Chú mèo cam mập mạp ngoan ngoãn ngồi xổm trên lưng Tống Nhĩ Giai. Sau khi Tống Nhĩ Giai hít đất chưa được mười lần, nàng liền xụi lơ trên tấm thảm yoga, gối hai tay lên đầu, mệt mỏi giống như chú chó Samoyed vừa chơi vui đến mức mệt rã rời.
Thấy nàng không nhúc nhích, chú mèo cam mập mạp dẫm dẫm lên vòng eo mềm mại của nàng, sau đó nhảy xuống, rồi bị Nguyễn Trinh túm lấy, ôm vào lòng.
Nghe thấy lời chế giễu của Nguyễn Trinh, Tống Nhĩ Giai điều chỉnh nhịp thở hổn hển lại và nói:" Nếu Cát Tường ngồi trên lưng em, em vẫn có thể cử động được. Nhưng nếu người ngồi là chị, em cũng chỉ có thể nằm yên."
Nguyễn Trinh vươn tay véo véo gò má trắng nõn của Tống Nhĩ Giai rồi nói đùa:" Em không làm được."
Đầu ngón tay Nguyễn Trinh có chút lạnh, còn gò má của Tống Nhĩ Giai hiện đang nóng bừng vì mới tập thể dục xong. Khi tiếp xúc với cái lạnh, xúc cảm dâng lên rất rõ ràng.
Tống Nhĩ Giai xoa xoa nơi vừa bị Nguyễn Trinh véo qua, nhỏ giọng hừ hừ:" Chị rất giỏi hành hạ người khác."
Nguyễn Trinh đặt con mèo trên tay xuống, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn vương trên môi: " Em không dùng nữa thì tránh qua một bên đi."
Dựa vào việc hai ngày trước nàng đã dọn dẹp phòng khách và lau sàn nhà sạch sẽ, Tống Nhĩ Giai tùy ý lật người, lăn qua một bên, nhường tấm thảm tập yoga cho Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh lấy điện thoại di động trong túi ra và đặt sang một bên.
Tống Nhĩ Giai nằm trên mặt đất, mỉm cười: " Sao thế? Muốn em giúp chị bấm thời gian à?"
Nguyễn Trinh bắt chéo chân, quỳ trên thảm, sống lưng và eo thẳng tắp. Cô làm một vài động tác hít đất dạng quỳ cho Tống Nhĩ Giai xem:" Nếu giai đoạn đầu em không thể thực hiện động tác hít đất tiêu chuẩn, hãy thực hiện động tác này trước tiên. Chống đẩy bằng cách quỳ gối, hoặc— " Nguyễn Trinh duỗi thẳng cơ thể, uốn cong khủy tay chống trên thảm tập yoga và giữ thăng bằng trên một đường thẳng:" Bắt đầu với động tác plank".
Tống Nhĩ Giai mỉm cười, vươn tay gãi gãi cánh tay của Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh bị nhột nên không thể chống người được nữa. Cô đành thở dài, mềm nhũn nằm trên thảm. Tống Nhĩ Giai bật cười khanh khách, còn Nguyễn Trinh thì ngồi dậy, chỉnh lại góc áo sơ mi và cổ tay áo, sau đó cười nói:" Lớn ngần này mà còn trẻ con như vậy."
Tống Nhĩ Giai vui vẻ đến mức chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất.
Nguyễn Trinh kéo nàng lên và hỏi:" Em ăn tối chưa?"
Tống Nhĩ Giai nói:" Em ăn cơm hộp vào buổi chiều rồi."
Nguyễn Trinh: " Chị có mua một phần thức ăn khuya cho em."
Tống Nhĩ Giai nhìn hộp thức ăn trên bàn. Nàng nhanh chóng chạy đến mở ra, sau đó mỉm cười hỏi Nguyễn Trinh:" Chị cố tình mua đúng không?"
Nguyễn Trinh thoáng dời tầm mắt, nhỏ giọng nói dối:" Chị đến đấy làm một chút việc vặt nên tiện tay mua thôi."
Tống Nhĩ Giai kéo dài giọng nói, tạo ra một tiếng "à" đầy thâm thúy.
Trong lòng cả hai đều rõ như ban ngày, cửa hàng đó phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ. Cô hoàn toàn không tiện tay chút nào, chỉ có thể là cố tình mua.
Hai người đi rửa tay rồi trở lại bàn ăn. Sau đó, cả hai lấy hai bình nước ra, vừa ăn vừa bàn bạc về chuyến du lịch.
Tống Nhĩ Giai nói:" Em đã hỏi nhóm bạn cùng phòng em nên đi du lịch ở đâu trong mùa này. Lư Lị Lị và Lục Lộ biết em muốn đi du lịch tự túc nên họ cũng muốn đi cùng em."
