Trong cộng đồng, nhiều cụ ông, cụ bà dẫn cháu trai, cháu gái xuống lầu dạo chơi. Người trẻ tuổi lại dắt chó chậm rãi đi dạo.
Nguyễn Trinh nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc từ phía sau và giảm tốc độ xe.
Thân hình mảnh khảnh bước nhanh về phía trước, mang theo hộp cơm cách nhiệt trên tay. Một đứa trẻ nghịch ngợm vô tình va phải khiến nàng khựng lại, cúi xuống, giận dỗi làm mặt quỷ với đứa bé.
Đứa bé cười khúc khích rồi bỏ chạy, tiếp tục đuổi theo chơi đùa với những người bạn của mình.
Nguyễn Trinh trong xe nhìn thấy, khẽ mỉm cười.
Sau đó nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt trên tay Tống Nhĩ Giai rồi cũng lờ mờ hiểu ra.
Đại khái là người này đến bệnh viện đưa cơm chiều, muốn tạo cho bản thân một bất ngờ, rồi lại phát hiện hóa ra cô không ở bệnh viện, cũng không tăng ca.
Nguyễn Trinh chậm rãi lái xe về phía trước. Lúc đi ngang qua Tống Nhĩ Giai, cô kéo cửa sổ xuống, dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi:"Xin chào, có muốn quá giang không?"
Tống Nhĩ Giai quay đầu lại, nhìn thấy cô. Nàng giận bừng bừng quay đầu đi, hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý đến cô.
Nguyễn Trinh thoáng mím môi, tự hỏi không biết nên dỗ dành nàng như thế nào.
Chiếc xe chậm rãi đi theo phía sau, Tống Nhĩ Giai mở miệng nói: "Không ngồi không ngồi! Phiền muốn chết! Chắc người yêu của em đang ngoại tình rồi!"
Lời này có chút lớn, lập tức thu hút các cô dì chú bác trong tiểu khu nhìn sang, trên mặt tràn đầy sự quan tâm và tò mò.
Nguyễn Trinh thở dài, khẽ mỉm cười:"Chị nói dối em một chút là chị sai, nhưng hoàn toàn không có chuyện ngoại tình, em không thể nói không thành có được."
Cô không những không ngoại tình, mà còn cùng người thân của Tống Nhĩ Giai ngoại tình.
"Hừ, em không nghe em không nghe! Đại lừa đảo, đại tra nữ! Sao có thể tra người khác vậy cơ chứ!"
Nguyễn Trinh bị nàng mắng đến dở khóc dở cười, nói:"Chị đi đỗ xe trong gara, em muốn ở đây đợi chị giải thích, hay về nhà nghe chị giải thích?"
Tống Nhĩ Giai quay ngoắt đầu:"Không nghe không nghe, em không nghe!"
Nguyễn Trinh mỉm cười, đưa cho nàng tài liệu trong túi giấy màu nâu:"Vậy em xem cái này trước đi, chiều nay chị cũng bận việc này, đợi chị đỗ xe xong sẽ giải thích cho em."
Tống Nhĩ Giai nhận lấy rồi mở ra. Khi nhìn thấy hai chữ "báo cáo", cơn giận trong lòng lập tức bị dập tắt. Nàng dừng lại, nhìn Nguyễn Trinh rồi nhìn lá thư, sau đó bình tĩnh lại, nói:"Chị đỗ xe trước đi, em ở đây chờ chị."
Nguyễn Trinh lái xe xuống hầm, Tống Nhĩ Giai đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, mua một nước khoáng và một sữa chua.
Nàng uống sữa chua một mình và đợi Nguyễn Trinh bước ra, sau đó ném nước khoáng vào vòng tay của Nguyễn Trinh:"Tra nữ, giải thích hành vi gian dối của chị đi. Nếu chị không giải thích rõ ràng, em sẽ không về nhà cùng chị, sẽ bỏ nhà đi bụi!"
Buổi trưa chưa uống một giọt nước nào khiến môi hơi khô. Nguyễn Trinh mở nắp chai, uống hai hớp, rồi nhìn ghế đá trong đình cách đó không xa, hỏi:"Em muốn đi dạo hay ngồi?"
Cô đã đi bộ cả buổi trưa, hai chân cũng có chút bủn rủn.
Tống Nhĩ Giai nương theo ánh mắt cô, nhìn về phía ghế đá, không chút do dự nói:"Đương nhiên là đi dạo rồi, ngồi ở đó cho muỗi hút máu không phải rất ngốc sao!"
Có vài cụ ông nghỉ chân trên ghế đá. Gió chiều thổi vào tai các cụ lời nói của Tống Nhĩ Giai. Mọi người tìm kiếm âm thanh, Tống Nhĩ Giai sợ sẽ bị các cụ mắng, cho nên vội vàng kéo Nguyễn Trinh chạy khỏi tiểu khu.
Cũng không đi xa, chỉ đi bộ đến một gian hàng vắng khách tại lối vào tiểu khu để gọi thức ăn và cơm, sau đó kéo Nguyễn Trinh đến bồn rửa tay để rửa tay.
Bật vòi, làm ướt lòng bàn tay, ấn nước rửa tay, cả hai đồng loạt sử dụng phương pháp rửa tay bảy bước.
Việc này cũng được Nguyễn Trinh dạy, hay nói cách khác là vào năm đó, nàng đã quấn lấy Nguyễn Trinh đòi học phương pháp khử trùng tay thường quy cho nhân viên y tế này.
Đã quên lý do tại sao năm đó lại muốn học, muốn trở nên khác biệt với những người khác sao?
