Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 69: Cọng rơm cứu mạng




Trong một diễn đàn, người đăng bài ẩn danh hỏi:

【Xin hỏi nếu bệnh nhân tự sát, có mang đến phiền phức gì người cố vấn tâm lý và bác sĩ tâm lý không? 】

【Cư dân mạng 1: Nói chung là không, chỉ cần bạn không ở trong bệnh viện, việc bạn chết sẽ chẳng liên quan gì đến bác sĩ cả. Nhưng bạn đăng bài à, đừng nghĩ tiêu cực quá.

Cư dân mạng 2: Ah, đang câu cá đấy à? Từ quan điểm nghề nghiệp, không có cái gọi là nhà tâm lý học đâu! Chỉ có cố vấn tâm lý hoặc bác sĩ tâm lý thôi!

Cư dân mạng 3: Lầu trên bệnh nặng quá rồi, mau ra công trường làm việc đi, đây cũng xem là lời có thể nói sao?

- Trả lời người đăng bài: Tôi không thể nói chắc chắn được, nhưng nếu người nhà của bạn đến tìm bác sĩ rồi làm ầm ĩ lên thì sao? Đừng nghĩ quá tiêu cực, ôm một cái nào, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Cư dân mạng 4: Chủ thớt đừng làm vậy mà. Bác sĩ sẽ cảm thấy có lỗi rất lâu đấy, bạn có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?

... 】

Các câu trả lời ở cuối bài đăng rất đa dạng, có người khiêu khích, có người an ủi. Chủ bài đăng chỉ để lại một câu "không làm liên lụy đến bác sĩ là được, cảm ơn mọi người", sau đó không trả lời nữa.

...

Cảnh sát đến khoa ghi chép và kiểm tra bệnh án vừa rời đi, văn phòng tại khoa tâm thần thứ hai bỗng bùng nổ, bàn tán một lúc lâu. Chủ nhiệm khoa bước đến, quát lớn, bảo mọi người yên lặng làm việc, đừng thảo luận nhiều quá, sau đó ra lệnh không cho đăng bất kỳ bình luận gì tại Internet, vòng bạn bè, sau đó gọi Nguyễn Trinh đi.

Nguyễn Trinh cầm hồ sơ bệnh án đã in và bước vào văn phòng của chủ nhiệm khoa cùng các đồng nghiệp trong nhóm y tế để báo cáo về việc bệnh nhân tự tử.

Sau khi giới thiệu sơ qua về lịch sử bệnh và hồ sơ điều tra của cảnh sát, Nguyễn Trinh rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói:" Tháng trước, vào lúc xuất viện, Đồng Đồng còn ôm cháu và nói lời cảm ơn. Không ngờ em ấy lại nhảy sông..."

Chủ nhiệm khoa hành nghề đã được vài chục năm, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua. Sau khi hỏi sơ qua tình huống, ông ấy an ủi:"Chúng ta đều đã ký giấy nhận trách nhiệm trước khi khám bệnh, nên cũng không phải là vấn đề gì lớn."

Nhưng đây không phải là vấn đề trách nhiệm...

Nguyễn Trinh buồn bã nói thầm.

Đó là sự mất đi của một cuộc đời.

Ở lâm sàng, việc nhìn thấy sống chết là điều khó tránh khỏi. Học y càng lâu, sẽ thấy được càng nhiều. Có người gặp nhiều rồi, sẽ trở nên chết lặng, mà chết lặng cũng có thể trở thành sắc màu của tự vệ.

Khi nhìn bệnh nhân chết đi, chúng ta chỉ nhìn thấy số liệu lạnh băng, chỉ xem có xảy ra tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân hay không, mà lại quên rằng vào lần đầu tiên đến phòng khám, hốc mắt mình đã ướt như thế nào khi nhìn thấy người nhà của bệnh nhân gào khóc...

Sau khi các đồng nghiệp trong nhóm rời đi, chủ nhiệm khoa bảo Nguyễn Trinh ở lại một mình và hỏi cô về việc bộ phận giám sát gọi đến. Nguyễn Trinh do dự một lúc rồi nói ra sự "thật".

Tất cả đều là sự thật, ngoại trừ việc che giấu mối quan hệ mờ ám giữa cô và Tống Nhĩ Giai.

