“Nếu cả đời này con không thể độc lập kinh tế được thì sao?”
“Vậy thì chú sẽ chăm sóc con cả đời.”
Thẩm Vân Lê nói xong nhưng đầu dây bên kia mãi không trả lời, anh không thúc giục, ánh mắt nhìn xuống khăn trải bàn màu trắng cùng bộ dao nĩa trên bàn, kiên nhẫn chờ.
Ánh mắt Huyên Huyên hữu ý vô tình chốc chốc lại nhìn về phái Thẩm Vân Lê
Nghe được giọng của anh, sự mất mát trong lòng Kiều Miên nhanh chóng tan biến không còn chút dấu vết, cô âm thẩm nghĩ ngợi xem nên nói cái gì, nên mở miệng như thế nào.
“Con quấy rầy chú làm việc sao?” Kiều Miên ngồi trước bàn ăn, nhẹ giọng hỏi.
Thấy anh nghe điện thoại, ba người ngồi trên bàn ăn cũng biết ý nói nhỏ tiếng lại, Thẩm Vân Lê nói: “Không, ăn cơm chưa?”
Kiều Miên nhìn mấy món đã nguội lạnh trên bàn ăn, ánh mắt dừng lại chỗ cũng mấy giây: “Con nấu cơm tối rồi, khi nào thì chú về?”
“Chú…” Thẩm Vân Lê đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhận ra ý từ trong lời nói của cô: “Con chưa ăn sao?”
Kiều Miên hơi do dự, cuối cùng vẫn phải thật thà trả lời: “Vâng, con đợi chú về rồi cùng ăn.”
Giọng nói vẫn không nóng không lạnh như mọi khi, nhưng tâm sự của thiếu nữ lại dường như đã bị hổng ra một lỗ trống, khuôn mặt trắng nõn của cô bắt đầu cảm thấy nong nóng.
Thẩm Vân Lê nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng từ bên kia ống nghe truyền đến, anh nhìn qua mấy món ăn trên bàn lúc này dường như đã mất hết khẩu vị, trong lòng còn cảm thấy rất áy náy.
“Được, bây giờ chú sẽ về ngay.”
Ba người còn lại nghe anh nói nghiêm túc vậy không hẹn mà cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
“Làm sao thế?” Hạ Thịnh Văn biết là Kiều Miên gọi, cho rằng cô bé ở nhà đã xảy ra chuyện gì nên rất lo lắng hỏi.
Thẩm Vân Lê liếc mắt nhìn anh một cái, không nói lời nào, bàn tay vẫn cầm nghe điện thoại như cũ.
Thấy anh nói sắp về, khuôn mặt xinh xắn của Kiều Miên tươi tắn hẳn lên, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơi rất nhiều, bàn tay cô vô tình đụng trúng tờ phiếu điểm trong túi, niềm vui đã sớm bị cô tạm quên chợt quay lại khiến cô không kìm được nói:
“Còn nữa…Cuộc thi vừa rồi, thành tích của con xếp thứ nhất.”
Cách nhau đường dây điện thoại, Thẩm Vân Lê vẫn có thể cảm nhận được thần thái trong đôi mắt cô cùng khuôn mặt đang ghi đầy ba chữ: “hãy khen con”
Anh chưa từng yêu cầu cô phải đạt thành tích cao trong học tập, nhưng cô vẫn luôn cố gắng, đáy mắt Thẩm Vân Lê ánh lên nét cười vui vẻ, dưới ánh đèn ấm áp càng thêm dịu dàng tuấn lãng.
“Ừ, giỏi lắm, muốn được thưởng gì nào?”
“Nói ra rồi sẽ không còn bất ngờ nữa ạ.”
Thẩm Vân Lê sững sờ, sau một hồi bật cười khẽ: “Nhóc bướng bỉnh.”
Kiều Miên nằm bò ra bàn, sờ sờ mặt bàn, gõ gõ thành ghế, tâm trạng vui vẻ dường như không có chỗ nào chứa hết được.
Sau khi cúp máy, trên gương mặt Thẩm Vân Lê vẫn còn lưu lại nụ cười dịu dàng khiến Huyên Huyên như bị cuốn vào trong xoáy nước không cách nào thoát ra được.
Anh rất anh tuấn, vẻ đẹp vô cùng có khí chất, lúc anh im lặng toát ra vẻ trầm ổn, anh có tài khống chế cục diện, tạo cho người đối diện cảm thấy anh đang giương cung nhưng không hề có ý định muốn bắn, lúc anh để lộ nét dịu dàng lại khiến người ta bị một lức hút mạnh mẽ hút lấy, không có cách nào kháng cự nổi.
Vậy nên, người có thể khiến anh thay đổi tâm tư ở bên đầu dây bên kia là ai?
“Bán gái gọi điện điều tra sao?” Huyên Huyên nhịn nội tâm đang không thoải mái lắm xuống, mỉm cười thăm dò.
Hạ Thịnh Văn đang muốn giải thích lại nghe thấy…
“Ừ, thật ngại quá, tôi phải về trước, hôm nay cứ tính mình mời.” Thẩm Vân Lê cầm áo khoác đứng dậy, lịch sự nói vài câu rồi lại liếc nhìn Hạ Thịnh Văn, quay đầu đi khỏi.
Hạ Thịnh Văn: “…”
Dựa vào biểu cảm lạnh nhạt hôm nay của anh Vân Lê thì có lẽ lần sau Hạ Thịnh Văn muốn dắt mối thì phải có lời báo trước rồi.
