"Mở miệng ra."
Nàng luôn nghe lời Nguyễn Trinh, nên lúc này cũng ngoan ngoãn mở miệng ra.
Cánh môi mềm mại lại dán vào nhau một lần nữa.
Xúc cảm tựa nhưa ánh điện và đá lửa, hai cánh môi mềm mại dán sát vào nhau, đầu lưỡi mềm ẩm cũng chạm vào và quấn chặt lấy nhau.
Hương thơm của bạc hà và cam quyện vào nhau, các nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp giữa những nhịp thở trong nhau.
Trong một căn phòng thiếu ánh sáng, xúc giác và khứu giác được khuếch đại vô hạn.
Đầu óc Tống Nhĩ Giai bỗng trở nên trống rỗng. Nàng quên hết mọi thứ, chỉ có thể phản ứng lại sự xâm lược và quấn quýt của cô theo bản năng.
Trong khoảng không mờ mịt, Tống Nhĩ Giai khẽ mở mắt và nhìn thấy Nguyễn Trinh đang rất gần tầm với của mình. Cô có đường nét thanh tú, mặt mày tựa như tranh vẽ.
Đây là người mà nàng đã nhớ mãi rất nhiều năm, chưa bao giờ buông tay. Hiện tại, người ấy đang ở ngay trước mắt nàng và hôn nàng một cách đầy thân mật.
Nàng buông đôi tay đang nắm chặt lấy nhau ra, ngập ngừng và vụng về đặt lòng bàn tay lên gáy Nguyễn Trinh, chậ.m rãi vu.ốt ve.
Da thịt mềm mại, thoải mái đến mức khiến nàng muốn thở d.ốc.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, mềm mại, vô lực tựa như nước. Trong mùa hè nóng nực, nàng cầm lòng chẳng đặng muốn thân mật với cô hơn, muốn hòa tan cơ thể vào nhau, không bao giờ tách rời.
Các nàng hôn nhau rất lâu. Sau khi tách ra, cả hai đều thở d.ốc, khiến lồng ngực phập phồng lên xuống.
Tống Nhĩ Giai vươn tay chạm vào gò má nóng bỏng của cô, mím môi, khẽ nỉ non:" Em...Đây là lần đầu tiên em yêu đương, nên không có kinh nghiệm..."
Tuy hôn môi nhưng không hề biết mở miệng ra.
Nguyễn Trinh ngoảnh mặt đi, nhìn hình bóng hai người hằn trên bức tường. Sau khi thở d.ốc một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nói:" Chị có thể có bao nhiêu kinh nghiệm..."
Nhưng tất cả đều phải vượt sông bằng cách cảm nhận những viên đá. Vì cô là người lớn tuổi hơn, nên cô luôn phải là người mở đường.
"Hành động của chúng ta được xem như mỏ gà mổ nhau." Tống Nhĩ Giai khẽ mỉm cười, sau đó mở nắp chai nước khoáng ra rồi đưa cho Nguyễn Trinh:" Chị uống đi."
Nguyễn Trinh uống vài hớp, sau đó Tống Nhĩ Giai lấy lại và uống vài ngụm. Nàng nghĩ đến bữa cơm tối, lúc Nguyễn Trinh nói rằng mình vẫn còn độc thân, liền lẩm bẩm lầm bầm:" Làm gì có loại bạn bè nào mà ôm hôn nhau, lại còn uống chung một bình nước nữa?"
Khi đã đi đến bước này, sao còn có thể làm bạn được nữa?
Nguyễn Trinh không nói gì. Vì cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nên mới đi đến bước đường này.
Tình cảm bị đè nén suốt bốn năm. Sau khi gặp lại nhau, cả hai đều không kìm nén được, từng bước từng bước tiếp cận nhau.
Tống Nhĩ Giai kéo kéo góc áo của Nguyễn Trinh:" Tối nay ngủ lại được không?"
Nguyễn Trinh nhìn về phía chiếc giường, sóng mắt mang theo ý cười:" Giường trong phòng đơn khá nhỏ."
Tống Nhĩ Giai rụt vai lại, mở miệng nói sảng:" Gần đây em rất gầy, chắc chắn hai người sẽ ngủ được."
