Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)

Chương 2




Trái tim cô đập muốn vỡ cả lồng ngực. Tiếng ồn ào trong phòng bị át đi dưới tiếng mạch đập rền vang trong tai cô. Miệng cô khô khốc.

“Nhìn tôi đi, Shelley.”

Không, không, đừng, Shelley. Mày sẽ thua. Anh ấy sẽ thấy. Anh ấy sẽ biết. Lý trí cô cuống cuồng ra lệnh nhưng đôi mắt không vâng lời ngước lên bắt gặp ánh mắt anh. Cô nhìn thấy hình bóng cô in trong đôi mắt thẳm xanh, tan nát, một khuôn mặt u sầu, hoang mang.

“Tôi nhớ đã hôn em. Em có nhớ không?”

Cô gật đầu trước khi thốt nên lời. “Vâng.”

Trong một giây nhắm mắt, cô tưởng như mình bị cuốn trôi xa đến chóng mặt. Cô cầu mong anh chuyển đề tài tiếp sang chuyện chung chung nào mà họ có thể bàn thảo cởi mở dễ dàng hơn. Cô không nghĩ mình sẽ sống sót nếu phải sống lại cái đêm đã làm thay đổi cả cuộc đời cô trong khi anh chỉ ngồi cách cô có vài phân. Cô đã sống lại khoảng thời gian đó không biết bao nhiêu lần rồi. Kỷ niệm đó được chôn kín trong lòng, một kho báu không một ai biết được. Cô đau khổ bao nhiêu với kỉ niệm đó, và chỉ sống lại với nó khi cô chỉ có một mình. Nhưng đem ra bàn thảo đêm đó với anh khác nào đem lên bàn mổ. Không gì giấu được nữa. Cô không thể làm được.

Anh không buông tha. “Đó là sau trận bóng rổ chung kết. Em nhớ chưa?”

“Vâng,” cô trả lời, giọng nặng như chì, cố giữ cho mình khỏi phải hét lên. “Poshman Valley thắng.”

“Và mọi người phát điên lên,” anh nhỏ nhẹ nói. “Ban nhạc phải chơi bài quyết chiến cả mười lần mới yên. Tất cả mọi người trên phố đều ở đó, la và hét lên. Các cầu thủ công kênh huấn luyện viên trên đầu và diễu hành vòng quanh sân bóng.”

Cô thấy hết. Nghe hết. Cũng ngửi thấy mùi bắp rang. Cô có thể cảm thấy sàn đang rung chuyển dưới chân khi mọi người dậm chân theo ban nhạc. “Shelley, chạy lấy băng rôn chiến thắng đi!”, một trong những bạn đồng đội của đội cổ vũ hét vào tai cô. Cô gật đầu và cố chen chân xuyên qua đám khán giả liên hoan mừng chiến thắng để chạy vào văn phòng, nơi đội cổ vũ để quên băng rôn. Shelley vọt ra cửa, kẹp nó trong tay vừa lúc thầy Chapman chạy đến. Anh được cử tới lấy chiếc cúp để trao cho đội chiến thắng.

“Thầy Chapman!” Shelley kêu lên mừng rỡ khi cô chạy tới bên anh. Vẫn còn ngụp lặn trong cơn say chiến thắng. Không kịp suy nghĩ, anh vòng tay ôm eo cô nhấc bỗng lên và xoay vòng vòng, tiếng cười của họ vang dội một góc phòng. Khi anh đặt chân cô xuống đất, ngập ngừng một lúc lâu khi buông cô ra. Khi hai tay anh đáng lẽ phải thu về lập tức thì anh vẫn do dự và vòng tay vẫn khóa chặt sau lưng cô. Một khoảnh khắc không thể đoán trước, không phải dịp may, và chắc chắn không thể hoạch định trước. Một nhịp đập giữa ranh giới cái chết và sự sống. Ngay tại khoảnh khắc đó, Shelley mãi mãi đổi thay.

