Sau khi Nguyễn Trinh nghe xong, cô bỗng im lặng một lúc, sau đó vươn tay ra, kiểm tra trán Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai nhẹ nhàng đẩy ra, khẽ nói:" Em không sốt, cũng không uống say."
Mọi sự do dự mà nàng từng trải qua đều vứt lại phía sau. Vào giờ khắc này, nàng chỉ muốn bày tỏ lòng mình.
"Nguyễn Trinh, em thích chị, thích rất nhiều năm..."
Nàng không gọi cô là Nguyễn lão sư, thay vào đó, nàng gọi họ tên đầy đủ của cô một cách bất lịch sự, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như nước.
Đôi mắt nâu nhạt của Nguyễn Trinh lặng lẽ nhìn Tống Nhĩ Giai. Cô không nói lời nào, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên. Không bất ngờ, không ngạc nhiên, cũng không vui vẻ, dường như cô chỉ là một chiếc giếng cổ không gợn sóng.
Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Trinh, Tống Nhĩ Giai ngây ra một lúc, sau đó đoán:" Chị... chị đã biết từ lâu rồi đúng không?"
Nguyễn Trinh vẫn giữ im lặng.
Tống Nhĩ Giai nhìn cô rồi tiến đến gần vài bước. Cơ thể nàng dựa sát vào cô, đầu mũi khẽ chạm vào đầu mũi, thấp giọng nỉ non:" Chị hiểu rõ lòng em, nhưng cứ để mặc em đến gần, và——"
Thậm chí, cô còn dùng danh nghĩa bạn bè để làm chuyện thân mật cùng nàng trên phố...
Nghĩ đến nụ hôn đầy ái muội kia, Tống Nhĩ Giai bỗng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Nguyễn Trinh một lúc. Sau đó, nàng trực tiếp câu lấy cổ cô rồi kiễng chân lên, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nàng cảm thấy thấp thỏm, bất an, cơ thể dường như cũng đang run lên vì căng thẳng.
Nguyễn Trinh không đẩy ra, cũng không ôm lại. Cô chỉ nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài và mỏng như cánh ve khẽ run run.
Môi cô vừa lạnh vừa mềm, cơ thể toát ra mùi thơm và sự ấm áp sau khi tắm xong. Vành tai Tống Nhĩ Giai nóng bừng, nàng vòng tay ôm lấy cổ cô, miết nhẹ môi cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô nhằm quan sát phản ứng.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và kiềm chế như hiện tại.
Lúc này, nụ hôn đã không còn vẻ dịu dàng, đầy tình tứ và vô tư như lần trước nữa.
Tống Nhĩ Giai nhận thức được sự kiềm chế của Nguyễn Trinh. Nàng buông tay cô, chậm rãi lui về phía sau. Mọi dũng khí trong lòng dường như đang bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Bỗng dưng, nàng bắt đầu tự nghi ngờ bản thân mình. Có phải nàng đã hiểu sai rồi không?
Nguyễn Trinh hoàn toàn không hiểu được lòng nàng, cũng chưa bao giờ thích nàng. Là nàng đang ảo tưởng, đúng không?
Càng nghĩ đến việc này, nàng càng cảm thấy đau đớn, xen lẫn chút ngượng ngùng và xấu hổ. Tống Nhĩ Giai xoay lưng về phía Nguyễn Trinh, không biết nên làm gì.
Không nên bốc đồng như vậy...
Nếu cô không thích nàng, thì khi nói những lời này ra, có lẽ nàng đã bóp chết tình bạn giữa cả hai rồi đúng không?
Nhưng...nếu đã có ý nghĩ khao khát được thân mật cùng cô, vậy cũng chẳng thể làm bạn được nữa...
Nếu đã nói ra, cũng chẳng còn đường quay lại. Có lẽ, nàng nên đánh cược một lần, được ăn cả, ngã về không.
Sự thất vọng và mất mát dần đè nặng nơi đáy lòng. Tống Nhĩ Giai quay lưng về phía Nguyễn Trinh, khẽ hỏi:" Em thích chị, chị có thích em không?"
Sau khi hỏi câu này, tảng đá lớn trong lòng nàng dường như đã được đặt xuống. Tống Nhĩ Giai bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu cả hai không thể ở bên nhau, vậy khi nàng quyết định nói những lời này ra, có lẽ, thứ tình cảm đã dày vò nàng trong những năm kia sẽ nguôi ngoai phần nào.
Nếu Nguyễn Trinh biến mất thêm một lần nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ nhớ mãi về cô.
