"... Em thực sự không hiểu, rốt cuộc là em không suy nghĩ kỹ về việc muốn ở bên cạnh chị hay chị đang đến bên em một cách đầy miễn cưỡng đây?" Tống Nhĩ Giai gấp chiếc lá lại làm đôi, nhìn Nguyễn Trinh, chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyễn Trinh vẫn im lặng, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
"Nguyễn Trinh." Tống Nhĩ Giai gọi thẳng họ tên cô, giọng nói có chút bất lực:" Đừng lúc nào cũng như vậy, được không chị?"
Nếu cô luôn nghi ngờ sự chân thành của nàng, chuyện này sẽ phản ánh sự không chắc chắn trong cô về mối quan hệ này.
Hai người phụ nữ ở bên nhau không dễ, nếu không đủ kiên định với nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ chia ly.
Cô luôn cảm thấy rằng nàng chỉ nhất thời hứng thú, hoặc nóng nảy muốn thử mối quan hệ với một người phụ nữ.
Cô thực sự không biết, bốn năm qua, nàng chưa bao giờ buông bỏ cô...
Tống Nhĩ Giai cúi đầu, không nói gì nữa.
Nàng một lòng một dạ, còn đối phương thì luôn nghi ngờ nàng. Nàng phải làm sao để chứng minh cho cô thấy đây?
Cơn gió đêm thổi qua, khiến hoa lá, cành cây xào xạc dưới hiên nhà.
Hai người lặng im sóng vai bên nhau. Tống Nhĩ Giai ngoảnh sang một bên, nhìn người đi đường đang tận hưởng không khí mát mẻ ngoài hành lang, trong lòng có ngàn vạn lời oán trách và tủi thân, nhưng lại khó nói ra.
Nàng không dám vội vàng để lộ lòng mình, bởi vì nàng không thể chắc chắn rằng Nguyễn Trinh có thực sự thích mình hay không? Hay chỉ do tính cách và trải nghiệm của cô quá cẩn trọng?
Hoặc là...
Cô không hề thích nàng chút nào, chỉ vì nhất thời mềm lòng mà chấp nhận nàng, không đành lòng tổn thương nàng sao? Thế nên, cô luôn nói những lời chán nản này và nghi ngờ những gì mà nàng nói...
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Tống Nhĩ Giai tủi thân, ấm ức đến mức hai mắt đỏ bừng.
Nhưng người nhà nàng vẫn nằm trên giường bệnh, không thể dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện tình cảm này. Tống Nhĩ Giai dụi dụi mắt, cố gắng tránh để Nguyễn Trinh ảnh hưởng đến mình.
Nàng tức giận nghĩ, đừng để ý đến người này nữa...
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, dường như Nguyễn Trinh đã cảm nhận được sự lo lắng và lo âu trong nàng. Cô mím môi, chủ động nắm lấy tay nàng, dịu dàng siết chặt vào lòng bàn tay mình, âm thầm an ủi nàng.
Tống Nhĩ Giai cúi đầu, nhìn cả hai đang tay trong tay, đáy lòng bỗng dịu lại. Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyễn Trinh, nhẹ nhàng nói:" Nguyễn Trinh, ôm em một cái, có được không?"
Chỉ cần Nguyễn Trinh chủ động và dịu dàng hơn một chút, nàng có thể ném những cảm xúc nhỏ bé vụng về vừa rồi lên chín tầng mây.
Vẻ mặt Nguyễn Trinh rất bình tĩnh. Cô vươn tay vuốt ve lông mày nàng, nhẹ nhàng đáp:" Ừm."
Rồi sau đó, cô ôm nàng vào lòng.
Tống Nhĩ Giai ôm chặt eo Nguyễn Trinh, đặt cằm lên vai cô.
Nguyễn Trinh khẽ vỗ về lưng nàng, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại trên cơ thể nhau. Tống Nhĩ Giai ngửi được mùi thơm trên cơ thể Nguyễn Trinh, nỗi lo lắng và phiền muộn trong nàng dần dịu đi.
"Chị đừng nói những lời đó nữa, được không?" Nàng thấp giọng cầu xin Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh khẽ thở dài:" Được rồi, chị không nói nữa."
Một lúc lâu sau, cô lại nói thêm: "Chị xin lỗi."