Chủ nhiệm khoa vỗ vỗ vai cô, không hỏi gì thêm, chỉ nhắc nhở:" Hiện tại, dư luận rất khắt khe, phải luôn chú ý đến tác phong."

Nguyễn Trinh chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như một cỗ máy rỉ sét, đờ đẫn và trì độn, không thể suy nghĩ và đưa ra nhiều phản ứng hơn.

Cô chỉ gật đầu, quay về nơi làm việc của mình, kiểm tra các tài liệu hồ sơ bệnh án để tìm ra những thiếu sót, sau đó lặng lẽ ngồi vào chỗ, nhớ về giọng nói và nụ cười của cô bé kia.

Đến giờ tan sở, các đồng nghiệp đã ra về, chỉ còn lại cô và bác sĩ trực trong văn phòng.

Nguyễn Trinh dứt khoát đổi ca với bác sĩ trực, không về nhà vào tối nay.

Rình rập, quay lén, nói chuyện với cấp trên, bệnh nhân tử vong...

Trong một ngày, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Cô không muốn về nhà, cũng không muốn nói chuyện. Lúc này, cô chỉ muốn ở một mình một lúc.

Y tá trực thấy tâm trạng cô không tốt, nên đã mua bữa tối từ căng tin đến cho cô, đặt lên bàn rồi để cô một mình trong phòng khám để gột rửa đi những cảm xúc tiêu cực.

Nguyễn Trinh hoàn toàn không cảm thấy đói, cô trằn trọc trở mình, đọc hồ sơ bệnh án của Đồng Đồng kể từ khi cô bé nhập viện, cuối cùng dừng mắt tại phần tuyên bố miễn trách nhiệm——

【Nếu bạn có xu hướng và hành vi tự tử hoặc làm tổn thương người khác trước đó, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bạn, nhưng không có gì đảm bảo rằng sự bốc đồng của bạn sẽ thuyên giảm ngay lập tức trong quá trình điều trị. Chúng tôi cũng không thể đảm bảo rằng bạn sẽ không còn có ý định tự tử hoặc tổn thương nữa. Vui lòng gọi cho tôi trước khi bạn có ý định tự tử hoặc hành vi làm tổn thương người khác và chúng ta có thể thảo luận các giải pháp mang tính xây dựng hơn cho các vấn đề này.

Nếu cuối cùng bạn vẫn chọn tự sát hoặc làm tổn thương người khác, với tư cách là một tác nhân dân sự và hình sự hoàn chỉnh, bạn sẽ chịu mọi trách nhiệm và hậu quả do hành động của mình gây ra, và bệnh viện sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm dân sự hoặc hình sự liên đới nào. 】

Đồng thời, cô cũng nhớ những gì cảnh sát đã nói trước khi họ rời đi:" Chúng tôi đã tìm thấy một số trang web duyệt hồ sơ và đăng hồ sơ trên điện thoại di động của cô ấy. Trước khi cô gái nhảy sông tự sát, cô ấy đã nghĩ về việc không liên lụy đến các bác sĩ trong bệnh viện..."

Trong lá thư tuyệt mệnh mà Đồng Đồng để lại cũng có những từ: "nam giáo viên trong lớp đào tạo", "phát hiện hai nữ sinh yêu đương", "đe dọa", "dâm loạn", "xâm hại tình d.ục", "ảnh khỏa thân"...

Những câu chữ bâng khuâng ấy chất chứa bao thăng trầm khôn nguôi nhất của người con gái.

Trong lòng Nguyễn Trinh hiện lên một ý niệm, dường như cô bé kia đã sớm định đoạt cái chết của mình.

Cô bé chỉ đang đợi đến khi người bạn gái An An của mình thi xong Đại học để không ảnh hưởng đến việc học của em.

Chờ đến khi điều trị một thời gian, tình hình có vẻ khả quan hơn, những người xung quanh quan tâm đến cô bé cũng dần buông lỏng cảnh giác.

Chờ đến khi xuất viện một thời gian, loại trừ các yếu tố điều trị không phù hợp, để không gây phiền phức cho cố vấn và bác sĩ...

Vừa mới mang đến sự đồng cảm trong phút chốc, sự tuyệt vọng đã giống như thủy triều tràn ngập bầu trời. Nguyễn Trinh dùng tay che mắt lại, không muốn xem bệnh án của cô bé nữa.