Nguyễn Trinh khẽ thở dài, không trả lời, chỉ vươn tay xoa xoa đầu Tống Nhĩ Giai.
Đối với những người trưởng thành, việc không đưa ra câu trả lời rõ ràng sẽ đồng nghĩa với việc từ chối.
Tống Nhĩ Giai hiểu rõ việc này. Nàng quay đi như một chú ốc sên, không dám ngoảnh lại nhìn biểu hiện của Nguyễn Trinh.
Cả hai đều cảm thấy bế tắc. Tống Nhĩ Giai nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, nghẹn ngào nói:" Chị lau tóc đi, để tóc ướt rất dễ bị cảm."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng, xoay người lấy khăn lau khô tóc.
Tống Nhĩ Giai ngoảnh lại nhìn cô, dường như, cõi lòng nàng đang dần bị cô đâm nát. Nàng khẽ nói:" Nếu chị không thích em, vậy tại sao lại trêu đùa em như thế?"
Máy sấy tóc treo tại cửa phòng tắm. Nguyễn Trinh đứng trong phòng tắm, cầm lấy máy sấy tóc và nhìn về phía Tống Nhĩ Giai. Cô chỉ vừa mới cầm lên, sau đó lại đặt xuống, nhẹ nhàng giải thích:" Nhĩ Giai, có nhiều thứ không giống như em nghĩ..."
Tống Nhĩ Giai cười khẩy, giọng điệu có chút khó chịu:" Là do em ảo tưởng thôi? Đúng không?"
Tống Nhĩ Giai không muốn nghe cô nói thêm, cũng chẳng muốn ở cùng cô. Nàng đi thẳng đến cửa, sau đó mở cửa ra ngoài.
Nhanh chóng chạy đến phòng khách.
Nhìn thấy biểu hiện của Tống Nhĩ Giai không được ổn, người bạn cùng phòng đang vui đùa ngoài phòng khách liền thu lại nụ cười cợt nhả của mình và kéo nàng ngồi xuống sô pha:" Sao thế? Cậu cãi nhau với chị Nguyễn à?"
Tống Nhĩ Giai vươn tay ôm lấy mặt, thu lại cảm xúc. Nàng im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng:" Lục Lộ, tối nay tụi mình đổi phòng đi, tôi sẽ ngủ cùng Lị Lị."
"Hả?" Lục Lộ đang muốn ăn khoai tây chiên. Khi nghe Tống Nhĩ Giai nói lời này, cô ấy liền hỏi:" Vợ chồng son cãi nhau thật à? Còn muốn chia phòng ngủ nữa? Không phải vài ngày trước vẫn còn rất thân mật sao?"
Hai ngày qua, bọn họ luôn trêu chọc Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh trông giống tình nhân hơn hai người bọn họ. Các nàng có sự thấu hiểu ngầm về nhau, như thể cả hai có thể biết đối phương muốn làm gì chỉ với một ánh nhìn.
Lư Lị Lị tò mò hỏi:" Tôi chưa bao giờ thấy cậu có bất kỳ mâu thuẫn gì với ai trong suốt những năm Đại học nhỉ? Sao cậu lại cãi nhau với chị Nguyễn vậy? Cậu rất thường nghe lời chị ấy mà. Kể cho tôi nghe lý do đi, chị ấy mắng cậu chuyện gì đúng không? Chúng tôi giúp cậu nói chuyện cùng chị ấy nhé?"
Họ biết rằng Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai từng có mối quan hệ thầy trò. Nguyễn Trinh rất thích quản thúc Tống Nhĩ Giai, nhưng Tống Nhĩ Giai lại sẵn sàng nghe theo những gì mà Nguyễn Trinh nói.
Tống Nhĩ Giai không muốn nói chuyện. Nàng cầm túi khoai tây chiên trên bàn lên, xé ra rồi viện cớ:" Chị ấy chê tôi buổi tối ngủ nghiến răng nên không muốn ngủ cùng tôi nữa."
Lục Lộ:" Cậu có tật nghiến răng từ khi nào thế?"
"Thôi được rồi, đổi thì cứ đổi đi. Tôi cũng không ngủ cùng Nhĩ Giai từ lâu rồi." Lư Lị Lị nhận thấy Tống Nhĩ Giai không muốn nói gì thêm, liền hợp tác giúp nàng đổi chủ đề:" Mưa càng lúc càng nặng hạt rồi. Có lẽ tối nay chúng ta không đi chơi được, vậy cứ ở lại đây và xem phim đi. Nhĩ Giai, cậu muốn xem phim gì?"