Xin lỗi, vì sự thiếu an toàn của bản thân mà đã khiến người yêu thân thiết nhất phải lo được lo mất vì mình.
"Em biết chị không tin em, khó tin em. Em cũng biết em không thể chứng minh được gì với chị, nhưng, chị đừng nói nữa, được không?" Tống Nhĩ Giai tiếp tục cầu xin Nguyễn Trinh.
Đừng đặt những nghi ngờ trần trụi và bừa bãi giữa cả hai để rồi làm lung lay tình cảm lẫn nhau.
Nguyễn Trinh ôm lấy nàng và đáp lại:" Được, chị xin lỗi."
"Đừng lúc nào cũng xin lỗi em nữa."
"Ừm."
Tống Nhĩ Giai ngừng nói, cả hai yên lặng ôm nhau trong bóng đêm.
Có lẽ, có đôi khi, một cái ôm lại có giá trị hơn cả ngàn lời giải thích.
"Được rồi, chúng ta đi siêu thị thôi." Sau khi ôm vài giây, Tống Nhĩ Giai buông ra, nắm tay Nguyễn Trinh đến một siêu thị nhỏ đối diện bệnh viện, mua một ly nước cho bà ngoại.
Chắc chỉ khi ốm đau, chúng ta mới nhận ra rằng, so với sức khỏe của những người xung quanh thì mọi cung bậc cảm xúc buồn, vui hay mất mát đều trở nên rất nhỏ bé.
Sức khỏe là điều quan trọng nhất.
Chọn một chai nước màu hồng nhạt và mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày xong, cả hai bước ra siêu thị, Tống Nhĩ Giai giục Nguyễn Trinh về nhà.
"Ngày mai chị phải đi làm nên cứ về trước đi. Em ở lại chăm sóc là được rồi."
Nguyễn Trinh nhìn thời gian trên điện thoại, nhưng cũng không tỏ ý kiến, chỉ nói:" Đi thôi, về phòng bệnh rồi hẵng nói."
Đường về khu khám bệnh có một dãy hành lang dài, có rất nhiều bệnh nhân và người nhà đang ngồi trên ghế đá dưới hành lang.
Tống Nhĩ Giai nhìn xuống những bệnh nhân mặc đồ bệnh trạc tuổi bà mình, thầm cầu nguyện kết quả khám sẽ không quá tệ.
Nguyễn Trinh lại nhìn thấu cảm xúc trong nàng. Cô nắm chặt tay nàng và an ủi:" Không sao đâu, có chị ở đây rồi."
Khi ốm đau, khoảng thời gian khó khăn nhất sẽ là lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm.
Tống Nhĩ Giai ừ một tiếng, tay trong tay về phòng cùng Nguyễn Trinh.
Bước đến cửa phòng bệnh, Nguyễn Trinh muốn buông đôi tay đang nắm lấy nhau ra theo bản năng.
Tống Nhĩ Giai vẫn nắm chặt lấy cô.
Nguyễn Trinh dùng dằng, thoáng dùng sức một chút, nhưng vẫn không dứt được.
Tống Nhĩ Giai bình thản nắm lấy tay Nguyễn Trinh, cùng nhau bước vào phòng bệnh.
Trời đã muộn, những người thân đến thăm cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh trong phòng.
Tống Nhĩ Giai ngồi phía đầu giường, đút bà ngoại ăn từng lát táo và bóc vỏ đậu phộng, còn Nguyễn Trinh ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường bệnh, vừa bóc vỏ đậu phộng, vừa kể những câu chuyện thú vị về việc khám chữa bệnh, hỗ trợ miễn phí cho các vùng quê để giải tỏa nỗi lo của người già nằm viện.
Cô nói chuyện nhẹ nhàng và tử tế, bà lão nghe xong thì rất thích. Bà nhìn cô, liên tục hỏi thăm chuyện tình cảm của cô.
Tống Nhĩ Giai lẩm bẩm:" À, Nguyễn Trinh có đối tượng rồi ạ. Bà ngoại ơi, bà đừng cứ cố gán ghép chị ấy với anh họ nữa ạ."
Đối tượng của chị ấy đang ở ngay trước mặt bà đây.
