Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 70: Đánh cờ




Kết quả bệnh lý của bà ngoại đã có. Bà mắc ung thư phổi giai đoạn I, cần giải phẫu trị liệu.

Bác sĩ phụ trách đã sắp xếp ngày phẫu thuật và yêu cầu một số hạng mục kiểm tra trước phẫu thuật. Tống Nhĩ Giai đẩy bà ngoại trên xe lăn, chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện.

Thấy nàng đổ mồ hôi đầy trán, bà ngoại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Tống Nhĩ Giai ngoan ngoãn ngồi xuống, mặt mày cong cong:" Bà ngoại, sao vậy ạ? Bà khát sao?"

Bà ngoại lắc đầu, lấy một gói khăn giấy trong túi áo bệnh nhân, mở ra, lau mồ hôi cho Tống Nhĩ Giai và nhân cơ hội nói:" Bà sợ sau này khi cháu già rồi, sẽ không có ai ở bên cạnh để chăm sóc cháu như cháu đang chăm bà vậy!"

Tống Nhĩ Giai nhìn những nếp nhăn trên mặt bà ngoài, biết bà đang thuyết phục mình kết hôn và sinh con nên đành cố ý nói lời bông đùa:" Sao có thể như vậy được. Có cháu gái hiếu thảo như cháu, đời này thật sự rất hiếm đấy. Bà có phước lắm mới có một đứa cháu vừa xinh đẹp, vừa chu đáo như cháu đó."

Bà ngoại nghe xong, vừa cười vừa mắng nàng không biết xấu hổ.

Hầu hết mọi người đến và khám bệnh cùng nhau, cảm giác đi khám bệnh một mình có thể không dễ chịu cho lắm.

Nhìn bà ngoại vào phòng kiểm tra để chụp phim xong, Tống Nhĩ Giai ghé mắt nhìn đám đông rồi dành thời gian nhắn tin cho Nguyễn Trinh.

【Bà em vừa vào kiểm tra rồi, có nhiều người ở trước cửa phòng kiểm tra quá.】

Nguyễn Trinh không trả lời một lúc lâu. Tống Nhĩ Giai tiện tay vuốt điện thoại, xem lại lịch sử chuyện trò giữa cả hai.

Những tháng ngày yêu nhau của chị và em trôi qua trong những điều vô nghĩa như vậy. Nói chuyện gì không quan trọng, quan trọng là bản thân đáp lại tất cả để cho nhau cảm giác an toàn lớn nhất.

Cũng chẳng mong cầu Nguyễn Trinh sẽ trả lời ở mọi lúc mọi nơi, hoặc trong vài giây. Khi bệnh viện vào giờ cao điểm, đôi lúc sẽ bận đến mức không có thời gian đi vệ sinh.

Mặc dù nàng hiểu tính chất đặc biệt trong công việc của Nguyễn Trinh, nhưng vào ngày hôm nay, Tống Nhĩ Giai đã đợi từ sáng đến tối, nhưng vẫn không đợi được câu trả lời của Nguyễn Trinh.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Sau bữa cơm chiều, Tống Nhĩ Giai kiểm tra thời gian rồi trực tiếp gọi đến.

Lần đầu gọi đến, giọng thoại bảo rằng đầu dây bên kia đang bận.

Ồ, có thời gian để nói chuyện với người khác, nhưng không có thời gian để trả lời nàng...

Hai mươi phút sau, Tống Nhĩ Giai gọi lại nhưng không ai bắt máy.

Tống Nhĩ Giai thầm hừ nhẹ, thầm nghĩ sau này sẽ mắng cô một trận. Không trả lời tin nhắn, cũng chẳng nghe điện thoại...

Chỉ vài phút sau, Tống Nhĩ Giai đã kiên nhẫn gọi lại cho cô một lần nữa.

Lần này cuộc gọi đã được thông qua.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, suy nghĩ muốn chỉ trích Nguyễn Trinh của Tống Nhĩ Giai đã tan thành mây khói. Nàng chỉ cảm thấy vui vẻ, mong chờ được nghe giọng nói phía đầu dây bên kia.

"Chị đang làm gì vậy~" Giống như tất cả các cặp đôi đang yêu, giọng điệu của nàng có chút nũng nịu, khóe môi cũng nở nụ cười mà nàng không hề phát hiện ra.