Kinh ngạc bóp nghẹt tiếng cười. Chỉ còn yên lặng, ngoại trừ tiếng ầm ầm chán ngắt vọng ra từ những bức tường quanh sân bóng. Trái tim họ cùng một nhịp đập. Cô có thể cảm thấy tim anh đập dữ dội qua lần áo len của cô có trang trí hàng chữ cứng đờ “PV” ở giữa. Bắp chân rắn chắc của anh sát cạnh chân cô ngay dưới chiếc váy len ngắn. Một tay anh đặt ngay eo cô, trong khi tay kia xoè rộng nằm vững chãi giữa lưng cô. Hơi thở họ hoà vào lẫn nhau khi mặt anh hạ thấp xuống một cách máy móc. Họ đứng sững như tượng, nhìn chằm chằm vào nhau trong câm lặng khó hiểu. Anh nghiêng đầu sang bên, tựa như vừa bị giáng môt đòn giữa mặt và chưa biết là bị đánh bởi vật gì. Một cách nhanh chóng, dường như vừa mới nhận ra tình thế không an toàn của họ, anh chỉ kịp cúi đầu xuống. Môi anh chạm vào cô một cách ngọt ngào. Nấn ná một chút rồi nhấn mạnh lên khiến cô phải tiếp nhận. Đầu lưỡi anh chạm nhẹ gây một cơn sốc như có luồng điện chạy xuyên qua họ.

Anh buông cô ra thình lình như vừa bị sốc và lùi ra xa. Anh nhìn thấy dòng nước mắt tủi nhục đong đầy trong đôi mắt sợ hãi của cô và tim anh quặn thắt niềm căm ghét bản thân. “Shelley…” và… cô bỏ chạy. Băng rôn vẫn còn kẹp dưới tay khi cô đâm đầu chạy một mạch khỏi sân bóng tới xe nhà.

Nửa tiếng đồng hồ sau cha mẹ cô lo lắng tìm thấy cô co ro sau xe, cô bảo họ, cô không được khỏe nên đã phải ra về.

“Tôi đã làm em khiếp sợ đêm đó.” Bây giờ Grant lên tiếng. Anh không hề đụng vào cô, mặc dù tay anh nằm sát cạnh cô trên mặt bàn, chỉ cần anh nhấc ngón tay út dịch sang một ly là anh có thể chạm vào cô.

“Vâng , đúng vậy.” Giọng nói cô đã bỏ rơi cô. Cô thì thào. “Tôi đã bảo cha mẹ tôi là tôi bệnh nặng và nằm liệt giường ba ngày trong kỳ nghĩ giáng sinh.” Cô cố mỉm cười nhưng lại thấy đôi môi mình run rẩy. Cô đã nằm trên giường, bối rối, và đau khổ cùng cực, tự hỏi tại sao ngực cô đập rộn ràng mỗi khi nhớ lại cái cách môi của thầy Chapman trên môi cô. Gối cô đã thấm ướt những giọt nước mắt nóng bỏng đầy hổ thẹn.

“Em không phải là người duy nhất khiếp sợ đêm đó. Em cũng làm tôi chết khiếp.” Grant thì thầm.

Shelley bàng hoàng nhìn anh. Anh cười lớn nhưng không pha chút đùa cợt nào. “Em thử tưởng tượng cái phố nhỏ cỡ Poshman Valley sẽ làm gì một ông thầy giáo bị bắt gặp hôn cô học trò của mình? Tôi sẽ may mắn nếu được chết mau lẹ. Cám ơn Chúa không ai nhìn thấy chúng ta đêm hôm đó. Cho cả mạng em và tôi. Tôi có thể ra đi. Em thì không thể.”

“Thầy đã đi ngay sau đó.”

Cô đã kinh sợ phải trở lại trường sau kỳ nghĩ lễ. Làm sao cô có thể giáp mặt anh được? Nhưng cô được tin trước ngày tựu trường rằng thầy Chapman sẽ không còn dạy ở Poshman Valley nữa. Anh từ chức để nhận việc phụ tá cho Thượng nghị sĩ ở Washington, D.C. Mọi người đều biết anh chỉ dạy tạm cho đến khi anh có thể ra Thủ đô, nhưng mọi người cũng ngạc nhiên khi anh bỏ đi đột ngột.

“Vâng, Tôi đi Oklahoma vào dịp lễ đó và không ngừng đề nghị văn phòng liên lạc cho đến khi một trong số họ cuối cùng kiếm ra việc cho tôi. Tôi không thể trở lại trường trung học được.”

“Tại sao?”