Bà lão liên tục thở dài, thúc giục:" Giai Giai, cháu cũng già đầu rồi, phải nhớ suy nghĩ kỹ một chút. Bà cũng không biết còn có thể sống đến lúc ôm cháu ngoại của con gái được hay không đây?"
Tống Nhĩ Giai thản nhiên cắn quả táo, liếc nhìn Nguyễn Trinh, sau đó nhìn về phía bà lão trên giường, nhỏ giọng thầm thì:" Bà ơi, bà đừng nghĩ xa như vậy nữa. Chắc chắn sẽ không có con cháu gì đâu ạ, nhưng cháu có thể dẫn chó mèo về nhà cho bà ôm đấy ạ."
Đây là một chút nợ, nhưng Tống Nhĩ Giai không muốn thỏa hiệp trong những vấn đề này, cho dù đó chỉ là lời nói.
Không ai có thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của nàng, dù có nhân danh tình cảm gia đình đi chăng nữa.
Đạo hiếu là phụng dưỡng, tôn trọng và kính yêu đúng mực, chứ không phải là hy sinh bản thân và thỏa mãn bọn họ.
Bà lão trên giường bệnh bị lời nói của Tống Nhĩ Giai làm khó chịu đến mức không muốn ăn trái cây nữa, lập tức càu nhàu phàn nàn vài câu. Nguyễn Trinh mỉm cười, kiên nhẫn an ủi bà lão. Bà lão quay lại, cười nói:" Nếu A Nguyễn là cháu gái của bà thì tốt rồi. Cháu xem, nghe lời hơn cháu nhiều đấy, lúc nhỏ cháu chưa bao giờ khiến người khác bớt lo cả."
Tống Nhĩ Giai mỉm cười, nửa thật nửa giả nói:" Nếu bà thích chị ấy nhiều như thế, cháu sẽ cưới chị ấy về nhà và làm cháu gái của bà nhé."
Bà ngoại nói:" Kiếp sau cháu đầu thai thành đàn ông rồi cưới con bé về đi."
Tống Nhĩ Giai nhìn Nguyễn Trinh, nhẹ nhàng nói:" Không cần đợi kiếp sau đâu ạ, kiếp này cháu cũng có thể..."
Cho dù có kiếp sau, nàng cũng không muốn trở thành đàn ông. Nàng vẫn muốn trở thành phụ nữ và thích người trước mặt.
Nguyễn Trinh không nhìn họ, chỉ khẽ cúi đầu, lẳng lặng mỉm cười.
Sau khi ở bệnh viện đến 12 giờ cùng Tống Nhĩ Giai, Nguyễn Trinh về nhà để nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ hai, lúc đến bệnh viện và giao ban xong, Nguyễn Trinh đứng bên bàn y tá và ký vào các tài liệu y tế khác nhau. Chuông điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, cô cầm lấy, là cuộc gọi từ bộ phận giám sát Hội đồng Kỷ luật của bệnh viện, khiến cô thoáng bất ngờ.
Bị bộ phận giám sát tìm đến cũng không phải là chuyện gì tốt...
Cô nhấc máy: "Xin chào?"
Giọng nữ trẻ vang lên phía đầu dây bên kia:" Xin chào, bác sĩ Nguyễn, hiện tại cô có thể đến bộ phận của chúng tôi không? Bên chúng tôi có một số chuyện cần đối chiếu với cô để xác nhận."
Nguyễn Trinh bình tĩnh đóng nắp bút lại:" Được rồi, tôi trao đổi với đồng nghiệp rồi sẽ đến ngay."
Trao hồ sơ bệnh án đã ký cho y tá tại bàn trực xong, Nguyễn Trinh chỉ đạo:" Tôi đến tòa nhà hành chính một lúc, nếu bệnh khu có việc gì gấp thì cứ gọi điện cho tôi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Cách đây một thời gian, tôi phải chuyển công tác. Do thiếu nhân lực và vật lực nên phải mất nhiều thời gian và sức lực để đào tạo và làm quen, nên đã không đăng chương rất lâu, xin lỗi~~~
Sắp tới sẽ có ít thời gian hơn nhưng tôi sẽ cố gắng viết hết truyện này và sẽ đặt bút viết truyện tiếp theo khi công việc ổn định lại nha mọi người~~~