"Em đi đâu đấy?"
Giọng điệu rất nghiêm túc, không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào, rất giống kiểu giáo viên đang khảo bài.
Âm nhạc trong quán bar tựa sấm rền. Tống Nhĩ Giai che điện thoại lại, chạy vào nhà vệ sinh để nghe. Nàng thành thật giải thích với người phía đầu dây bên kia:" Lư Lị Lị thất tình, nên bọn em đi chơi cùng cậu ấy. Nhạc ở đây hơi lớn, vừa rồi em không nghe thấy chuông điện thoại."
"Tại sao đến quán bar nhưng không nói với chị một tiếng?"
"Em——"
Nàng không ngờ rằng cô lại đột nhiên tra khảo như thế...
Nàng định đợi cho đến khi cô trở về để nói với cô chuyện này.
Sau một lúc suy nghĩ, Tống Nhĩ Giai khẽ mỉm cười:" Chị giáo Nguyễn, lần sau em nhất định sẽ báo cáo với chị em đã đi đâu và gặp gỡ những ai, có được không?"
Nguyễn Trinh không tỏ ý kiến, chỉ liếc nhìn thời gian và nói:" Muộn rồi, bọn em chơi ở đâu, chị đến đón em."
Thật ra, đối với một nàng cú đêm như Tống Nhĩ Giai, giờ phút này vẫn còn rất sớm.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn báo lại tên quán bar, sau đó nói: "Em còn tưởng rằng tối nay chị sẽ ở lại huyện Tân Thành một đêm."
Không ngờ Nguyễn Trinh lại vội vã trở về ngay trong đêm.
Nguyễn Trinh nhàn nhạt nói: "Sao thế, chị trở về không khéo nên phá hủy cuộc vui của em à?"
"Lời nói này..." Tống Nhĩ Giai cầm điện thoại, chỉ hận không thể bay đến bên cạnh Nguyễn Trinh ngay lập tức, nhưng ngoài miệng lại nói:" Chị sẽ thấy thoải mái hơn khi không có em kè kè bên cạnh và làm phiền việc công tác của chị."
Nguyễn Trinh phía đầu dây bên kia không lên tiếng. Cô cầm lấy túi xách và chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài đón người.
Tống Nhĩ Giai không nỡ cúp máy, hỏi:" Chị về nhà lúc mấy giờ thế? Đã ăn cơm chưa?"
"Về lúc 8 giờ, vừa ăn xong."
"Ngày mai chị có làm việc tại tam viện không?"
"Có."
"À, vậy chị đừng đến đón, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, em sẽ tự bắt taxi về."
Nguyễn Trinh dừng lại, hỏi:" Đêm nay em có uống rượu không?"
"Uống một chút với bọn họ." Sợ Nguyễn Trinh trách móc, Tống Nhĩ Giai bèn nói thêm:" Thực sự chỉ có một chút thôi."
Nguyễn Trinh không trách mắng gì, chỉ nói:" Vậy em ở quán bar chờ chị đi."
Nguyễn Trinh nhất quyết phải đến tận nơi đón người. Sau khi cúp điện thoại, Tống Nhi Giai trở về chỗ ngồi và nói chuyện cùng bạn bè của mình:" Tôi phải đi rồi, chút nữa A Nguyễn sẽ đến đón tôi."
Các bạn cùng lứa với Nguyễn Trinh thường gọi cô là A Nguyễn. Tống Nhĩ Giai học được và cũng gọi cô như thế trước mặt bạn bè của mình.
Lư Lị Lị liếc nhìn thời gian: "Mới chín giờ?! Sớm vậy sao? Nhà cậu có người gác cổng từ khi nào thế?"
Tống Nhĩ Giai ngẫm nghĩ một lúc và nói:" Bắt đầu từ hôm nay."
Người bạn khác châm chọc:" Cậu tìm cho bản thân một người bạn gái hay giáo viên chủ nhiệm vậy?"
Tối nay, Tống Nhĩ Giai vừa mới come out cùng bạn bè của mình. Khi nghe xong lời nói này, nàng liền bật cười:" Nếu người khác quản tôi, tôi sẽ cảm thấy rất phiền. Nhưng đổi ngược lại là chị ấy, tôi lại cảm thấy rất vui vẻ."
Tất cả những người bị nhồi cẩu lương đều tặc lưỡi rồi đuổi nàng ra ngoài:" Thôi, đừng ngược đãi cẩu độc thân nữa. Đi đi, đi đi, chúng tôi tổ chức bữa tiệc quý bà độc thân, không có phần của cậu nữa đâu."
