Về đến nhà, cả hai tắm rửa, sát khuẩn.
Nỗi buồn và sự tức giận đã nguôi đi rất nhiều, việc còn lại là chờ đợi tin tức từ cảnh sát.
Nếu cảnh sát không giải quyết được, Tống Nhĩ Giai dự định sẽ tìm người giải quyết riêng.
Nàng tính toán mối quan hệ xã hội của mình trong đầu, nghĩ xem có thể tìm đến ai giúp đỡ.
Nàng có thể nhờ nhiều người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo giúp đỡ, nhưng có một rủi ro nhất định là mối quan hệ thật sự giữa nàng và Nguyễn Trinh sẽ bị lộ.
Cho nên, phải tìm một người mà bản thân thật sự tin tưởng.
Sau khi tìm ra một ứng cử viên khả dĩ trong đầu, Tống Nhĩ Giai lau khô tóc, rửa tay rồi ra khỏi phòng tắm.
Chú mèo ngồi xổm trước cửa phòng tắm, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng vẩy những giọt nước còn sót lại lên mặt chú mèo, chú mèo lắc đầu nguầy nguậy, meo meo vài tiếng rồi chạy đi liếm chân rửa mặt.
Trời đã về đêm, ngàn ngọn đèn thắp sáng phía ngoài cửa sổ.
Nguyễn Trinh ở phòng khách, nhìn thấy cảnh "ra tay" của Tống Nhĩ Giai, cô không khỏi mỉm cười, bước đến, nhốt chú mèo vào phòng.
Tống Nhĩ Giai nghe tiếng nhìn theo, thấy Nguyễn Trinh đang cười nàng. Nàng cười khúc khích, cầm quần áo của cả hai bước đến phòng giặt đồ.
Sau khi tắm xong, Nguyễn Trinh tẩy đi lớp trang điểm nhẹ, thay bộ đồ công sở ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài màu trắng, đứng cạnh tủ lạnh, mở một lon bia chanh leo, ngẩng đầu uống một hơi.
Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức*. Cộng với việc áo sơ mi có chút trong suốt, ánh mắt Tống Nhĩ Giai dần có chút mất tự nhiên, cầm lòng chẳng đặng dán vào mặt Nguyễn Trinh cùng đôi chân dài mấy giây, mới miễn cưỡng xoay người đi, nói:"Ôi xong một buổi cuối tuần rồi."
(*: Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết, Chất phác đẹp tươi tự nhiên không cần điêu khắc, trang sức tô điểm)
Vào mùa hè nóng nực, Nguyễn Trinh thích uống một ít bia thủ công lạnh, Tống Nhĩ Giai sẽ trữ một ít mỗi tuần.
Các nàng dự định sẽ uống chút rượu vào buổi tối, ăn vài xiên thịt nướng, xem một bộ phim và trải qua cuối tuần này thật vui vẻ.
Thật đáng tiếc khi tất cả đều bị một ít chuyện xấu phá vỡ.
Trong phòng giặt, Tống Nhĩ Giai ném quần áo vào máy giặt, thở dài thườn thượt.
Những thứ phiền muộn cứ lởn vởn trong đầu nàng, tiếng gọi nhẹ nhàng của Nguyễn Trinh bỗng dưng vang lên sau lưng:
"Nhĩ Giai."
Tống Nhĩ Giai tự tay vuốt đôi lông mày đang cau lại của mình, quay trở lại phòng khách, hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Trinh vẫy tay với nàng: "Đến đây."
Tống Nhĩ Giai đến gần hơn, hai người đối diện nhau, cơ thể gần như chạm vào nhau.
Sau khi tắm xong, trên người Nguyễn Trinh còn vương hơi nước thanh tân sạch sẽ, mùi hương rất dễ chịu.
Hơi thở phập phồng nơi đầu mũi. Tống Nhĩ Giai hít sâu một hơi, không khỏi trầm giọng nói:"Em đến rồi, sao vậy chị?"
Nguyễn Trinh cũng thấp giọng, áp vào bên tai nàng, khẽ nói: "Đừng để những người tầm thường ảnh hưởng đến em, mọi chuyện sẽ luôn có cách giải quyết."
Lúc này, cô vẫn đang an ủi nàng.
Tống Nhĩ Giai cảm thấy lẽ ra mình nên cảm động, nhưng lời nói của Nguyễn Trinh cùng hơi nóng phả vào tai khiến tim nàng run lên, ý nghĩ mê muội cũng bắt đầu nổi lên.
Nàng gật đầu: "Được, em không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, chúng ta xem phim một chút rồi đi ngủ, ngày mai lại tiếp tục làm việc."
Nguyễn Trinh vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, khóe môi mang theo một nụ cười nhạt, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi nàng, nhìn thẳng vào nàng:"Em bé ngoan."
Gò má được ve vuốt có chút nhột.
Tống Nhĩ Giai muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng lại kìm lại được.
Nàng không nỡ rời xa sự thân mật này.
Như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng, khiến nàng khó chịu nhưng lại không nỡ rời xa.
Nàng mất tập trung, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi hôn Nguyễn Trinh.