Anh ghim vào cô bằng đôi mắt màu rêu của mình. Giọng anh êm lặng và căng thẳng khi anh lên tiếng. “Em lúc đó còn rất ngây thơ, Shelley, nhưng bây giờ thì không. Em phải biết tại sao tôi phải đi. Nụ hôn đó không phải dành cho anh em ruột thịt. Chưa bao giờ tôi có ý định đụng chạm đến em như vậy, chứ đừng nói là hôn em. Tin tôi đi, làm ơn. Tôi không hề có những ý tưởng dâm đãng về em hay bất kỳ một học sinh nào khác. Nhưng chỉ một lần ôm em trong tay, cái gì đó đã xảy ra với tôi. Em không còn là một học sinh của tôi nữa, mà là người đàn bà mà tôi khao khát. Tôi không nghĩ là tôi có thể đối xử với em như là cô học trò nhỏ của tôi như lúc trước.”

Cô nghĩ sức ép trong lồng ngực cô có lẽ sẽ giết cô chết mất. Cô còn sống đủ lâu để nghe anh hỏi, “Em xong chưa? Thêm cà phê không?”

“Vâng, tôi muốn nói là vâng, tôi xong rồi và không, cám ơn. Không thêm nữa.”

“Chúng ta đi thôi.”

Anh đứng dậy và kéo ghế cho cô. Cô mau lẹ đứng lên cẩn thận để không đụng phải anh.

“Chao ôi,” anh vừa nói vừa đẩy cánh cửa tán đinh bằng đồng thau nặng nề và dìu cô ra ngoài, “Không khí trong lành quá!”

“Chào giáo sư Chapman.” Một nữ sinh viên dừng lại nói chuyện với anh, cùng bước vào với cô ta là ba cô gái khác, lông mi cô ta nặng trĩu mascara, miệng cô ta với son bóng lưỡng, mái tóc rộng và dầy của cô ta tỉa lớp và uốn tạo kiểu đánh rối. Shelley tự hỏi có phải cô ta được hàn dính vào cái quần jean, nếu không thì cái dây kéo nào chịu nổi sự kéo căng tới vậy. Bộ ngực đồ sộ của cô ta không bị giam hãm bởi áo nịt bên dưới chiếc áo len móc thưa.

“Xin chào, cô…”

“Zimmerman. Lớp 2 giờ chiều thứ hai - tư - sáu. Em rất thích bài giảng của giáo sư hôm qua,” cô ta õng ẹo. “Em đã mượn được những quyển sách giáo sư đề nghị từ thư viện rồi.”

“Nhưng cô chưa đọc phải không?”

Cô gái chớp mắt rất đúng điệu mất một giây, choáng người trước câu hỏi chế giễu của Grant. Đoạn cô ta cười một cách biếng nhác, quyết định lấy câu chế giễu của anh thành lời nói đùa ý nhị. “Em đã bắt đầu đọc chúng.”

“Tốt. Khi nào cô đọc xong, tôi muốn nghe cảm tưởng của cô.”

“Ồ, giáo sư sẽ biết, giáo sư sẽ biết.” Cái liếc ranh mãnh của cô ta lái sang Shelley, người đã bị cô ta đối xử một cách lạnh lùng. “Chào nha.” Cô nói khi cô ta đi theo mấy người bạn vào Hal 's.

Họ đi bộ nửa khúc đường xuống lối dẫn đến cửa hàng sách trước khi Grant nhỏ nhẹ hỏi, “Không có thắc mắc gì à?”

“Về chuyện gì?” cô hoạt bát hỏi lại.

“Về chuyện hiến mình của vài sinh viên.”

Cô nhìn lên anh chế giễu. “Tôi chắc cô Zimmerman có nhiều thứ để dâng hiến, nhưng tôi hoài nghi là học bổng không phải là một trong những thứ đó.”

Anh cười lớn, chụp cánh tay cô và hướng dẫn cô qua đường. “Em đậu xe ở đâu?”

“Tôi không có đi xe. Tôi đi bộ tới trường hôm nay.”

“Đáng khen lắm. Đi đường nào đây?”

An toàn nhất, khôn ngoan nhất, dễ dàng nhất là chia tay ở đây, ngay bây giờ. Shelley Robins luôn luôn làm điều an toàn nhất, khôn ngoan nhất, dễ dàng nhất. Cô dừng lại trên lối đi dành cho người đi bộ và đối mặt với anh. “Cảm ơn, nhưng tôi có thể đi suốt đoạn còn lại một mình.”

“Dĩ nhiên rồi, nhưng tôi muốn đi với em.”