Tống Nhĩ Giai cười toe toét, sau đó bị đẩy ra khỏi quán bar.
Nguyễn Trinh không đến sớm như vậy. Nàng đã đến cửa hàng hoa ven đường để chọn một đóa hoa hồng xanh phối cùng gypsophila.
Nàng nhớ rằng Nguyễn Trinh thích màu xanh lam.
Chủ cửa hàng hoa dùng giấy gói những bông hoa lại với nhau, trông rất đẹp đẽ. Tống Nhĩ Giai nhận lấy, ôm vào lòng. Nàng đứng bên vệ đường một lúc, sau đó giấu bó hoa ra sau lưng, tự nhủ không được để Nguyễn Trinh thấy, nàng muốn tạo bất ngờ cho cô.
Khi đến tụ điểm giải trí để quẩy, Tống Nhĩ Giai thường ăn mặc mát mẻ và se.xy. Nàng mặc chiếc áo cardigan ngắn màu đen, có dây buộc màu trắng bên trong. Có rất nhiều chàng trai huýt sáo với nàng khi đi ngang qua cửa quán bar.
Vào khoảng thời gian nổi loạn vào nhiều năm về trước, dường như Tống Nhĩ Giai đã gặp đủ loại nam sinh quậy phá. Nàng lập tức cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ dữ tợn, sau đó trợn tròn mắt trừng bọn họ.
Nàng có dáng người mảnh khảnh, hôm nay trang điểm theo lối trưởng thành, tràn đầy khí chất. Khi bị gương mặt hung dữ trừng đến, đám con trai bỗng cảm thấy xấu hổ, thôi không nhìn nữa.
Mãi cho đến khi thấy Nguyễn Trinh lái xe đến, sắc mặt nàng liền thay đổi trong nháy mắt. Mặt mày giãn ra, mỉm cười đầy trìu mến, sau đó mím môi, lon ton chạy về phía Nguyễn Trinh và vẫy tay chào cô một cách đầy phấn khích:" Chị giáo Nguyễn, em ở đây!"
Nguyễn Trinh hạ cửa sổ xe xuống, khi nhìn thấy cách ăn mặc của Tống Nhĩ Giai, cô khẽ buông tiếng thở dài:" Hở rốn như vậy, không sợ bị cảm lạnh à?"
"Làm việc vất vả rồi! Em tặng hoa cho chị này!" Tống Nhĩ Giai lấy bó hoa sau lưng ra, với vào cửa sổ xe, sau đó mở cửa ghế lái phụ ra và ngồi xuống.
Nguyễn Trinh nhận lấy hoa. Tống Nhĩ Giai ngồi bên ghế lái phụ, tiếp tục nói:" Em sợ chị chê em ăn mặc hở hang, sẽ bị người khác dòm ngó, nên mới mặc loại áo cardigan hở rốn này."
Nếu không, vào mùa hè nóng nực như thế này, nàng sẽ mặc loại áo hai dây để ra ngoài chơi.
"Em còn khoe mẽ nữa cơ đấy." Nguyễn Trinh cúi đầu ngửi hoa, cười nhạt:" Chị vừa đi, em lại đến câu lạc bộ và quán bar. Xem ra, cuộc sống của em rất thoải mái."
Tống Nhĩ Giai nhìn bông hoa, sau đó nhìn vào sườn mặt đẹp hơn hoa của Nguyễn Trinh rồi giải thích:" Em cũng chỉ còn lại vài ngày cuối thôi. Tuần sau, em sẽ đến đơn vị để nhậm chức, có lẽ sau này em không thể vui chơi được nữa."
Nàng thực sự hy vọng rằng Nguyễn Trinh có thể khen ngợi bó hoa, hoặc thể hiện nhiều niềm vui hơn.
Nhưng Nguyễn Trinh chỉ khẽ mỉm cười, đặt hoa ra ghế sau rồi khởi động xe, nhẹ nhàng nói:" Hoa rất đẹp, nhưng sau này em đừng lãng phí tiền bạc như thế này nữa."
Cô không thích hoa cỏ. Thay vì bỏ ra một trăm tệ để mua một bó hoa cho cô, thì có lẽ, nàng nên đãi cô một bữa ăn nhỏ hoặc mua một vài món đồ thiết thực sẽ tốt hơn.
Tống Nhĩ Giai khẽ vâng một tiếng. Tâm trạng vui mừng lúc tiểu biệt thắng tân hôn bỗng phai đi đôi chút.