"Ừm... đang trực ban." Giọng nói của Nguyễn Trinh có chút mệt mỏi và khàn khàn:" Tối nay chị đổi ca với đồng nghiệp, không về nhà."

"À, sao tự dưng đổi ca vậy?"

"Vẫn còn một số việc phải làm."

"Vậy chị đã dùng cơm chiều chưa?"

"Dùng rồi."

"Có muốn ăn khuya không?"

"Không."

Ngăn cách qua điện thoại, không thể nhìn thấy mặt nhau, Nguyễn Trinh có vẻ khá thờ ơ.

Tống Nhĩ Giai không bận tâm lắm, nhưng vẫn muốn giả vờ giận:" Hừ, ban ngày chị lơ em như thế cũng không sao, em sẽ xem như chị bận công tác. Nhưng buổi tối, khó khăn lắm mới có thời gian chuyện trò, vậy mà chị còn thờ ơ với em như vậy?"

Nếu bình thường, khi nàng làm nũng như vậy, Nguyễn Trinh sẽ mỉm cười dịu dàng, ôn tồn dỗ dành nàng.

Đêm nay, nàng không nghe thấy chút ý cười nào, chỉ có tiếng bình tĩnh gõ phím và hơi thở nhè nhẹ của đối phương bên tai.

Mí mắt phải của Tống Nhĩ Giai giật giật. Nàng thu lại nụ cười, chợt sinh ra chút bất an, khẽ hỏi:" Nguyễn Trinh?"

Sau vài giây, dường như Nguyễn Trinh đã lấy lại tinh thần, trầm giọng trả lời:" Chị đây."

"Chị sao vậy? Làm việc có mệt quá không?"

"Có một chút."

"Vậy chị mau vào phòng trực nằm đi. Ngày mai em sẽ mang bữa sáng tự làm cho chị nhé."

"Đừng." Nguyễn Trinh vội vàng từ chối:" Chị dùng bữa ở nhà ăn là được rồi, em đừng qua lại vất vả."

"Hừm, vậy là chị không muốn gặp em rồi."

Nàng còn trẻ và tràn đầy năng lượng, vừa chăm sóc bệnh nhân, vừa nấu ăn, bưng bê đồ ăn sáng cho người khác, chạy lăng xăng khắp nơi cũng không thấy mệt.

Nguyễn Trinh nhẹ nhàng phủ nhận: "Không, không phải thế."

Tống Nhĩ Giai còn muốn nói điều gì đó, Nguyễn Trinh đã khẽ nói:" Được rồi, chị muốn nằm một lúc, cúp máy trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"À, ngủ——"

Chữ "ngon" còn chưa kịp thốt ra, đã bị cúp điện thoại.

Tống Nhĩ Giai thở dài, có chút không vui nhưng vẫn gửi lời "chúc ngủ ngon" trên WeChat cho đối phương.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say. Tống Nhĩ Giai nằm trên ghế người nuôi bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không có một chút buồn ngủ nào, trong tâm trí nàng đều là giọng nói mệt mỏi và lạnh lùng của Nguyễn Trinh.

Trước đây, khi cả hai không ở bên nhau, Tống Nhĩ Giai luôn cảm thấy rằng việc ở bên nhau là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

Chẳng phải kết thúc của những câu chuyện cổ tích đều được viết như thế này sao? Sau khi công chúa và hoàng tử vượt qua mọi khó khăn, họ sẽ hạnh phúc bên nhau kể từ đấy.

Nhưng câu chuyện cổ tích không bao giờ mô tả hai người sẽ ở bên nhau trong bao lâu? Thời gian trôi qua, liệu mối quan hệ có còn bền vững như lúc đầu? Hay vẫn có gì đó giấu nhau và không tin tưởng nhau?

Trước khi ở bên nhau và sau khi ở bên nhau là hai đầu nguồn khác nhau.

Đa phần sẽ là ngọt ngào, nhưng sự nghi ngờ vẫn luôn ngủ yên ở một góc nào đó trong lòng. Tống Nhĩ Giai giống như chú mèo bị chủ vứt bỏ và nhặt lại. Nàng thu lại móng vuốt, kể từ đó trở nên thận trọng hơn, học được cách nhìn thấu tâm trí của đối phương, học cách lấy lòng đối phương vì sợ sẽ lại bị bỏ lại phía sau thêm một lần nữa.