"Xem xong bộ phim này rồi tính tiếp." Nguyễn Trinh xoa xoa đầu Tống Nhĩ Giai, không tỏ ý kiến.
Tống Nhĩ Giai đột nhiên mỉm cười, nụ cười của nàng có chút ranh mãnh:" Chị giáo Nguyễn, chị đang lo gì đấy? Cứ ở lại đi, em cũng sẽ không ăn chị đâu."
Nàng vẫn quen với việc gọi Nguyễn Trinh là chị giáo Nguyễn. Nhưng lần này, nàng đã cố ý kéo dài âm điệu, mang đến cảm giác thân mật đầy ái muội.
Nguyễn Trinh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Sau đó, cô nhếch môi, khẽ mỉm cười, nói một câu với hai tầng ý nghĩa:" Thật ra em cũng không biết làm nhiều chuyện cho lắm."
Tống Nhĩ Giai ngẩn người một lúc, sau đó mới phản ứng lại:" Không lẽ chị cũng biết à?"
Nguyễn Trinh chỉ mỉm cười, không đáp lại. Cô nghiêm túc nhìn vào màn hình TV:" Xem phim đi, đừng lắm lời nữa. Đây là Lan Chu, diễn viên mà em thích đấy."
Tống Nhĩ Giai đảo mắt, khẽ thầm thì:" Cô ấy không phải là người em thích. Người em thích đang ở ngay trước mặt em."
Nguyễn Trinh im lặng, không nói gì, nhưng ý cười trên môi lại càng lúc càng sâu hơn.
*
Xem phim xong cũng đã gần mười một giờ. Tống Nhĩ Giai dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Nguyễn Trinh:" Có thể nói cho em biết chị ở lại hay không được chưa?"
Vừa dứt lời, nàng liền thản nhiên nói một câu mang đầy tính dối lòng:" Nếu ở một mình, em sẽ rất sợ bóng tối."
Nguyễn Trinh dùng đầu ngón tay búng lên trán nàng:" Chị về lấy đồ ngủ."
Tống Nhĩ Giai cực kỳ dính người. Khi Nguyễn Trinh về phòng, nàng cũng đi theo. Khi tận mắt thấy Nguyễn Trinh lấy đồ ngủ xong, nàng liền dẫn cô về phòng mình.
Chiếc giường đơn trong nhà trọ này có chiều ngang bằng chiếc giường trong kí túc xá sinh viên. Khi hai người phụ nữ nằm cạnh nhau, sẽ càng gắn bó với nhau chặt chẽ hơn.
Tống Nhĩ Giai đặt tay lên eo Nguyễn Trinh. Khi da thịt mềm mại và ấm áp truyền vào tay thông qua lớp áo ngủ, gò má Tống Nhĩ Giai bỗng đỏ bừng, không dám cử động nữa.
Cũng may, không thể nhìn rõ trong bóng đêm.
Hai người nằm đối mặt với nhau một lúc, nhưng không ai cảm thấy buồn ngủ. Nguyễn Trinh ôm lấy Tống Nhĩ Giai, kéo nàng vào lòng mình rồi hỏi:" Em đã come out với bạn cùng phòng chưa?"
Tống Nhĩ Giai vùi mặt vào cổ Nguyễn Trinh, hít lấy mùi hương trên da thịt cô, khẽ nói:" Vẫn chưa. Trước đây, em cảm thấy không cần thiết vì em không biết mình thích nam hay nữ, hoặc có là người vô tính không. Mãi cho đến sau này em cũng hiểu ra, nhưng em không có đối tượng, nên em cũng chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói về việc này. Nhưng thật ra, em cảm nhận được bọn họ cũng đã ngầm đoán được chuyện này. Họ đều là những người rất tốt và sẽ không nhìn chúng ta với ánh mắt khác đâu. Sau khi trở về, em sẽ tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với họ."
Nguyễn Trinh nhắc nhở: "Come out với bạn thân thì không sao. Nhưng khi em đi làm, đừng nên tùy tiện come out với mọi người."
Các đơn vị trong hệ thống bộ máy nhà nước khá truyền thống, bảo thủ. Mặc dù sẽ không sa thải, nhưng một khi đã come out, có lẽ nàng sẽ bị gạt ra ngoài lề, hoặc thậm chí ảnh hưởng đến việc thăng tiến.