“Không cần thiết đâu.”

“Tôi đâu có nói là cần đâu.”

“Tốt hơn là thầy không nên đi.”

“Tại sao?”

“Tại vì thầy là giáo sư và tôi là sinh viên của thầy,” cô nói, suýt khóc vì cái lý do chính mà cô không thể nêu ra.

“Y như chúng ta ngày trước vậy. Điều đó làm phiền em lắm hả?”

“Tôi đoán là vậy. Vâng.”

“Một điều khác nhau nghiêm trọng, Shelley. Lần này chúng ta là những người đã trưởng thành.”

Cô tránh không trả lời, bậm chặt môi dưới.

Lợi dụng lúc cô chưa thể quyết định, anh nhấn mạnh. “Tin tôi đi. Chuyện cuối cùng tôi cần trong cuộc đời tôi là một tai tiếng nữa. Tôi sẽ không làm chuyện gì phương hại đến chúng ta đâu.”

“Đó là lý do tại sao chúng ta không nên bị bắt gặp ở ngoài khuôn viên trường.”

Vị trí của anh tại trường đại học cũng lung lay không kém. Tại sao anh lại làm nguy hiểm thêm? Kèm theo những tội nợ của anh, cô đem mổ xẻ việc để anh trở lại cuộc đời cô có nghĩa gì với cô. Không. Cô không thể bị lùa vào bẫy lần nữa. Bằng mọi cách cô phải dừng lại ở bến này. Tại sao cô lại có thể để anh nhắc lại nụ hôn cách đây mười năm. Cô không thể dò được, nhưng…

“Tôi cần một người bạn, Shelley.”

Tim cô thót lại khi nhận ra những nếp nhăn in hằn hai bên khoé môi anh và đường rãnh sâu giữa đôi chân mày. Anh đã đau đớn chịu đựng. Anh đã từng trãi qua những khó khăn, khổ sở không thể tiết lộ. Nếu anh bày tỏ tình cảm, cô chắc đã khước từ anh, có thể, có lẽ… Nhưng đơn giản, chỉ là lời cầu xin cho một tình bạn không thể chối từ. Anh là người nổi tiếng, phải. Nhưng anh cũng là nạn nhân của chính tiếng tăm của mình. Những hạng người như anh không quan tâm làm bạn với những người bình thường, sống cuộc sống tầm thường. Chỉ là sĩ diện giả dối. Mặt thật của vấn đề là… anh cô đơn. Cô ngước lên nhìn vào đôi mắt quyến rũ, dường như hiểu thấu cô, và nhìn thấy dấu hiệu của lòng thiếu tự tin.

“Thôi được.” Cô nhẹ nhàng đồng ý và cất bước đi.

Anh sải đều bước bên cạnh cô. “Môn học chính của em là gì?”

“Tài chính, Nhà băng.”

Anh dừng bước. “Nhà băng?”

Cô cũng dừng lại. “Vâng, Nhà băng. Chứ thầy muốn tôi nói sao? Kinh tế gia đình ư?” Giọng cô gay gắt lộ rõ.

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh cười phá lên. “Không. Tôi không phải là Đảng cộng sản. Chỉ là tôi không thể tưởng tượng ra em như là một vị chủ nhà băng ăn khó tiêu trong bộ đồ sọc xám xịt.”

“Lạy Chúa, hy vọng là không,” cô nói, tư thế thoải mái hơn một chút.

Họ lại cùng bước đi.

“Tôi muốn chuyên về ngân hàng trên quan điểm của phụ nữ. Nhiều nhà băng bây giờ có những chi nhánh nhắm vào phụ nữ, nhất là những phụ nữ có cơ sở làm ăn riêng, hoặc li dị, hoặc góa chồng, những người lần đầu tiên làm chủ đồng tiền của mình. Thường thì khi đó họ còn không biết làm điều gì trước tiên để cân bằng ngân quỹ, chứ đừng nói là mở một trương mục tiết kiệm hoặc mượn tiền có bảo đảm.”

“Em có sự ủng hộ bằng tất cả trái tim của tôi,” anh nói, đặt tay lên ngực. “Tôi nghĩ đó là ý kiến tuyệt vời.”

“Cảm ơn,” cô nhún gối chào.