Công ty không quá xa nhà, giờ cũng không còn là giờ cao điểm nữa, Thẩm Vân Lê lái xe trên con đường rộng thênh thang, trở về nhà đã 9:30 vậy mà trong phòng khách vẫn nồng đượm mùi cơm chín, đồ ăn trên bàn vẫn còn đang bốc hơi nóng.
“Sau này phải gọi trước cho chú,: Thẩm Vân Lê rửa sạch tay, ngồi xuống trước bàn ăn.
“Vâng ạ.” Kiều Miên ngồi ở phía đối diện, cô cầm chiếc đũa lên, đợi quá lâu khiến bụng cô đói meo, lúc này dường như có thế ăn được cả một cái đầu trâu!
“Đợi lâu chưa?” Thẩm Vân Lê vừa nãy đã ăn rồi nhưng lúc này vẫn cầm đũa lên.
Động tác gắp rau của Kiều Miên hơi cứng lại, sau đó cô cười nói: “Không ạ, sau khi tan học con có đi chơi cùng Tinh Dã khá lâu mới về.”
Thẩm Vân Lê nhìn tờ phiếu điểm, trên đó ghi rất nhiều thông tin, dày đặc toàn là chữ, chỉ còn lại một khoảng trống nho nhỏ, anh không vạch trần cô, lặng lẽ rời mắt đi không nói gì.
“Kết quả thi của Tinh Dã thế nào?” Thẩm Vân Lê gắp đồ ăn lên, mùi vị cũng khá.
“Tinh Dã có khi chủ quan nên điểm hơi thấp hơn con một chút, xếp thứ hai ạ.” Khẩu vị của Kiều Miên hôm nay vô cùng tốt, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống với miếng sườn thơm ngon.
“Xếp thứ hai?” Thẩm Vân Lê ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.
“Vâng, thứ hai ạ.” Sợ anh không tin, Kiều Miên lấy tờ phiếu điểm ra đưa anh, vẫn không quên giải thích cho đồng bọn: “Tinh Dã học hành rất nghiêm túc.”
Trước kia Thẩm Vân Lê có nghe Hạ Thịnh Văn nói thành tích học tập của Tinh Dã tuy không quá kém nhưng tuyệt đối không phải xếp nhất xếp nhì như vậy.
Phiếu điểm được gấp ngay ngắn, Thẩm Vân Lê mở ra, nhìn thấy cái tên được viết ở dòng trên cùng, anh không khỏi cảm thấy vui mừng và tự hào, từ tên cô nhìn qua vị trí, bỗng nhiên ánh mắt anh sững lại…
Anh cứ tưởng cô xếp nhất lớp, không ngờ lại là nhất khối.
Dưới tên của cô quả thực là Tinh Dã, nhưng lúc này Thẩm Vân Lê đã không còn thời gian để bận tâm đến nữa.
Trường Thực Nghiệm thành phố A được tính là trường sơ trung tốt có tiếng, vị trí nhất khối cũng không dễ dàng đạt được chút nào, Thẩm Vân Lê nhớ đến cảnh mỗi chủ nhật cô luôn quanh quẩn trong phòng sách với một đống sách vở cùng tài liệu học tập khiến anh không kìm lòng được mà nhớ đến bản thân mình năm xưa…
Ngọn đèn học dưới ánh mắt anh như để lại một bóng ma mờ mờ, Thẩm Vân Lê cụp mắt, gấp tờ phiếu điểm gọn lại.
“Việc học có mệt không?” anh lại cầm đũa lên lần nữa.
“Rất tốt ạ, không mệt lắm.’ dạ dày của Kiều Miên đã được lấp đầy nhanh chóng, lúc này tốc độ ăn đã chậm lại, cô đưa mắt len lén nhìn anh.
Thẩm Vân Lê buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Miên, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm đặc quánh
“Điềm Điềm.”
“Dạ?” Kiều Miên chột dạ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh.
“Không cần ép buộc mình như vậy, chú nói chăm sóc con thì nhất định sẽ chăm sóc con, trước khi con có thể độc lập về kinh tế chú sẽ chịu trách nhiệm lo cho con tất cả.”
Ngữ điệu của Thẩm Vân Lê thanh thanh đạm đạm, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc, nụ cười của Kiều Miên dần biến mất, cổ họng như được đút cho một cục kẹo bông mềm mại…
Mệt không?
Mệt!
Cô rất hâm mộ bàn bè mỗi sớm có cha mẹ đưa đi, chiều tối được đón về, trong cặp sách lúc nào cũng được chuẩn bị bánh nướng, sữa tươi vô cùng tỉ mỉ.
Mỗi lần nhìn thấy các bạn như vậy, cô đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giấu nhẹm đi mọi khổ đau trong lòng, sau đó cười với trời xanh một cái, bởi cô sợ bố và Tùng Tùng thấy cô buồn họ cũng sẽ buồn theo.
Kiều Miên nhìn anh, ánh mắt đã ngấn lệ, nỗi cảm động vẫn mãnh liệt như thủy triều, trong mớ tình cảm hỗn loạn ấy, có một loại tình cảm khác lạ mà ngay cả cô cũng chưa thể nhận ra được.
“Nếu cả đời này con không thể độc lập kinh tế được thì sao?”
“Vậy thì chú sẽ chăm sóc con cả đời.”