Mềm đến không thể tin được, khi môi và răng đan vào nhau, cơ thể nàng dường như mềm thành vũng nước.
"Tối nay muốn xem gì?" Nguyễn Trinh dùng vẻ mặt bình thường nhưng giọng điệu lại dịu dàng khác thường hỏi.
Giữa sự dịu dàng, có một chút ái muội.
Tống Nhĩ Giai nhạy bén nắm bắt được sự ái muội này.
Đây là sự ăn ý ngầm độc nhất vô nhị giữa những người yêu nhau, một ánh mắt hay một câu nói có thể biết đối phương có ý thân thiết hay không.
"Em muốn xem 《Nam thiến tình sử 》, Tống Nhĩ Giai thấp giọng nói.
Nguyễn Trinh khẽ mím môi, cười nói: "Được, em tắt đèn rồi kéo rèm đi, chị bật điều hòa và máy chiếu."
Rèm cửa buông xuống, đèn cũng tắt, phòng khách tối om, ánh đèn mờ ảo của phim hắt lên ghế sô pha trong phòng khách. Tống Nhĩ Giai bước đến, ngồi xuống.
Nguyễn Trinh đi rửa tay, lau khô, dùng móng tay cào từng ngón cái một.
Cô làm việc lâm sàng, móng tay luôn ngắn, nhưng cô sẽ cẩn thận kiểm tra xem chúng có quá sắc không, để không làm xước cơ thể mềm mại này.
Tống Nhĩ Giai ngồi trên ghế sô pha, chốc lát lại nhấc chân lên, rồi lại gác chân, cảm thấy có chút bồn chồn.
Nàng đã xem bộ phim này và biết hướng đi của câu chuyện, vì vậy bây giờ, nàng hoàn toàn không thể xem vào, cũng không cần phải dành tâm sức để xem nó.
Nàng có thể phân tâm, có thể thất thần, có thể, làm chút việc khác.
Nguyễn Trinh bước đến, cúi người vỗ vỗ chân Tống Nhĩ Giai:"Lại đây."
Những lời nói của cô trở nên ái muội. Tống Nhĩ Giai hiểu ý cô, tim đập thình thịch, cơ thể phản ứng ngay lập tức, ngay cả hơi lạnh từ máy điều hòa cũng không thể thổi bay cái nóng này.
Nguyễn Trinh ngồi xuống, nhìn Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai ngoan ngoãn cúi người, không nói lời nào, vòng tay qua cổ cô, ghé sát vào hôn cô.
Môi dưới bị cô nhẹ nhàng cắn, liếm, đầu lưỡi áp lấy đầu lưỡi, cảm giác mềm mại ướt át xen lẫn mùi trái cây của rượu.
Tống Nhĩ Giai không uống rượu, nhưng nàng cũng trải qua cảm giác chóng mặt sau khi uống.
Nguyễn Trinh lại vỗ nhẹ vào chân Tống Nhĩ Giai.
Lúc này, lời nói của cô cũng không nhiều lên, chỉ là một số giọng điệu ra lệnh ngắn gọn, chẳng hạn như "tách ra", "quỳ xuống".
Lúc này, Nguyễn Trinh hoàn toàn khác với người dịu dàng ôm nàng trong gara.
Tống Nhĩ Giai đỏ mặt nhìn Nguyễn Trinh, Nguyễn Trinh cũng không tránh né, còn thoáng ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.
Người này xé toạc gương mặt dịu dàng và kiềm chế của mình, như thể cảm xúc kìm nén đang bị kéo dài được giải phóng, cố gắng nuốt chửng nàng vào bụng.
Trong lúc mê ly choáng váng, nàng dần nhìn rõ người này, duỗi tay ôm lấy đầu cô, hô hấp rối loạn, nhỏ giọng hỏi:"Chị, chị... có phải chị thích làm chuyện này sau khi cãi nhau không?"
Nguyễn Trinh không trả lời, mà chỉ đỏ mặt, tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu vùi vào ngực nàng.
*
Sau khi tắm rửa sơ qua, cả hai cùng nhau ra khỏi phòng tắm, nhân tiện thả mèo ra khỏi phòng.
Chú mèo lớn tiếng kêu meo meo với hai người, Tống Nhĩ Giai quỳ xuống xoa đầu nó: "Cục cưng đừng giận, đừng giận."
Thấy vậy, Nguyễn Trinh xé thức ăn mèo để xoa dịu nó.
Nó ngừng kêu ngay lập tức, tập trung vào việc nhai thức ăn.
Sau khi xoa dịu chú mèo, Tống Nhĩ Giai ngồi trên ghế sô pha, cười hỏi lại: "Nguyễn Trinh, chị còn chưa trả lời em, chị thích làm tình với em sau khi chúng ta cãi nhau đúng không?"
Nàng là người thẳng thắn và cởi mở, có thể đặt câu hỏi đầy thẳng thắn, có thể hỏi bất cứ điều gì muốn biết trong lòng.
Nguyễn Trinh vẫn không nói chuyện, bước đến, chống tay lên sô pha, ôm nàng vào lòng, đỏ mặt nhìn nàng.