Những lối đi bộ giờ vắng vẻ. Mặt trời lặn xuống đằng sau toà nhà Gresham, bầu trời phơn phớt màu chàm nhạt. Những cây sồi, cây du, lá vàng cháy vì mùa thu lạnh lẽo treo lơ lững bên đường, nhuốm một màu tình tứ lên cảnh vật. Một cặp tình nhân không cưỡng lại được sự lôi cuốn của nó. Nhịp chân của Grant và Shelley vang vọng trên con đường nứt nẻ mọc đầy dây leo khô khốc khi họ đến gần cặp tình nhân nọ. Lưng cô gái dựa vào gốc cây còn chàng trai nương cô bằng đôi chân của mình. Đầu họ nghiêng vào nhau, tay trong tay. Khi Shelley quan sát họ với cảm giác tội lỗi, bao nhiêu máu dồn cả lên mặt làm khuôn mặt cô đỏ hồng. Shelley liều mạng nhìn Grant qua đuôi mắt, và còn thấy xấu hổ hơn nữa vì Grant đang quan sát kỹ lưỡng phản ứng của cô.

Anh nhếch mép cười, và tiếp tục câu chuyện bỏ dở cho đến khi cặp tình nhân ấy bị bỏ xa lại sau lưng.

“Em vẫn còn đang đi làm chứ?” Grant hỏi, làm nhẹ căng thẳng giữa họ.

“Không. Tôi là một sinh viên thực thụ. Tôi quyết định dành hết thời gian cho việc học. Tôi xoay sở có đủ tiền để không phải đi làm.”

“Tiền thỏa thuận?”

Cô chưa bao giờ bàn về vấn đề li dị của mình, nhưng lạ lùng thay, cô chẳng thấy đề phòng gì với câu hỏi của Grant. Niềm cay đắng đã day dứt trong cô hàng tháng trời từ sau khi ký giấy lần cuối cũng đã từ từ giảm dần. Hối hận dày vò, nhưng sau đó cô chấp nhận.

“Vâng. Tôi không muốn lệ thuộc vào Daryl cho chi phí hàng ngày của tôi, nhưng tôi nghĩ anh ta nợ tôi việc học của tôi. Chúng tôi cuối cùng đi tới thoả thuận làm hài lòng cả hai.”

“Em không ngại khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra chứ?”

“Chúng tôi có 1 đám cưới sai lầm, và li dị 5 năm sau đó.”

Họ vừa băng qua một quãng đường vắng trước khi anh nói. “Không thêm chi tiết gì nữa sao?”

Cô ngước nhìn anh. “Cho tôi xin.”

“Xin lỗi, tôi không có ý tò mò. Tôi chỉ thấy anh ta quả là ngu ngốc. Nếu tôi được gặp anh ta, tôi thích nói cho anh ta biết điều đó.”

“Không thành vấn đề nữa. Anh ta đã có được điều anh ta muốn. Anh ta là bác sĩ ở thành phố Oklahoma, nổi bật trong lãnh vực chuyên môn của anh ta. Lần cuối tôi nghe nói về anh ta là chuyện anh ta đã quyến rũ được cô con gái của vị trưởng phòng. Daryl luôn cho đó là cái đuôi gà tuyệt đẹp trên mũ của anh ta.”

Grant thở ra một câu chửi thề qua đôi môi mím chặt. “Tôi đoán là em đã hy sinh việc học của em để nuôi anh ta ăn học.”

“Đại loại là như vậy, Vâng.” Cô chột dạ trước vẻ hung dữ của anh. “Nhà tôi đây." Cô căng thẳng nói.

Anh đi theo cô lên một con đường hẹp, gồ ghề, tới vòm cổng trước cửa chính. Ngôi nhà bằng gạch nâu đỏ chạy đường viền với gỗ sơn trắng. Bãi cỏ và bụi cây berry được cắt tỉa gọn ghẽ, nhưng cả sân đầy lá rụng từ hai cây bồ đào song sinh đứng hai bên ngõ ra vào.

“Tôi thích chổ này, Shelley”. Grant nhiệt tình nói.

“Thầy thích nó hả? Tôi cũng vậy, từ phút đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi ghét phải xa nó sau khi tôi tốt nghiệp và ra đi.”

“Và em định đi đâu? Em có nhiều khả năng để chọn việc làm.”