Nàng chỉ muốn làm cô cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần có thể làm cho cô vui vẻ, cho dù phải trả giá bao nhiêu, Tống Nhĩ Giai cũng sẽ nguyện ý làm như vậy, sao có thể cảm thấy lãng phí được?
Nguyễn Trinh làm việc cả một ngày ròng, sau đó lái từ thị trấn về trung tâm thành phố Giang Châu hết ba tiếng đồng hồ, nên thể chất và tinh thần của cô đều kiệt quệ. Suốt chặng đường, cô cũng không nói gì nhiều.
Tống Nhĩ Giai đã uống rượu nên không thể lái xe thay cô. Lòng nàng vẫn cảm thấy bối rối về việc tặng quà, nên cũng ít nói hơn ngày thường.
Về đến nhà, Nguyễn Trinh muốn trở về phòng tắm rửa, nhưng Tống Nhĩ Giai đã giữ chặt lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: "Muốn ôm một cái."
"Em bao nhiêu tuổi rồi." Nguyễn Trinh mỉm cười, xoay người lại, mở rộng vòng tay và ôm lấy Tống Nhĩ Giai thật chặt.
Tống Nhĩ Giai vùi đầu vào hõm cổ cô, vòng tay qua eo cô, dùng sức ôm lấy cô, khẽ thầm thì:" Em thích chị."
"Ừm, chị biết." Nguyễn Trinh cúi đầu, hôn lên tóc nàng.
Chỉ một cái ôm ngắn ngủi trong một vài giây, nhưng đã khiến sự mệt mỏi về tinh thần tan biến đôi chút.
So với việc thề non hẹn biển, hoa tươi rực rỡ, có lẽ, một cái ôm chân thật có thể an ủi mọi sự mỏi mệt trong cô một cách tốt nhất.
Tống Nhĩ Giai đợi một lúc, nhưng không nghe được lời hồi đáp của Nguyễn Trinh. Nàng thoáng rũ đôi bờ mi dài, run rẩy của mình xuống.
Nàng thử hôn Nguyễn Trinh. Môi nàng chạm nhẹ vào xương quai xanh của Nguyễn Trinh, sau đó hôn dọc theo đấy rồi lan đến sau tai cô.
Một phép thử đầy vụng về.
Nguyễn Trinh đẩy nàng ra với vành tai đỏ bừng: "Đừng quậy nữa, chị vẫn còn chưa tắm."
Tống Nhĩ Giai cúi đầu, nụ cười của nàng có chút gượng gạo. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, sóng mắt chất chứa ánh sáng lung linh:" Vậy chị tắm đi, em cũng tắm."
Đây giống như một lời ám chỉ, Tống Nhĩ Giai không biết Nguyễn Trinh có hiểu không, nhưng nàng chỉ nghe cô nói một câu:" Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chị còn phải đi làm."
Tống Nhĩ Giai hiểu ý cô, ngoan ngoãn trở về phòng tắm rửa. Sau khi lau khô tóc xong, nàng nhanh chóng tiến thẳng vào phòng ngủ của Nguyễn Trinh.
Trong nhà có hai người phụ nữ tóc dài và một chú mèo đầy lông. Nguyễn Trinh đã quen với việc dọn dẹp phòng khách bằng máy hút bụi trước khi ngủ.
Sau khi rửa tay xong, cô quay lại phòng ngủ, bỗng nhìn thấy Tống Nhĩ Giai đang đứng trước tủ quần áo của bản thân. Nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài trên người, mỏng đến mức nhìn thấu mọi thứ, vạt áo cũng chỉ vừa đủ để che bờ mông lại.
Nguyễn Trinh thoáng nhìn qua, khi nhìn thấy làn da trắng như tuyết cùng đường cong cơ thể tinh xảo, ánh mắt cô khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hỏi:" Em mặc áo sơ mi của chị làm gì vậy?"
"Vì đẹp." Tống Nhĩ Giai đóng tủ quần áo của Nguyễn Trinh lại:" Chúng ta có cùng chiều cao nên có thể mặc quần áo của nhau. Chị xem, em mặc chiếc áo sơ mi này cũng rất hợp."
Nguyễn Trinh không dám nhìn thêm. Cô cầm lấy điều khiển từ xa của máy điều hòa, tăng nhiệt độ phòng lên 2 độ, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh:" Quá mỏng, rất dễ bị cảm lạnh."
Tống Nhĩ Giai bước đến, nói một cách đầy lả lơi:" Hai chúng ta ôm nhau ngủ, không phải sẽ ấm hơn sao?"
- -------