Tống Nhĩ Giai ủ rũ nói:" Sao cũng được. Mà này, lúc nãy bọn cậu chơi gì đấy?"
Tiểu Võ lắc xúc xắc trong tay và nói:" Chơi xúc xắc lớn nhỏ. Tổng điểm từ 4 đến 10 là nhỏ, 11 đến 17 là lớn, người thua phải uống rượu. Cậu có muốn chơi cùng không?"
Tống Nhĩ Giai hỏi: "Nếu mọi người đều đoán đúng thì sao?"
Tiểu Võ: "Vậy cứ tung xúc xắc rồi uống thôi."
Tống Nhĩ Giai: "Ai sẽ tung xúc xắc?"
Lư Lị Lị:" Mọi người thay phiên nhau."
Tống Nhĩ Giai lo lắng: " Nếu ngày mai say xỉn, không thể ra ngoài được thì làm sao bây giờ?"
Lục Lộ nói: " Đây chỉ là rượu trái cây có nồng độ thấp thôi, không say được đâu."
Tống Nhĩ Giai bị bọn họ dụ dỗ chơi xúc xắc uống rượu. Sau khi chơi được vài hiệp, Nguyễn Trinh đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Tống Nhĩ Giai nghe thấy tiếng động của cánh cửa, nhưng không dám liếc nhìn. Nàng cúi đầu xuống, giả vờ như đang chăm chú chơi xúc xắc.
Lục Lộ "a" một tiếng và hỏi: "Chị Nguyễn Trinh, chị cầm túi xách đi đâu vậy? Bên ngoài đang mưa rất lớn đấy ạ."
"Chị đến ngã tư mua một ít đồ, sẽ về nhanh thôi, không sao đâu." Nguyễn Trinh nhìn Tống Nhĩ Giai, nhẹ nhàng nói.
Cô bước đến ban công, cầm lấy ô và ra ngoài.
Lư Lị Lị đẩy đẩy Tống Nhĩ Giai:" Cậu không đi theo sao? Bên ngoài trời mưa khá to đấy."
Vẻ mặt Tống Nhĩ Giai vẫn rất bình thản:" Tôi đi theo làm gì? Chị ấy lớn như vậy, cũng không đi lạc được."
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài, trời đổ mưa to, hắt vào kính cửa sổ, phát ra những tiếng lộp bộp.
Mưa to như vậy...
Vội vàng ra ngoài để mua thứ gì?
Tiểu Võ lắc xúc xắc rồi đặt lên bàn:" Đây là một ván mới, lớn hay nhỏ đây? Đoán xem nào!"
Những người khác đều đoán lớn đoán nhỏ, nhưng Tống Nhĩ Giai lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lư Lị Lị thở dài, sau đó cầm lấy một chiếc ô và nhét vào lòng Tống Nhĩ Giai:" Đi, đi, đi, mau chạy theo đi. Nếu bây giờ cậu không đi, sẽ không đuổi kịp đâu!"
Tống Nhĩ Giai do dự vài giây, sau đó nắm lấy cán cô và đứng dậy:" Hết rượu rồi, tôi sẽ đi mua rượu." Nói xong, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nguyễn Trinh đứng tại lối vào hành lang, khoanh tay chờ thang máy đi lên. Khi nhìn thấy Tống Nhĩ Giai theo sau mình, cô khẽ nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tống Nhĩ Giai bước đến cửa thang máy, giả vờ lạnh lùng:" Mọi người bảo em xuống mua một ít bia."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng, không nói gì.
Hai người im lặng đón thang máy xuống lầu. Nguyễn Trinh đi trước, Tống Nhĩ Giai bước theo sau. Nàng dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, ánh mắt dần trở nên buồn bã, từng cơn đau âm ỉ thoáng chốc ùa vào lòng.
Sau khi nói ra những lời ấy, thì liệu sau này, cả hai có còn làm bạn với nhau được nữa không?
Cô có cảm thấy chán ghét nàng không?
Điều này có làm cô cảm thấy khó xử không?
Nếu cô không hề có bất kỳ cảm giác nào với nàng, vậy tại sao cô lại đối xử tốt với nàng như vậy?
Tại sao lại muốn trêu đùa nàng?
Cô mang đến cho nàng một tia hy vọng, nhưng cũng khiến nàng dần rơi vào tuyệt vọng...
*
Mưa phùn xối xả, không nhìn rõ những tòa nhà phía xa, người đi đường vội vã bước đi.
Nguyễn Trinh đột nhiên quay lại, nhẹ giọng nhắc nhở Tống Nhĩ Giai: "Cẩn thận một chút, trên mặt đất có một vũng nước."