“Không phải bây giờ, nhưng mùa xuân tới tôi sẽ bắt đầu gởi những lá thư thẩm tra. Tôi nghĩ là tôi sẽ phải hướng về những vùng đô thị đông dân cư, để tiện việc chọn một nhà băng đủ lớn có một chi nhánh riêng dành cho phụ nữ.” Vào đoạn cuối của bài diễn văn, giọng cô nhỏ dần và gần như tắt hẳn. Nhuệ khí của cô nhụt đi vì cái nhìn ngấu nghiến của anh vào khuôn miệng cô.

“Cám ơn vì đã...” Cô bắt đầu.

“Shelley, em không có một chút tò mò nào ư? Em không hề hỏi tôi tại sao cô con gái xinh đẹp, giàu có của vị Thượng nghị sĩ lại tự tử vì tôi sao?”

Cô chết lặng người. Không bao giờ cô ngờ anh có thể đem cái đề tài bị trục xuất ra khỏi Washington một cách công khai như vậy. Dĩ nhiên là cô rất tò mò. Cả nước đều thế. Khi hàng tít vừa được loan ra công bố vụ tự tử của một trong những cô kiều của Washington, công chúng náo loạn căm phẫn. Hàng tháng ròng cái chết của cô Lancaster gắn liền với số phận của Grant Chapman. Ngài Thượng nghị sĩ Lancaster của Oklahoma dường như chấp nhận cái mà tất cả mọi người tin đó là một chuyện tình mới nảy mầm. Khi cô thiếu nữ được tìm thấy đã chết vì uống thuốc ngủ quá liều trong căn phòng ở phố George, cái bong bóng huyền thoại chung quanh họ vỡ tung. Grant Chapman bị lôi vào tròng, người ta tin rằng anh đã làm tan nát trái tim cô gái và anh bị đuổi khỏi phòng nhân viên của ngài Thượng nghị sĩ. Chapman khi đó đã đâm đơn kiện ngài Thượng nghị sĩ Lancaster vi phạm hợp đồng. Các hệ thống tin tức đã có cả một cánh đồng khai thác. Còn có gì sốt dẻo hơn là hình ảnh một cô thiếu nữ trần như nhộng nằm chết trên giường bên cạnh tờ chúc thư cuối cùng viết bằng chính tay cô. Viết rằng, “Anh thân yêu nhất của em, tha lỗi cho em vì đã quá yêu anh. Nếu em không thể có anh thì em chỉ muốn chết.”

Chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi khám nghiệm tử thi phát hiện cô đã mang thai. Công chúng no đủ với từng chi tiết đê tiện, ích kỉ và vụ lợi. Grant đã thắng kiện, nhưng đã từ chức ngay tức thì khi toà án đưa ra nghị quyết. Grant Chapman có thể được phong hiệp sĩ một cách vô tình, nhưng không ai cho anh là ngu ngốc cả. Anh thừa thông minh để hiểu rằng tại Washington anh bị tẩy chay mãi mãi.

“Tôi... tôi lấy làm tiếc cho thầy, đã phải trải qua những chuyện như thế.” Cuối cùng, cô lên tiếng.

Anh cười gằn “Em chắc là người duy nhất trên đất nước này thông cảm cho tôi, một tên tội phạm đáng khinh bỉ của toàn bộ câu chuyện. Em có giây phút nào nghĩ rằng tất cả những gì họ nói về tôi có thể là sự thật không? Em có bao giờ tin rằng tôi là người đã phá hoại sự trong trắng của cô gái kia không? Hay tự hỏi đó có phải là con tôi chết trong bụng người mẹ tự vẫn của nó?”

Dưới cơn giận dữ trong những câu hỏi dồn dập của anh, cô lùi lại một bước và anh ăn năn ngay. Cào cả bàn tay vào mái tóc, anh nặng nề thở dài. Anh nhìn chăm chăm xuống hàng hiên bằng gạch dưới đôi giày bốt của mình một lúc lâu. “Tôi xin lỗi, Shelley.”

“Đừng xin lỗi. Thầy có tất cả quyền để cay đắng. Bất cứ việc gì xảy ra giữa thầy và cô Lancaster, cuối cùng thầy cũng chỉ là nạn nhân thôi.”

Anh cố nở một nụ cười chế nhạo. “Em ở đâu khi tôi rất cần em? Tôi có thể dùng em làm ủng hộ viên cho tôi.”

“Chuyện gì rồi cũng qua. Mọi người rồi sẽ quên.”