Tống Nhĩ Giai nói:" Em biết. Đến lúc đó, em sẽ nói với họ rằng em không muốn kết hôn. Em nghĩ rằng không ai rảnh rỗi đến mức điều tra về xu hướng tính dục của em cả."
Nguyễn Trinh bất lực mỉm cười:" Vẫn sẽ có người lắm mồm."
Đơn vị công tác thích nói ra nói vào, cũng có rất nhiều người thích bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Có đôi khi, làm việc ổn định ở một đơn vị trong khoảng thời gian dài, các đồng nghiệp xung quanh thân thiết với nhau trong khoảng mười đến hai mươi năm, có lẽ cũng sẽ phát hiện ra chút manh mối."
Tống Nhĩ Giai nói:" Cứ mặc cho bọn họ bàn tán đi. Em chỉ cần sống tốt cuộc đời mình là được. Cho dù việc này thực sự ảnh hưởng đến việc thăng tiến của em, cũng chẳng có gì to tát. Cùng lắm thì em sẽ nằm yên, làm nhân viên cấp dưới cả đời là được."
Nguyễn Trinh vươn tay, v.uốt ve tóc nàng:" Lời nói này của em thật sự rất trẻ con. Con người sẽ luôn bò đến chỗ cao. Hiện tại, em mới ngoài hai mươi tuổi, nên việc làm nhân viên cấp dưới, suốt ngày cúi đầu khom lưng cũng chẳng sao. Nhưng khi em đến độ tuổi 40 thì sao? Đồng nghiệp của em đều đã được thăng chức, còn lãnh đạo của em lại trẻ hơn em mười mấy tuổi. Họ có thể quát mắng em, nếu đổi lại là tính tình của em, liệu em sẽ cảm thấy dễ chịu sao?"
Tống Nhĩ Giai khẽ hừ hai tiếng:" Chẳng lẽ em phải kết hôn và sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường thì đơn vị mới tin tưởng em hơn sao?"
Nguyễn Trinh lắc đầu, dùng đầu ngón tay v.uốt ve chân mày của Tống Nhĩ Giai, ôn tồn nói:" Tình huống ở mỗi đơn vị đều khác nhau, chờ sau khi em bắt đầu làm việc rồi hẵng tính. Có một số việc, đừng nên vội vàng đưa ra quyết định. Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, mà chỉ là một phần trong cuộc đời em. Khi em bước chân ra ngoài xã hội, em hãy thử suy nghĩ thật kỹ xem mình muốn gì trước khi đưa ra một quyết định nào đó."
Cô bé này luôn nói rằng sự chênh lệch năm tuổi không là gì cả, nhưng sự khác biệt trong suy nghĩ giữa những người đi làm và đi học mới là căn nguyên của sự khác biệt.
Sự chênh lệch tuổi tác có thể dần được xóa nhòa theo thời gian. Nhưng sự khác biệt về suy nghĩ và trải nghiệm do khoảng cách tuổi tác mang lại đòi hỏi hai người phải không ngừng hiểu nhau hơn.
Chưa kể hai người các nàng cũng chỉ là những người bình thường, và còn phải đối mặt với áp lực của xã hội.
Một khi cả hai không thể hòa nhập vào cuộc sống của nhau, thì sẽ khó có thể quay trở lại tình bạn ban đầu.
Tống Nhĩ Giai lùi lại một chút, hôn lên cằm Nguyễn Trinh, nhẹ nhàng nói:" Em hiểu, em sẽ không vội. Em sẽ ngoan ngoãn, em cũng có thể đợi. Chị cũng đợi em nhé, được không?"
Nàng đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày Nguyễn Trinh trở về. Nàng chỉ hi vọng rằng Nguyễn Trinh sẽ kiên nhẫn với bản thân nàng hơn, và sẽ không ghét bỏ sự ngây thơ của nàng.
Nguyễn Trinh dịu dàng mơn tr.ớn gương mặt nàng. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng và đáp:" Được."
*
Sau hai ngày ở Quận B, chuyến du lịch cũng kết thúc. Sau người lên đường trở về nhà.