"Chị nói đi mà." Tống Nhĩ Giai ngẩng đầu nhìn cô, hai má ửng hồng, giữa mặt là nụ cười rạng rỡ:"Còn em, em là người rất dễ nói chuyện. Nếu chị có sở thích gì, cứ nói với em, em nhất định sẽ làm chị hài lòng."
Nguyễn Trinh cúi người hôn lên môi nàng, chặn lời nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng hỏi nữa, được không?"
Tống Nhĩ Giai cười khúc khích, ngừng đặt câu hỏi, thay vào đó đáp lại nụ hôn của cô.
Đáy lòng dường như tan thành nước trong nụ hôn này, ngập tràn tình yêu.
Môi chạm môi, chậm rãi liếm láp, nhẹ nhàng lưu luyến, không mang theo sắc thái tình d.ục nào, chỉ có ôn tồn.
"Chị ngồi xuống đi."
Sau khi hôn xong, Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh ngồi xuống ghế sô pha.
Sau khi chú mèo ăn và liếm lông xong, nó nhảy lên ghế sô pha, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cả hai, kêu meo meo.
Tống Nhĩ Giai sờ đầu chú mèo, sau đó đặt nó lên đùi Nguyễn Trinh, vùi mặt vào chiếc bụng mềm mại của cô, nói: "Em thật sự muốn ở bên chị như thế này đến cuối đời."
Gạt những bề bộn người và vật sang một bên, chỉ muốn ở bên cạnh Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh nhẹ nhàng vuốt tóc Tống Nhĩ Giai, không nói gì.
Tống Nhĩ Giai nhẹ nhàng cọ cọ bụng Nguyễn Trinh, nói: "Bụng mèo cũng thế này, rất mềm."
Nàng lại vươn tay sờ sờ.
Nguyễn Trinh quanh năm tập thể dục, bụng phẳng lì, không một chút mỡ thừa, đường cong rõ ràng.
Nàng nhớ lại hình ảnh ấy, chậm rãi ve vuốt, rồi lại nóng đến mức rụt tay lại, hít sâu vài hơi.
Lời nói của Nguyễn Trinh vang lên bên tai: "Mèo rất giống phụ nữ."
Tống Nhĩ Giai quay sang nhìn mèo.
Mềm mại, lười biếng, nhạy cảm, cứng cỏi.
Đối với người không có ấn tượng tốt, sẽ kháng cự, cách xa vạn dặm, lạnh lùng đến mức không thèm nhìn họ một cái. Quen nhau rồi thì vẫn như gần như xa, đối mặt với kẻ hại mình, sẽ nghiến răng, giương nanh múa vuốt. Khi tiếp xúc với những người tin tưởng và yêu thích, sẽ bộc lộ phần mềm yếu nhất của mình, làm nũng, dính người, cậy sủng sinh kiêu. Nếu có thêm một chú mèo khác, nó sẽ ghen tỵ, làm đủ kiểu mặt giận dỗi.
Tống Nhĩ Giai nói: "Rất giống. Chị đã từng nghe qua cách nói này chưa?"
"Cách nói nào?"
"Những người đồng tính nữ đều yêu mèo."
Nguyễn Trinh tiếp tục vuốt tóc nàng: "Chị cũng yêu mèo."
Sau đó hỏi: "Em có muốn nuôi một con mèo khác không?"
"Không muốn." Tống Nhĩ Giai ngáp một cái, quay đầu lại, vươn tay sờ sờ đầu Cát Tường:" Cát Tường chỉ có một mắt, em sợ nuôi thêm một con mèo con nữa, thì khi nó nhìn thấy những chú mèo con khác có hai mắt, nó sẽ cảm thấy tự ti và buồn. Trước đây em đã mang những chú mèo đi lạc về nhà, ngay cả khi tách hai con mèo ra, nó cũng giống như không được vui vẻ lắm, nên em đã tìm người nhận nuôi tất cả những con mèo hoang đó..."
Chú mèo có chiếc đầu nho nhỏ, không có cảm xúc quá phức tạp, chúng là sinh vật sống đơn độc, dù muốn hay không, dù vui hay không, chúng đều thể hiện rõ ràng.
Đôi khi nàng sẽ cảm thấy bản chất con người rất phức tạp, không đơn giản và thuần khiết như loài mèo.
Vì vậy, sau khi mẹ mất, nàng thà sống với một con mèo còn hơn chuyển đến sống cùng họ hàng.
"Ừm, vậy chúng ta sẽ chỉ nuôi một con, đi đâu cũng mang theo." Nguyễn Trinh nói: "Trông em buồn ngủ quá, chúng ta về phòng ngủ đi."
Đêm đã khuya, Tống Nhĩ Giai có chút buồn ngủ nên thấp giọng đáp: "Vâng."
Đi đâu cũng đều mang theo...
Trước khi ngủ, Tống Nhĩ Giai nằm trên giường, thầm nghĩ về câu nói này, mơ hồ hiểu được ——
Nguyễn Trinh, có phải cô muốn rời khỏi nơi đây không...
- -------