“Em sẽ không?” Anh đặt sách của cô xuống bờ hàng hiên và bước một bước lại gần cô hơn.

“Sẽ... tôi sẽ cái gì?”

“Em sẽ quên rằng tôi đã dính vào một tai tiếng với một cô gái trẻ, khi mà em đã biết rằng mười năm trước đó tôi đã hôn một cô gái còn trẻ hơn?”

Chỉ có những tiếng động, và những âm thanh khuấy động không gian yên tĩnh. Không để bị chi phối, tất cả những giác quan của cô tập trung vào anh. Anh choáng cả tầm nhìn của cô bằng chiều cao và bờ vai rộng, cô có thể ngửi thấy nước hoa mùi rừng cây của anh, cô nghe cả tiếng tim anh đập.

“Chuyện xảy ra ở Poshman Valley chỉ là tai nạn,” Cô nghiến răng.

“Phải không?” Anh nhỏ nhẹ. “Vì một thời gian lâu sau đó tôi tự bảo mình là đúng thế, nhưng khi nhìn thấy em ngày hôm kia, tôi đã phải đối mặt với sự thật là không phải. Hoặc là tôi không phân tách ra được như tôi tưởng, hoặc là có lẽ tôi đã nhìn thấy trong em lúc đó người đàn bà như em bây giờ, Shelley...”

“Không.”

Khi anh bước tới một bước gần hơn nữa, cô lùi lại. “Không, Grant.”

“Tại sao?”

“Tại sao? Tại vì tình huống vẫn thế.”

“Đó không phải là lý do, Shelley. Em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi sáu? Hai mươi bảy? Anh ba mươi lăm. Nếu anh là một người nào khác và chúng ta gặp nhau ở một bữa tiệc trà, em sẽ không bao giờ cho tuổi tác thành vấn đề.”

Cô bóp chặt bàn tay giữ cho đừng run rẩy. Hay là cố giữ đừng chạm đến anh? Cố giữ đừng vén lọn tóc màu bạc khỏi chân mày anh? Cố giữ đừng đặt tay lên ve áo anh?

“Không phải tuổi tác, đó là tình trạng. Tôi vẫn là học trò của thầy.”

“Ở Poshman Valley thì là vấn đề, ở đây thì không, nhất là vào thời đại này. Anh nghĩ chúng ta thiếu nợ nhau và thiếu nợ bản thân mình câu trả lời xem nụ hôn mười năm trước có phải là một sự may mắn hay là dấu hiệu của một cái gì hơn thế nữa không.”

Anh tiến tới, đặt hai bàn tay mạnh bạo lên vai cô.

“Đừng, làm ơn. Đừng nói nữa.”

“Xin hãy nghe anh”, anh cầu khẩn, đẩy cô sát vào tường. “Em như là làn gió mát khi em bước qua cánh cửa lớp anh ngày hôm kia. Sau khi đời anh sa vào vũng bùn lầy, em là hiện thân của những ngày hạnh phúc. Anh chưa bao giờ quên cái đêm tháng 12 ấy, nhưng tiếng dội của nó đã lắng dần. Nhìn thấy em trở lại bắt buộc anh phải nhớ và nó đã mang trở về tất cả những tình cảm mâu thuẫn mà anh đã cảm giác được 10 năm trước. Anh muốn hôn em lần nữa, Shelley. Sự nghiệp của anh đã tiêu tan. Anh đã nhìn thấy thành đạt và hạnh phúc ngắn ngủi như thế nào. Vì thế nếu như có ai không tán thành chúng ta ư? Anh đã quá mệt mỏi để cố làm vừa lòng mọi người. Kết quả không có gì tốt cho lắm. Anh sẽ hôn em, Shelley. Anh không còn gì để mất nữa.”