Nguyễn Trinh không bận tâm: " Nhiều người sẽ vui hơn. Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, nhưng trước tiên họ phải nói với bố mẹ của mình trước. Chỉ có hai người bạn cùng phòng đi thôi à?"
Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng:" Chu Chu không có dự định du lịch. Cậu ấy muốn ở lại bệnh viện cùng Đồng Đồng." Nàng ngập ngừng đôi chút, sau đó lại nói một cách đầy xúc động:" Chu Chu là một cô gái rất có trách nhiệm. Trong tương lai, chắc chắn cậu ấy sẽ là một giáo viên tốt."
Nguyễn Trinh nói: " Chị sẽ chuyển một khoản tiền cho em, chút nữa chúng ta sẽ liệt kê danh sách sau. Em cứ mua sắm đi, chị sẽ phụ trách đặt khách sạn."
Tống Nhĩ Giai nói: " Chị không cần phải chuyển tiền cho em, tự em mua là được rồi. Chị có thể mua vé vào cổng hoặc chi trả việc ăn uống trên đường đi."
Mọi người thống nhất đến thành phố N, thủ phủ của một tỉnh lân cận và một hoặc hai quận xung quanh thủ phủ của tỉnh. Mất khoảng ba tiếng rưỡi để lái xe từ Giang Châu đến thành phố N. Một vài người trong số họ có bằng lái xe, nhưng không đủ kinh nghiệm lái. Vì vậy, Nguyễn Trinh sẽ chịu trách nhiệm chính về việc này.
Tống Nhĩ Giai kiểm tra lại lịch trình và nói:" Khách sạn ở thành phố N sẽ nằm tại trung tâm thành phố, nhưng bảo tàng tỉnh, đài tưởng niệm danh nhân, lăng mộ hoàng đế, sông, đền thờ,... đều tọa lạc tại thành phố lân cận. Em không biết nhiều về quận A và quận B. Bạn trai của Lục Lộ là người ở quận B, em đã nhờ Lục Lộ đặt khách sạn ở quận B rồi, còn Lị Lị sẽ đặt ở quận A.
Nguyễn Trinh hỏi: " Bình thường, vào những lúc đi chơi, các em thường phân chia công việc và hợp tác như thế này sao?"
Tống Nhĩ Giai gật đầu:" Đúng vậy, theo truyền thống của ký túc xá bọn em, mọi người đều có trách nhiệm như nhau. Nếu không, sẽ không công bằng khi chỉ có một người làm việc, còn những người khác cứ nằm ì ở đấy. Tuy nhiên, nhìn chung thì bọn em sẽ thống nhất giao tiền cho một người quản lý. Sau khi kết thúc chuyến du lịch, mọi người sẽ chia đều tiền cho nhau. Lần này, bọn em sẽ giao tiền cho chị giữ."
Trong nhóm, Nguyễn Trinh là người lớn tuổi nhất. Nếu không giao cho cô thì nên giao cho ai đây?
Nguyễn Trinh lại hỏi: " Bạn trai của bạn em không muốn đi cùng sao?"
Tống Nhĩ Giai vỗ vỗ đầu:" Có thể có khả năng đó. Thôi xong, chúng ta sẽ phải ăn cẩu lương của hai cặp tình nhân ấy rồi."
Nguyễn Trinh nói: " Xe chỉ có bốn chỗ, không thể chứa nhiều người như vậy được."
Tống Nhĩ Giai:" Bạn trai của Lị Lị và Lục Lộ cũng có bằng lái xe. Nếu họ muốn đi cùng thì thuê một chiếc xe khác. Hai cặp tình nhân bọn họ một chiếc, còn chúng ta sẽ đi riêng một chiếc."
*
Cuối tháng 6, sức khỏe của chú mèo đã khá lên rất nhiều và dần lấy lại sức sống như xưa.
Sinh viên đã tốt nghiệp cũng dần dần chuyển ra khỏi trường. Trước ngày 15/7, sinh viên tốt nghiệp cần dọn ra khỏi ký túc xá. Lạc Minh Xán - bạn của Tống Nhĩ Giai đã đi du lịch được một khoảng thời gian, hiện tại vẫn chưa tìm được nhà thuê. Tống Nhĩ Giai đã bảo cô ấy dọn đến nhà của mình ở tạm, tiện thể chăm sóc mèo giúp nàng.
Vào một ngày cuối tháng sáu, Lư Lị Lị và Lục Lộ vác túi lớn túi nhỏ đến nhà Tống Nhĩ Giai để chuẩn bị xuất phát vào hôm sau.