Tống Nhĩ Giai lấy lại tinh thần, nhìn xuống và bước qua một vũng nước cạn.
Nguyễn Trinh đứng sang một bên, đợi nàng bước đến và sánh bước bên nàng.
Nàng bước thẳng qua Nguyễn Trinh và đi trước. Như thể cả hai chỉ thoáng tiện đường, không muốn cố tình đi cùng cô.
Hai người vẫn bước đi cùng nhau. Nhưng lần này, Nguyễn Trinh đi phía sau, dõi theo bóng lưng Tống Nhĩ Giai.
Khi bước đến cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, Tống Nhĩ Giai bỗng dừng lại, thoáng xoay người, nhìn về phía Nguyễn Trinh phía sau.
Nguyễn Trinh liếc nhìn cửa hàng tiện lợi, nhưng không đi vào, mà lại bước đến hiệu thuốc bên cạnh.
Giờ phút này, Tống Nhĩ Giai không thể kìm lòng được nữa. Nàng cũng bước vào, nhìn Nguyễn Trinh và vội vàng hỏi:" Chị cảm thấy khó chịu sao? Bị đau ở đâu?"
Vừa rồi, Tống Nhĩ Giai không dám nhìn cô. Nhưng hiện tại, lúc nhìn kỹ mới phát hiện ra đôi môi cô có chút tái nhợt.
"Em không định đi mua rượu à?" Nguyễn Trinh cất chiếc ô đi và nở một nụ cười nhàn nhạt:" Không có gì đâu, vừa rồi chị mắc mưa nên cảm thấy hơi ngứa họng. Chị muốn đến đây mua một ít thuốc cảm để uống."
Tống Nhĩ Giai hỏi: "Chỉ bị cảm thôi sao? Chị có sốt không?"
"Không." Nguyễn Trinh lắc đầu:" Em mua đồ của em đi, rồi đợi chị về cùng."
Kẻ qua người lại, hai người vẫn im lặng, sánh bước bên nhau.
Tống Nhĩ Giai nhắn tin nhờ bạn cùng phòng đun trước một ấm nước nóng rồi để nguội, tiện cho việc Nguyễn Trinh uống thuốc sau khi trở về.
Nàng cúi đầu, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn. Còn Nguyễn Trinh lại đột nhiên chạy vào cửa hàng giày dép bên vệ đường.
Sau khi gửi tin nhắn xong, nàng cất điện thoại đi, bước vào cùng cô và hỏi:" Giày bị hỏng sao?"
Nguyễn Trinh chỉ vào đôi giày thể thao của Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai nhìn xuống và thấy đôi giày của mình đã ướt đẫm.
Trời đang mưa rất to, Nguyễn Trinh cố tình thay dép để ra ngoài. Nhưng nàng lại chỉ lo buồn bã, ngây ngốc bước theo cô đến nỗi không hề để ý đến việc giày đã thấm đầy nước mưa.
Nguyễn Trinh chỉ vào giá giày và nói: " Chọn một đôi để ngày mai mang đi em."
Sau khi trở về homestay, Nguyễn Trinh uống thuốc cùng nước ấm trên bàn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Tống Nhĩ Giai tiếp tục chơi cùng những người trong phòng khách.
Tống Nhĩ Giai chỉ mua bia. Sau khi uống được vài ly, nàng có chút nóng lên, bèn ôm lấy cái đầu đang choáng váng của mình và nói:" Không chơi nữa, tôi chóng mặt quá."
Lục Lộ nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ tham quan thắng cảnh, đừng uống nhiều quá."
Những ngày qua, Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh đều ngủ cùng phòng. Lúc này, Lục Lộ cũng quên mất việc Tống Nhĩ Giai vừa yêu cầu đổi phòng. Cô ấy trực tiếp đẩy Tống Nhĩ Giai đang chóng mặt vào phòng mà Nguyễn Trinh đang ở.
Tống Nhĩ Giai cũng quên mất chuyện này. Nàng lo việc Nguyễn Trinh sẽ không thích mùi rượu trên cơ thể mình nên nhanh chóng lần mò đến phòng tắm, tắm rửa cho thơm tho rồi mới dám bò lên giường.
Phía đầu giường có ngọn đèn vàng ấm áp. Nguyễn Trinh nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, nhưng mày cô khẽ cau lại, gò má cũng ửng hồng.
Tống Nhĩ Giai cảm thấy có gì đó không ổn, liền đưa tay chạm vào trán Nguyễn Trinh.
Rất nóng.