Trên đường về, Lư Lị Lị và bạn trai Tiểu Võ không biết đã cãi nhau về việc gì nên cô ấy không ngồi xe của hắn, mà lại chạy đến xe của Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai.
Nguyễn Trinh chỉ vừa mới khỏi bệnh. Tống Nhĩ Giai không muốn làm cô cảm thấy mệt mỏi, nên đã thay phiên lái xe cùng cô.
Vì có Lư Lị Lị ở đây, cả hai không thể nói chuyện riêng nhiều với nhau được. Nên ba người bọn họ chỉ có thể tìm một số chủ đề chung để bàn luận.
Lúc trở về Giang Châu, trời đã tối nhem. Hai người đưa Lư Lị Lị đến Đông Thành, sau đó mới đánh xe về nhà.
Trong những ngày du lịch này, Tống Nhĩ Giai đã mua rất nhiều đồ. Hai người xách túi lớn túi nhỏ lên lầu. Cô bạn thân Lạc Minh Xán ôm lấy chú mèo và mở rộng cửa để đón tiếp. Khi thấy cả hai xách theo nhiều đồ như vậy về, cô ấy liền trêu ghẹo:" Yo, cặp vợ chồng son này hưởng tuần trăng mật về rồi đấy à?"
Tống Nhĩ Giai cười nói: " Sao còn chưa đến giúp một tay nữa? Nếu còn lảm nhảm nữa thì túi thịt bò khô này không dành cho cậu nữa đâu đấy."
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tống Nhĩ Giai tắm rửa đơn giản, sau đó lao đến chú mèo cam trên ghế sô pha và ôm hôn điên cuồng.
Cát Tường bị nàng hôn đến mức phát bực. Nó gầm gừ từng tiếng trong cổ họng, hai bàn chân của nó không ngừng đẩy nàng ra, không cho nàng hôn.
"Chú mèo con này, mới đi có vài ngày mà đã không biết thân biết phận rồi." Tống Nhĩ Giai siết chặt bàn chân mềm mại của Cát Tường:" Được mỹ nhân hôn mà còn dám chê à?"
Lạc Minh Xán - người đang đi ngang qua, trợn trắng mắt nhìn người bạn thân của mình. Cô ấy kéo theo vali và những đặc sản mà các nàng đã tặng rồi nói:" Hai người về rồi nên tôi cũng đi đây. Tuần sau tôi phải đến công ty nhận việc, nên đã tìm nhà gần đấy rồi, mỗi khi đi làm hay tan tầm chỉ cần đi bộ là được. Lần sau hai người đến chỗ tôi ăn lẩu nhé."
Những ngày này, cô ấy đã tìm được nhà để thuê và chuyển ra khỏi nhà của Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai ôm lấy mèo, nói đùa:" Cậu ở đây với tôi cũng ổn mà. Nếu nhiều người thì sẽ càng vui vẻ hơn. Nếu cậu cảm thấy không ổn, tôi sẽ tính thêm tiền thuê nhà cho cậu."
"Tuyến đường đến nơi làm việc dài quá." Lạc Minh Xán véo véo tai chú mèo, nhìn về hướng phòng của Nguyễn Trinh, thấp giọng cười nói:" Cậu cho rằng ai cũng giống như bác sĩ Nguyễn của cậu sao? Bỏ gần tìm xa, chuyển chỗ ở từ nơi gần bệnh viện sang bên cạnh cậu à?"
Lúc đó, Tống Nhĩ Giai thực sự không để ý đến tâm ý của Nguyễn Trinh. Nàng chỉ nghĩ rằng vì hai người có quan hệ tốt nên cô sẵn sàng dọn đến ở chung với mình.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng cô đã cố tình để lại dấu vết của tâm ý cho nàng.
Buổi tối, Tống Nhĩ Giai nằm trên giường, quấn lấy Nguyễn Trinh và hỏi:" Chị thích em từ khi nào thế?", "Chị phát hiện ra chị có loại cảm giác không bình thường với em từ lúc nào?", "Nếu chị đã thích em, tại sao lại không nói với em sớm hơn?"
Nguyễn Trinh dùng tay che mắt mình lại, phớt lờ câu hỏi của Tống Nhĩ Giai, giả vờ ngủ.