Anh nâng cằm cô lên. Hai bàn tay cô vung lên chống cự, nhưng cuối cùng níu chặt lấy vai anh. Anh nhìn đăm đăm một lúc lâu vào đôi mắt mở to đầy vẻ lo sợ cho tương lai, rồi từ từ cúi đầu xuống. Môi anh ấm áp, chắc chắn, tự tin, nhưng mềm mại, chúng chao đảo trên môi cô, di chuyển theo cách khiến cô không biết chính xác khi nào thì cô đang hôn lại anh, hé môi sau cái đẩy nhẹ của lưỡi anh. Cô nghe một tiếng rên thoả mãn khi anh hoàn tất việc chiếm hữu, nhưng cô không nhận ra đó chính là tiếng của mình. Những xiềng xích của mười năm phiền muộn rơi khỏi ngực cô. Hai tay cô luồn ra sau gáy anh, chạm vào mái tóc đậm màu quệt trên cổ áo anh. Mười năm khao khát, cô tưởng tượng như chúng đi sâu trong nụ hôn. Trái tim cô muốn vỡ tung ra với ngọn sóng cảm xúc dâng trào. Anh uống lấy bờ môi dưới bóng ướt của cô. “Shelley, Shelley, ôi lạy Chúa,” anh thì thầm trên miệng cô. Lưỡi anh sục tìm vào nơi ngọt lịm ấy lần nữa, lần này anh tham lam hơn và gặp sự đáp ứng đồng cảm. Cảm giác đó khiến cô bừng tỉnh. Tình thế không thuận lợi của họ phá hỏng sự đam mê đã một lúc quét sạch mọi lý trí của cô. Cô chống tay vào ngực anh, quay phắt đầu ra sau.

“Xin làm ơn để tôi đi.” Cô đau đớn nói.

Anh buông cô ra lập tức và lùi lại chừa một khoảng không gian cần thiết cho cô. Bàn tay cô run rẩy xoa bóp trán.

Khuôn mặt cô biểu lộ một sự dày vò khủng khiếp, đầu cô lắc mạnh chỉ chứng tỏ thêm nỗi đau khổ cùng cực.

“Cám ơn vì đã đưa tôi về nhà, tôi phải vào nhà bây giờ.” cô quay đi, nhưng bị ngăn lại bởi tay anh vung ra nắm lấy cánh tay cô.

“Shelley, xin làm ơn đừng chạy trốn anh lần nữa.”

“Tôi không chạy trốn.” Cô tránh nhìn vào mắt anh. “Tôi có nhiều…”

“Em đang chạy trốn.” anh ngắt lời cô. “Anh không thể đuổi theo em lần trước, nhưng lần này anh sẽ không để em chạy thoát mà không giải thích. Có phải anh đã tiến tới quá nhanh, quá mạnh không? Em vẫn còn yêu người chồng trước của em phải không?”

Cô bật cười, nhưng chỉ là cái cười giè biễu. “Không. Tôi chắc chắn là không nằm trong các trường hợp đó đâu.”

“Vậy thì là cái gì?”

Cô nhìn thẳng vào anh, tràn ngập thất bại và chán nản, vai cô nặng trĩu. “Grant,” cô khẽ nói với vẻ giận dữ, “Anh phải biết tại sao chúng ta không thể... tại sao việc này lại phải không bao giờ được xảy ra nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ anh là thầy giáo của tôi khi tôi bước vào lớp của anh mười năm trước. Trong một khoá học vài tiếng không thể làm tôi thay đổi hình tượng về anh ngay được. Trong thâm tâm tôi, anh vẫn có giới hạn đối với tôi, và mặc kệ là anh có muốn chấp nhận hay không thì tôi đối với anh vẫn vậy.”

Ánh mắt anh rời khỏi mắt cô di chuyển xuống miệng cô, vai cô. Anh miễn cưỡng tiếp nhận tia nhìn của cô và biết rằng cô nói đúng. Anh bỏ tay cô ra và sục cả hai bàn tay vào túi quần.

“Anh có cơ hội để bắt đầu một sự nghiệp mới cho bản thân. Chuyện này...”, cô nói, vung tay qua lại giữa họ ám chỉ toàn bộ câu chuyện của hai người “...không đáng một chút nào để đem thanh danh của anh ra làm chuyện may rủi.”

Anh quắc mắt nhìn cô. “Anh sẽ là người quyết định chuyện đó.”

“Tôi đã quyết định rồi. Chúng ta sẽ không thể để chuyện này tiến xa hơn nữa. Nó sẽ mang đến tai hoạ cho cả hai chúng ta. Nó không đúng, ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy.”

Trước khi anh có thể mở miệng nói thêm một tiếng nào, cô mở khoá cửa và xoay vụt vào bên trong, sập cửa lại sau lưng. Cô đứng dựa vào cửa thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng chân anh chậm chạp, buồn nản vang xa dần trên đường. Nước mắt ứ đầy trên mi cuối cùng cũng được phép lăn dài trên má.