Nàng tiếp tục chạm vào má của Nguyễn Trinh, khẽ hỏi:" Chị giáo Nguyễn, chị ngủ chưa? Có phải chị phát sốt rồi không?"
"Chị uống thuốc rồi, không sao đâu." Gò má Nguyễn Trinh nóng ran, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Tống Nhĩ Giai chỉnh chăn lại giúp cô, thấp giọng hỏi:" Chị đã đo thân nhiệt chưa?"
"Chị vừa đo ở hiệu thuốc rồi. Chị chỉ sốt nhẹ, em đừng lo, cứ ngủ đi, sáng mai sẽ ổn thôi..."
"Để em giúp chị hạ nhiệt." Tống Nhĩ Giai đứng dậy, bước vào phòng tắm và mang ra một chậu nước lạnh. Nàng nhúng khăn vào nước, vắt khô và đắp lên vầng trán nóng rực của Nguyễn Trinh. Sau đó, nàng nằm xuống bên cạnh cô, tự trách bản thân mình:" Xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên kéo chị ra ngoài ăn và khiến chị mắc mưa."
Nguyễn Trinh nhếch nhếch miệng, muốn nói điều gì đó nhằm an ủi nàng, nhưng cổ họng lại cực kỳ đau đớn.
"Chị ngủ đi, em sẽ chăm sóc cho chị." Tống Nhĩ Giai ôm lấy cánh tay Nguyễn Trinh. Nàng nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu rồi lại đột nhiên hỏi:" Nguyễn lão sư, liệu chị có ghét bỏ em vì những gì em đã nói vào ngày hôm nay không?"
"Tất nhiên là không..."
Rượu đang dần khiến lý trí nàng tê liệt. Tống Nhĩ Giai ôm chặt cánh tay của Nguyễn Trinh, tiếp tục hỏi:" Nguyễn Trinh, chị có từng thích em một chút nào không?"
"Có, chị thích em."
"Thật sao?" Tống Nhĩ Giai vui vẻ mở to mắt. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên của Nguyễn Trinh, nàng mới ý thức điện việc yêu thích của cô và nàng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Giọng điệu của Tống Nhĩ Giai có chút rầu rĩ:" Có lẽ chị biết, em đang hỏi về tình yêu, không phải tình bạn, cũng chẳng phải tình thầy trò."
Lần này, Nguyễn Trinh không nói gì. Cô rụt tay lại, mở mắt ra và dùng ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Tống Nhĩ Giai.
Hốc mắt Tống Nhĩ Giai dần dần ửng đỏ. Ánh mắt nàng mờ sương, giọng nói có chút nghẹn ngào:" Chị chán ghét em..."
Nguyễn Trinh khẽ thở dài. Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng và dịu dàng an ủi:" Em ngốc quá, sao có thể như thế được?"
"Vậy tại sao chị không trả lời em..."
"Nhĩ Giai, chị chỉ muốn chăm sóc em."
Tống Nhĩ Giai cáu kỉnh:" Chăm sóc em? Em không cần, chị cũng đừng đối xử với em như một đứa con nít nữa. Không phải chị chỉ lớn hơn em năm tuổi thôi sao? Có gì đáng nói đâu?"
Đầu óc bỗng trở nên vô cùng đau đớn. Nguyễn Trinh xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại, kiên nhẫn nói:" Nhĩ Giai, trong tâm lý học, có một thuật ngữ gọi là sự đồng cảm. Lúc em còn học trung học, chị xem em giống như—"
Trước khi cô kịp nói xong, Tống Nhĩ Giai đã trực tiếp ngắt lời và nói với chất giọng trầm thấp:" Sự đồng cảm? Em không cảm thấy đồng cảm với chị, vậy chị xem em là gì? Em chỉ cảm thấy thích chị."
Tùy hứng, không ngại ngùng, luôn tiến về phía trước vẫn luôn là tính khí của nàng.
Nguyễn Trinh bất lực mỉm cười và hỏi: "Vậy em muốn chị sẽ làm gì với em?"
"Em chỉ muốn nghe lời thật lòng của chị? Khó như vậy sao?"
Nguyễn Trinh đưa tay lên, dùng cánh tay che khuất hai mắt mình lại và khẽ nói:" Em muốn chị nói gì? Nói rằng chị cũng có loại cảm giác không bình thường với em sao?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Hai nhân vật chính đều làm trong bộ máy nhà nước~
Chúc mọi người ngủ ngon nhé. Tình hình dịch dạo này khá căng thẳng, tăng ca mệt mỏi quá~
- -------