Không, chỉ là trong tiềm thức, nàng muốn quấn lấy Nguyễn Trinh một lúc.
Sau khi quấn lấy và ồn ào, vẻ mặt Nguyễn Trinh vẫn dửng dưng, như thể cô không hề bị lay chuyển, nhưng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt bất lực, rồi dạy cho nàng mọi thứ.
Nàng cảm nhận được một chút nuông chiều từ Nguyễn Trinh.
Sau đó lại bất tri bất giác trầm luân. Mãi cho đến khi Nguyễn Trinh đi rồi, nàng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra với những suy nghĩ không tài nào giải thích được của bản thân.
Thức ăn nhanh chóng được mang ra.
Thời buổi đồ làm sẵn lên ngôi như hiện nay, hiếm có nhà hàng nào còn chiên tươi.
Khi còn học cấp hai, ngoài việc Tống Nhĩ Giai gọi đồ ăn mang đi, nàng còn thường xuyên ăn trước cổng tiểu khu. Sau đó, khi được Nguyễn Trinh dạy kèm, nàng hoặc ăn đồ ăn do Nguyễn Trinh làm, hoặc gọi đồ ăn mang về với Nguyễn Trinh, hoặc sẽ cùng nhau xuống ăn tại gian hàng này.
Nghĩ đến quá khứ, vẻ mặt Tống Nhĩ Giai dịu lại. Nàng đặt túi giấy kraft cùng tài liệu sang một bên, không nhìn những phiền toái này rồi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trinh.
Thuở còn là học sinh, gương mặt Nguyễn Trinh đầy lạnh lùng, không trang điểm, tóc không nhuộm không uốn, quần áo mộc mạc, ngoài lạnh trong nóng, không thích nói chuyện với người khác, cũng không thích kết bạn, chỉ lặng lẽ làm những việc của riêng mình.
Bây giờ cô ấy đã rút đi vẻ trẻ trung của thời học sinh, trang điểm nhẹ nhàng, trí thức chín chắn, nho nhã lễ độ, vẫn ít nói nhưng dường như lúc nào cũng có thể đánh thẳng vào vấn đề. Cô dịu dàng và dễ gần hơn một chút thời sinh viên, và vẫn thích ở một mình, lặng lẽ làm việc của riêng mình. Đa số thời điểm sẽ cho phép Tống Nhĩ Giai bầu bạn, nhưng cũng sẽ có những lúc chỉ muốn một mình.
Không biết sau ba, bốn mươi tuổi, cô sẽ như thế nào?
Tống Nhĩ Giai chống cằm nhìn Nguyễn Trinh, nỗi uất ức khi bị lừa dối dần tan biến, nàng bắt đầu cảm thấy đau lòng khi một mình cô phải gánh chịu tất cả những áp lực này.
Nguyễn Trinh để Tống Nhĩ Giai đánh giá, sắc mặt bình thản. Một lúc sau, cô hỏi: "Không đói bụng sao?"
Tống Nhĩ Giai nhẹ giọng đáp: "Đói."
Nàng cũng chưa dùng cơm chiều.
Sau đó, nàng thở dài cảm thán: "Nguyễn Trinh, dường như em đã bị chị thao túng cả đời rồi."
Cho dù đối phương đối xử với nàng như thế nào, cuối cùng nàng vẫn sẽ thông cảm, thậm chí còn tìm lý do cho cô.
Nếu nhân phẩm của đối phương không tốt, kết cục của nàng nhất định sẽ rất thảm.
May mắn thay, nhân phẩm của đối phương rất tốt.
Nguyễn Trinh nghe xong lời này, thoáng cúi đầu, tránh né ánh nhìn trực tiếp của Tống Nhĩ Giai, nhẹ giọng nói: "Chị cũng thế."
Hầu như cô không nói những lời âu yếm. Việc bất ngờ đáp lại câu này, khiến tim Tống Nhĩ Giai vỡ òa trong niềm vui.
"Được rồi, em không nhìn chị nữa, dùng cơm trước đi. Mặc kệ cậu ta làm gì, chúng ta cứ lấp đầy bụng là được." Tống Nhĩ Giai cầm lấy chén đũa, yên lặng dùng cơm.
Hai người im lặng ăn xong bữa tối. Khi trở về nhà, Tống Nhĩ Giai cẩn thận đọc lại tài liệu báo cáo, hỏi: "Có ảnh hưởng đến công tác của chị không?"
Nguyễn Trinh lắc đầu: "Cơ bản không ảnh hưởng."
Chỉ gọi vào nói chuyện mà thôi.
Ở hoàn cảnh trong nước này, chỉ cần không chụp ảnh riêng tư, chỉ cần không chính miệng thừa nhận, bất kỳ hành vi thân mật nào giữa phụ nữ đều có thể coi là trò đùa giữa bạn bè.
Đôi khi, loại môi trường này có thể được coi là sự tồn tại tránh rủi ro, từ một góc độ nào đó, nó thực sự là một loại làm lơ tiềm ẩn, bởi vì nó "vô hình" nên "không tồn tại".
Quần thể "không tồn tại" không có quyền gì cả, tài sản chung không được bảo hộ, không đủ tư cách ký thay cho nhau trong bệnh viện, từng bị gán cho cái mác "tội lưu manh", nay vẫn có thể lấy đó làm lý do để báo cáo cho cấp trên, cấm đoán, rồi lại bị cấp trên nói bóng nói gió về tác phong.
Tống Nhĩ Giai rót cho Nguyễn Trinh một cốc nước ấm, nói: "Chị giáo Nguyễn, chị kể từ đầu đến cuối cho em biết đi."
- -------