Tống Nhĩ Giai đã chuẩn bị một bàn đầy rượu và những món ăn ngon với bạn bè tại nhà. Nàng muốn ăn một bữa thật thịnh soạn để sáng mai khởi hành thuận lợi.
Nàng rất thích chơi bời. Nhiều năm qua, nàng đã trang bị dàn karaoke, loa, micrô và đèn chiếu đầy màu sắc trong nhà.
Vào buổi tối, mọi người kéo rèm cửa lại rồi chuẩn bị thức ăn và đồ uống đầy đủ, sau đó bật đèn vũ trường lên. Lạc Minh Xán giành lấy micro, chỉnh bài hát《 Mua bán tình yêu 》và bắt đầu rống khắp phòng khách.
Hai người bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai nhảy lên sô pha, vén vạt áo lên để vặn eo lắc mông. Sau đó, họ dùng ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Tống Nhĩ Giai:" Nhĩ Giai, lại đây đi. Chúng ta cùng nhau múa cột để cho Minh Xán ngắm nào."
Tống Nhĩ Giai vừa bước ra khỏi bếp, nàng vẫn còn mặc tạp dề. Khi nhìn thấy đám người này chơi đến mức điên điên khùng khùng, nàng bỗng bật cười và nói:" Tôi biết tìm ống thép cho các cậu ở đâu nhỉ? Hay tôi tháo sào phơi đồ ở ban công để thỏa mãn ham m.uốn biểu diễn cho các cậu nhé?" Sau đó, nàng lại nhắc nhở:" Các cậu nghiêm túc lại một chút đi nào. Chị giáo Nguyễn của tôi là người rất nghiêm túc, không quen với những hành động khiêu khích này đâu."
Lư Lị Lị bật cười, đặt bài hát đặt một bài《Hát cho Tổ quốc》trên máy karaoke rồi la hét:" Bé ngoan, khi cô Nguyễn của bé trở về, bé có thể hát cho cô ấy nghe bài này đấy!"
Lạc Minh Xán cũng ồn ào nói:" Kể từ khi cô Nguyễn nào đó trở về Giang Châu, Nhĩ Giai liền giống như cô vợ nhỏ hoàn lương vậy. Cậu ấy chẳng bao giờ đi bar hay tiệc tùng gì cả!"
Đám bạn liên tục tặc lưỡi vài tiếng. Tống Nhĩ Giai xấu hổ nói:" Chị ấy từng là gia sư của tôi. Các cậu không sợ giáo viên sao? Hơn nữa, trước kia chị ấy rất dữ, tôi không thể đánh lại chị ấy được."
Vừa dứt lời, Nguyễn Trinh đã đẩy cửa bước vào. Cô bình tĩnh liếc nhìn phòng khách, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Tống Nhĩ Giai, khẽ mỉm cười:" Lại nói xấu sau lưng chị rồi."
" Em đi xem súp gà đã xong chưa đây!" Tống Nhĩ Giai giống như bôi dầu vào lòng bàn chân, nhanh chóng chạy vào bếp.
"Yo, bạn nhỏ ở nhà cậu rất biết cách chơi bời đấy." Phía sau Nguyễn Trinh còn có một người nữa. Người đó liếc nhìn ánh đèn sặc sỡ trong phòng khách tại cửa ra vào, sau đó thay giày, cười ha hả bước vào trong:" Có nhiều cô em xinh đẹp hát như vậy à. Hát cùng chị một bài nhé."
Tống Nhĩ Giai nghe thấy giọng nói quen thuộc này trong phòng bếp. Nàng vội vàng ló đầu ra, mỉm cười rồi cất cao giọng chào hỏi:" Học tỷ Cố cũng đến đây sao?"
Nói xong, nàng nhìn về phía Lạc Minh Xán trước màn hình TV.
Dường như Lạc Minh Xán rất bình tĩnh. Cô ấy đang đứng trên bục chọn bài hát.
"Đương nhiên rồi." Cố Tiêu mỉm cười đầy vui vẻ. Cô ấy bước đến để trêu chọc Tống Nhĩ Giai:" Cặp vợ chồng son như hai người dọn đến nhà mới, tôi vẫn còn chưa đến để uống rượu tân gia mà."
"Khụ khụ!" Tống Nhĩ Giai bị câu nói "vợ chồng son" của cô ấy làm nghẹn. Nàng vội vàng hắng giọng che đậy, duỗi tay đến trước mặt Cố Tiêu, cười nói:" Nếu muốn uống rượu tân gia của bọn em thì theo phong tục, chị phải đưa bao lì xì trước."
Cố Tiêu dùng đầu ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Tống Nhĩ Giai và mỉm cười đầy ngọt ngào:" Chị không chuẩn bị tiền, nhưng có thể lấy thân báo đáp đấy. Đêm nay chị sẽ ngủ cùng em, cứ để cho Nguyễn lão sư của em vắng vẻ một mình đi."