Không phải cô không nghi ngờ tính xác thực của những lời kể trước đây của cô bé về nguyên nhân. Không phải cô không tham khảo ý kiến ​uyển chuyển theo hướng tình d.ục/bạo lực/vũ lực ở tuổi vị thành niên.

Ngược lại, mọi bác sĩ điều trị và cố vấn tâm lý đã hỏi về điều đó, và tất cả đều không nhận được kết quả.

Nhưng cô bé dường như giữ bí mật sâu trong đáy lòng mình và không công bố cho đến khi chết đi, hy vọng cảnh sát sẽ bắt giữ nam giáo viên để không có nhiều cô gái trở thành nạn nhân nữa.

Nguyễn Trinh bỗng có những nghi ngờ chưa từng có về bản thân.

Nghi ngờ bản thân không phù hợp với nghề này? Nghi ngờ rằng lúc trước, liệu có nên chọn thực hành tâm thần học ngay từ đầu không?

Nếu là bệnh tật, vậy nên mổ và dùng thuốc; Nhưng đây là bệnh tâm thần, cô không thể moi tim họ ra, gột rửa mọi tạp niệm và bụi bặm, và trả lại cho họ một tâm hồn khỏe mạnh được.

Những khoảnh khắc về trải nghiệm trước kia của cô bé khi gặp bác sĩ hiện lên trong tâm trí, và Nguyễn Trinh nhớ rằng bản thân đã thuyết phục cô bé tâm sự với một người mà cô bé tin tưởng nhất——

"Nếu em có tâm sự gì không tiện nói với chị, em có thể nói với An An và cô Chu Chu..."

Ý tưởng vừa lóe lên trong tâm trí, Nguyễn Trinh đã gọi điện đến cho mẹ của Đồng Đồng.

Sở dĩ không gọi cho An An và Chu Chu, là vì Nguyễn Trinh biết nếu hai người họ biết chuyện này nhất định sẽ nói với bác sĩ, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ của bác sĩ và chuyên gia tư vấn.

Chuông reo một lúc lâu trước khi điện thoại được kết nối.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người phụ nữ có tang khàn khàn, dường như đang khóc.

Nguyễn Trinh an ủi vài câu, sau đó ngập ngừng. Cuối cùng, cô cũng siết chặt lòng bàn tay, như thể đã hạ quyết tâm hỏi hết những nghĩ suy trong lòng mình:" Mẹ Đồng Đồng, tôi muốn hỏi... Có phải lúc trước Đồng Đồng có nói với cô về việc nam giáo viên đào tạo không?"

Mẹ Đồng Đồng im lặng một lúc lâu, sau đó hít hít mũi, cố nén tiếng khóc lại, nói:" Bây giờ hỏi câu này còn có ý nghĩa gì nữa? Nói với tôi rồi lại trở nên thế này sao? Nếu nói ra việc mất mặt như vậy, người khác sẽ bàn luận về con bé như thế nào? Sau này con bé biết phải sống thế nào đây? Tôi... tôi mắng con bé một trận, quát con bé tại sao không biết tự bảo vệ bản thân, để người khác ức hiếp! Tôi đã bảo con bé không được nói cho người khác! Huhu... nhưng tôi chỉ có một đứa con gái là con bé... Là lỗi của tôi, do thời gian ở bên con bé của tôi quá ít... mới khiến con bé làm ra loại chuyện này..."

Nói đến đây, bà ấy dường như không chịu được nữa, ôm điện thoại nức nở khóc.

Nguyễn Trinh sững sờ, lẩm bẩm lặp lại lời của bà ta: "Như vậy... chuyện đáng xấu hổ sao?"

Bà ta mô tả một vụ bạo lực là nhục nhã.

Nghe tiếng khóc thảm thiết ở đầu bên kia điện thoại, Nguyễn Trinh cố gắng kiềm chế bản thân, nuốt lại câu nói đầy cảm xúc "cô không xứng đáng làm mẹ" vào lòng, chỉ nói:" Sự việc kia không đáng xấu hổ, còn không thể trách em ấy, người làm sai chính là tên đàn ông kia!"

Nói xong, cô giận dữ cúp điện thoại.

Tất cả những người tự tử đã giải phóng sự sống của mình vào niềm tin.

Cô bé ngoan hiền kia, đã mang cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình cho người mẹ ruột tuy xa xứ mà mình tin tưởng từ tận đáy lòng nhất.

Nhưng tiếc thay, tin sai người rồi...

- -------