Bây giờ, thái độ của Nguyễn Trinh có phần không đúng. Tống Nhĩ Giai sẽ không tự hỏi liệu đối phương có đang bắt đầu chán mình không, và liệu mối quan hệ có đang dần nguội lạnh hay không.

Và, có phải ngay từ đầu khi đồng ý ở bên nhau, có phải đó chỉ là cảm xúc nhất thời hay không. Sau khi bình tĩnh lại, nàng lập tức cảm thấy hối hận.

Lý trí nói cho nàng biết rằng bản thân không nên suy nghĩ nhiều như vậy, ở bên nhau và đồng hành cùng nhau cũng tốt, nhưng mọi hành vi của đối phương đều sẽ để lại những vết gồ ghề, lồi lõm trong lòng nàng. Cho dù ban ngày có những chuyện khác khiến nàng phân tâm, nhưng vào đêm khuya, nàng lại không thể không lôi chúng ra và gặm nhắm một mình.

Nàng nghĩ, loài người rất rắc rối, nhạy cảm và mong manh.

Sẽ thật tuyệt nếu nàng có thể trở thành người có ba nhân cách như bộ 《 Tam thể 》, sẽ không giả vờ, và luôn thể hiện những suy nghĩ thực sự trong tâm hồn mình với thế giới bên ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy ý tưởng này quá buồn cười, nên cầm lòng chẳng đặng khẽ cười thành tiếng.

Nàng rất giỏi trong việc tự giễu bản thân. Có lẽ là vì trong cuộc sống luôn có quá nhiều điều không vừa ý, nên nếu không tự làm bản thân vui vẻ một chút, sẽ khó tránh khỏi một cuộc đời cay đắng và hận thù.

Tựa như vẫn có lúc bộc lộ những suy nghĩ thật lòng, tuổi còn trẻ, buộc phải bày tỏ những nỗi niềm, gặp phải chuyện lớn gì cũng phải nói ra, mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần thoả mãn mong muốn thể hiện của mình là được.

Bây giờ nhìn lại, nàng xấu hổ không dám đọc rõ từng chữ, hận không thể tự bóp chết bản thân của năm ấy và muốn xóa chúng đi chỉ trong một ánh mắt.

Nhưng vào lúc vừa định xóa, Nguyễn Trinh đã ngăn nàng lại. Cô nói cho nàng biết, đợi thêm vài năm nữa, khi bước chân ra xã hội và xem lại những hình ảnh cũ, nàng sẽ không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Ngược lại, nàng sẽ thấy chúng thẳng thắn và đáng yêu. Hóa ra, vào một năm một tháng nào đó, nàng đã từng có một ý tưởng như vậy, và nó sẽ trở thành một phần ký ức bị lãng quên.

Nàng tin lời cô nói.

Ôi, suy nghĩ vòng đi vòng lại, rồi sau đó cũng quay về Nguyễn Trinh.

Thật sự không có cố gắng.

*

Ngày hôm sau, Tống Nhĩ Giai không đến giao bữa sáng cho Nguyễn Trinh. Nàng lịch sự gọi trà chiều mang về và gửi đến văn phòng của Nguyễn Trinh.

Vào buổi tối, Nguyễn Trinh đã chụp ảnh trà chiều của Tống Nhĩ Giai và nói rằng cô đã nhận được.

Tống Nhĩ Giai gửi tin nhắn hỏi: 【 Chị bận lắm sao? Giờ mới có thể nhận được, em đợi rất lâu mới thấy trên app giao hàng. 】

Nguyễn Trinh đáp lại bằng một tiếng ừm, nói:【Bên này chị có chút việc phải làm, cũng sẽ bận trong vài ngày tới.】

Tống Nhĩ Giai:【Vâng vâng, chị cứ làm đi, lúc rảnh nhớ gọi cho em là được. 】

Sau khi do dự một lúc, nàng lại nói thêm:【Em cũng sẽ nhớ chị. 】

Không thấy được chị, nhưng sẽ luôn nhớ chị.

Nguyễn Trinh:【Ừm. 】

Nguyễn Trinh đã làm ca đêm tại bệnh viện trong ba ngày liên tiếp.