"Không nói thì thôi vậy." Tống Nhĩ Giai kéo cánh tay cô xuống, nắm chặt lấy, sau đó hôn lên giữa mày cô:" Ngủ ngon. Sau này, trước khi ngủ, chị phải nói chúc ngủ ngon với em đấy."
Nguyễn Trinh không trả lời, chỉ yên lặng nói thầm trong lòng: Ngủ ngon.
Sau khi hiểu rõ lòng nhau, Tống Nhĩ Giai trở nên rất thích được gần gũi với Nguyễn Trinh. Nàng cũng không giấu giếm sự yêu thích của mình, cứ tùy ý thân mật mà chẳng hề lo rằng đối phương sẽ từ chối hay ghét bỏ mình.
So ra, Nguyễn Trinh lại kiềm chế và bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ câu "Chị cũng có cảm giác không bình thường với em" vào đêm hôm đó, thậm chí cô còn chưa đường đường chính chính nói rằng cô thích nàng.
Chỉ là, khi ở trong một mối quan hệ, làm sao có thể tự cho mình là kẻ vô ưu vô lo, suốt ngày tiến về phía trước được?
Bất cứ khi nào Tống Nhĩ Giai cảm thấy không tự tin và rơi vào tình trạng tự ti, sự kiềm chế đầy thận trọng và không thích biểu đạt của Nguyễn Trinh sẽ khiến nàng càng cảm thấy nghi ngờ và trở nên nhạy cảm hơn, đa nghi hơn.
Nàng sẽ hoài nghi rằng liệu Nguyễn Trinh có thực sự thích mình không?
Có phải cô chỉ cảm thấy không đành lòng từ chối nàng không?
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Giản cũng không thích biểu đạt, nhưng Tiểu Lộc lại không hề nghi ngờ sự yêu thích của cô. Các bạn có biết tại sao không?
Bởi vì cô ấy là một kẻ bại hoại và háo sắc đóa~
- -
Lời editor: Thật ra thì mình cũng hóng từng chương như các bạn độc giả thôi, chỉ khác là mình đọc chương mới trước các bạn vài tiếng (tác giả ra chương mới tầm 11 giờ đêm hoặc gần 12 giờ), sau đó ngủ một giấc, sáng dậy edit cho các bạn đọc.
Nói sao nhỉ, qua một số truyện mà mình gặp, hoặc đọc qua rất nhiều nhân vật, mình cũng thích rất nhiều nhân vật khác nhau. Nhưng có lẽ, Nguyễn Trinh là người mà mình thích nhất, và cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong mình.
Không biết mọi người có cảm thấy thích tính cách của Nguyễn Trinh không, nhưng mình lại rất rất thích.
Nguyễn Trinh là người nói nhiều, làm nhiều. Suy nghĩ mang hơi hướng cực kỳ thực tế, nhiều câu cô ấy nói ra cũng phản ánh đúng thực tế, không ba hoa xỏ lá, không nói điều dư thừa. Nguyễn Trinh mang hơi hướng một người trưởng thành đúng nghĩa, từ cử chỉ, hành động đến lời nói. Kiểu người như Nguyễn Trinh là dạng nếu yêu thì sẽ yêu đến cuối đời, cho nên suy nghĩ cặn kẽ nhiều thứ về bạn đời của mình và tương lai của cả hai. Nên làm thế nào là tốt nhất, làm thế nào để ở bên nhau thoải mái, hạnh phúc và bền lâu, chứ không phải bộp chộp ngày một ngày hai rồi chia tay.
Có lẽ tính cách của Nguyễn Trinh khá chậm tiêu, điềm đạm, chững chạc, nói chung là mình rất rất thích Nguyễn Trinh.
Bác sĩ Nguyễn và bác sĩ Giản khác nhau một trời một vực nhỉ. Một bà thì dê cụ, thích là ào ào ào ào dụ dỗ con gái nhà người ta. Một bà thì chậm tiêu, thích cứ từ từ, im im, biết đâu mốt bả tức nước vỡ bờ, ào ào luôn thì sao (thật ra mình cũng mong ngày đó lắm.)
Chúc bạn bạn có những giây phút đọc truyện thật vui vẻ.
Yêu các bạn nhiều lắm, những độc giả đã, đang, và luôn sẽ ủng hộ mình.
- -------