Cô ấy là loại người tùy tiện, cho nên lời nói cũng giống như con người. Mọi người nghe mãi cũng thành quen.
Tống Nhĩ Giai rút tay về, lắc đầu: "Không dám không dám, em sẽ bị Nguyễn lão sư đuổi ra khỏi nhà mất."
Không những nàng không phủ nhận trò đùa cả hai là một cặp của Cố Tiêu mà còn thuận nước đẩy thuyền.
Cố Tiêu than ngắn thở dài:" Ngoan ngoãn như vậy à..."
Nguyễn Trinh cũng bước đến, búng mạnh vào trán Cố Tiêu rồi nói:" A Tiêu, tài liệu mà cậu cần ở trong phòng của tôi."
Cố Tiêu ôm lấy phần trán bị búng đến đau nhói của mình và đi theo Nguyễn Trinh vào phòng để lấy tài liệu.
Tống Nhĩ Giai xoay người vào bếp, tiếp tục bận rộn.
Một lúc sau, Nguyễn Trinh cũng bước vào: "Còn muốn nấu món gì nữa không? Chị giúp em."
Tống Nhĩ Giai khẽ nhìn ra bên ngoài:" Không đâu, chỉ làm thêm một chút thịt bò và rau mùi nữa là được. Minh Xán rất thích món này của em."
Nguyễn Trinh giải thích về sự xuất hiện của Cố Tiêu cùng Tống Nhĩ Giai:" Cậu ấy đến để lấy bản sao tài liệu mà chị đang giữ."
" Ngày thường đến cũng không có việc gì..." Tống Nhĩ Giai khẽ thở dài và thầm thì:" Nhưng hôm nay không tiện cho lắm, Minh Xán cũng đến đây..."
Nguyễn Trinh biết rất ít về tình hình của hai người:" Hai người bọn họ..."
Tống Nhĩ Giai nói:" Cô bạn ngốc nghếch của em đã yêu đơn phương học tỷ Cố Tiêu bốn năm ròng. Gần đây, cậu ấy vừa mới quyết định từ bỏ."
Nguyễn Trinh nghe xong liền nói:" Vậy chị sẽ đuổi Cố Tiêu đi, không cho cậu ấy ở lại ăn cơm nữa nhé."
Vừa rồi Cố Tiêu muốn đi, nhưng đã bị hai người bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai nhiệt tình ngăn lại, còn nói rằng cứ ở lại ăn cơm tối cùng mọi người.
Tống Nhĩ Giai giữ chặt tay Nguyễn Trinh:" Người đến là khách, không có lý do gì phải đuổi người ta đi cả. Một người là bạn thân nhất của em, người kia là bạn thân của chị. Trừ khi một ngày nào đó chúng ta xa cách nhau, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ phải gặp nhau. Trốn tránh như vậy có lợi ích gì?"
Suy cho cùng, việc họ có thể buông bỏ hay không, cũng phụ thuộc vào chính bản thân họ.
Nguyễn Trinh dừng lại, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc. Sau đó, cô cảm thấy lời nói của Tống Nhĩ Giai rất có lý, bèn gật đầu và nói:" Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi."
Tống Nhĩ Giai nói: " Thật ra, hai người bọn họ không phải là người của cùng một thế giới. Cho nên, buông tay sớm như vậy cũng tốt."
Nguyễn Trinh lắc đầu, bất đồng quan điểm với nàng:" Chuyện tình cảm không thể nói trước được."
Nói xong, Nguyễn Trinh nhận thấy rằng hai người vẫn luôn nắm chặt tay nhau và tán gẫu. Cô liền cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai.
Tống Nhĩ Giai thoáng nhìn thấy động tác của Nguyễn Trinh. Nàng nhìn theo tầm mắt cô, cũng nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Lời trêu chọc vừa rồi của Cố Tiêu bỗng văng vẳng bên tai, khiến mặt nàng khẽ đỏ.
Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng buông tay.
Khi nàng buông tay cô, sự tiếp xúc da thịt nhẹ nhàng và tinh tế vẫn còn đọng lại trong tim, khiến nàng không tài nào quên được.
Bỗng dưng nhớ đến việc vừa rồi Nguyễn Trinh không phản bác lại lời chế giễu của Cố Tiêu, Tống Nhĩ Giai giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng dường như có dòng điện chạy qua, ngập tràn hạnh phúc khó có thể miêu tả thành lời. Nàng ngước nhìn Nguyễn Trinh, ánh mắt mang theo vài phần tôn trọng và tình ý, còn có một tia mừng thầm đầy ái muội.
- -------