Tống Nhĩ Giai muốn dành thời gian đến thăm Nguyễn Trinh, nhưng cuộc phẫu thuật của bà ngoại đã được lên lịch vào bốn ngày sau. Anh họ nàng cũng đang làm trọng án, không thể phân thân, nên chỉ có thể thỉnh thoảng đến và bảo Tống Nhĩ Giai phải túc trực tại đây. Tống Nhĩ Giai chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, ở cạnh bà và chờ đợi tin nhắn từ Nguyễn Trinh.

Mỗi ngày Nguyễn Trinh đều gọi cho nàng. Thời gian không lâu, chỉ hai ba phút.

Tống Nhĩ Giai thầm nghĩ, cho dù là bạn bè tán gẫu, cũng phải hơn hai ba phút, huống chi là người yêu của nhau?

Nàng có chút giận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn đối phương nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đúng giờ, đừng chỉ cứ luôn cắm đầu vào công việc.

Nàng luôn cảm thấy rằng Nguyễn Trinh đang cố tình lạnh lùng.

Vì vậy nàng cũng giảm bớt tần suất tiếp xúc, để thử xem thái độ của Nguyễn Trinh có thay đổi hay không.

Giống như một ván cờ, một ván cờ cảm xúc.

Không thể luôn là nàng mang bản mặt nóng lạnh được. Cả hai đều là người yêu của nhau. Nếu Nguyễn Trinh thích nàng, chắc chắn sẽ nhận ra được nàng đang giận.

Nhưng Nguyễn Trinh không nhận thấy điều đó.

Vào ngày bà ngoại phẫu thuật, anh họ đã vội vã chạy đến.

Hai người cùng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Tống Thành Sơn hỏi: "Những ngày qua em luôn ở bệnh viện sao?"

Tống Nhĩ Giai cười nói: "Đúng vậy, anh đúng là người bận rộn, bận đến mức không thấy tăm hơi. Em cũng tranh thủ biểu hiện sự hiếu thảo trước mặt bà ngoại đấy."

Tống Thành Sơn gật đầu, dặn dò: "Cục Cảnh sát huyện ở ngay đối diện bệnh viện, nếu cần gì cứ trực tiếp đến tìm anh."

"Anh suy nghĩ nhiều quá đi. Em nghe lời của anh đấy, ngày nào cũng ở bệnh viện cả. Ngoài hành lang có bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân nữa. Ban ngày ban mặt, có thể có chuyện gì được?"

Tống Thành Sơn nghiện thuốc lá. Cậu ấy đang định châm một điếu, rồi chợt thấy biển cảnh báo cấm hút thuốc nên đành thở dài, cất điếu thuốc đi, bắt chéo chân và híp mắt nhìn Tống Nhĩ Giai:" Em nghe lời hả? Lúc còn nhỏ, ngày nào em chẳng lêu lỏng với lũ vô tích sự kia. Trốn học, hút thuốc, chơi game trong tiệm Internet, trông giống một đứa con gái tí nào không? Lúc đó anh còn lo rằng em sẽ lầm đường lạc lối, sớm muộn gì cũng rơi vào tay anh đấy."

"Việc đã xảy ra từ 800 năm trước mà anh cũng mang ra nói nữa. Em đã không liên lạc với họ từ lâu rồi. Hiện tại, em, đang là một thanh niên xã hội chủ nghĩa tốt, là người kế tục của chủ nghĩa cộng sản."

"Không liên lạc là được rồi." Tống Thành Sơn liếc mắt nhìn phòng giải phẫu, "Sau khi phẫu thuật, phải ở lại thêm một tuần nữa đúng không?"

Tống Nhĩ Giai gật đầu: "Vâng. Tối nay anh đến chăm nhé, em muốn về nhà lấy một chút đồ."

Tống Thành Sơn nói: "Em là con gái, ra ngoài không an toàn, tan sở anh sẽ nhờ hai anh tại đồn cảnh sát chở em về."

Tống Nhĩ Giai cắt ngang, lắc đầu:" Không cần đâu, trước kia anh cũng không quan tâm đến em nhiều như vậy."

Tống Thành Sơn im lặng một lúc rồi hắng giọng, nói:" Cứ gọi một người đưa về thì hơn. Một mình em không an toàn."

Tống Nhĩ Giai ngoảnh sang, cười nói:" Mặc dù em rất xinh, nhưng thành phố Giang Châu này toàn là mỹ nữ, sao em có thể không an toàn được? Ai nói với anh là em không an toàn vậy?"

- -------