặt đẹp đẽ của Tần Lãng trước mắt giờ chỉ còn lại chiếc vỏ trống rỗng đang dần mất đi màu sắc.

Trên nền trời xanh lam có những đám mây trắng lượn qua, Kiều Miên cứ lặng lẽ nhìn chúng như thế cho đến khi quay người rời đi, lúc này, ngay đến sức lực để đứng vững cô cũng không còn nữa.

Tuy rằng bình tường trông Hạ Thịnh Văn có hơi cà lơ phất phơ nhưng có ba chuyện mà anh luôn quan tâm thật lòng: Thẩm Vân Lê, Tinh Dã và công việc.

Lúc bố mẹ dắt nhau đi ngao du sơn thủy thì Hạ Thịnh Văn sẽ đến dự họp còn Thẩm Vân Lê chưa từng vắng mặt trong những buổi họp phụ huynh như vậy.

Trước lúc buổi họp phụ huynh bắt đầu, Hạ Thịnh Văn và cô giáo Hà sóng vai nhau đứng ở ngoài hành lang trước cửa lớp học, nhìn điệu cười ngượng ngùng của cô giáo, hẳn là hai người họ đang không thảo luận về chuyện học trò.

Bên cạnh cửa sổ, Thẩm Vân Lê ngồi vào chỗ của Kiều Miên, nhìn thấy chiếc hộp quà hình trái tim trong ngăn bàn, trong lòng Thẩm Vân Lê như kết thêm một tầng băng mỏng.

Hai tiếng sau tâm trạng của Kiều Miên đã trở lại bình thường, cuộc họp phụ huynh cũng đã kết thúc, bốn người cùng bước đi trên sân trường, Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn đi phía trước, Kiều Miên và Tinh Dã theo sau.

Thẩm Vân Lê là người không dễ dàng đặt cảm xúc lên trên mặt, nhưng Kiều Miên đã sống cùng anh bốn năm, thương nhớ anh suốt cả ngày đêm nên cô có thể nắm rõ từng nét tâm trạng của anh.

Ví dụ như lúc này, anh đang không vui.