Edit by Kiera
"Em... Em muốn tắm rửa..."
Giọng nói mềm mại của Trình Niệm Niệm lại kích thích lý trí muốn mất khống chế của anh, anh bình ổn một chút sự phập phồng xúc động rồi hôn lên trán cô, Lục Diễm lột Trình Niệm Niệm ra khỏi chăn, ôm vào phòng tắm: "Muốn anh giúp em tắm không..."
Lục Diễm nhìn cả người trần như nhộng mang đầy dấu hôn đan xen mà bản thân anh lưu lại của cô, đối với tự chủ của mình có chút không xác định.
"Không... Không cần...", Trình Niệm Niệm vẫn có chút ngượng ngùng vì anh thẳng thắn như vậy.
Lục Diễm cúi đầu cắn nhẹ đôi môi mềm mại: "Tắm xong thì kêu anh." Rồi đặt cô vào bồn tắm sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Sắc đỏ quyến rũ trên mặt Trình Niệm Niệm còn chưa biến mất, mở vòi sen ra, cúi đầu chậm rãi rửa sạch cơ thể, cảm giác khó chịu ở bên hông giữa hai chân nhắc nhở cô đã xảy ra cái gì, đột nhiên mọi chuyện không kịp phòng ngừa làm Trình Niệm Niệm có chút bất an.
Nhưng may mắn thay, sự kiên trì của Lục Diễm đã làm cô bớt lo lắng đi một chút, cô cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, cô đồng ý chuyện này bởi vì đây là điều cô mong muốn, hoá ra cô lại thích Lục Diễm hơn những gì cô mong đợi.
May mắn là Lục Diễm cũng thích cô.
Lục Diễm đứng ở ngoài phòng tắm nghe tiếng nước chảy, nội tâm nhịn không được rung động đốt ra một điếu thuốc, nicotin trong thuốc lá lan ra xoa dịu đi thần kinh bị kích động bởi đam mê cùng dục vọng của anh.
Tuy rằng ký ức khá mơ hồ, nhưng đại não vẫn còn vương lại cảm giác khoái cảm tê dại đến tận xương, Lục Diễm nghĩ lần sinh bệnh này cũng không tệ, tuy rằng có chút vượt quá khống chế, nhưng lại sớm đem người ăn vào trong bụng, cũng tốt, nên anh liền cảm thấy thoái mái.
"Lục Diễm..."
Sau khi tắm xong thì Trình Niệm Niệm phát hiện ra không có quần áo để thay, mà cả người mình lại đang trần truồng khiến cô có chút xấu hổ, nên phải thấp giọng kêu tên anh, ở chỗ nào đó sâu trong tim cũng có nhiều thêm vài phần ỷ lại đối với anh.
Lục Diễm vừa vặn bóp tắt đầu thuốc lá, đi vào phòng tắm.
Cảnh tượng quen thuộc đã gặp qua trong mơ, sương mù ẩm ướt mù mịt, thân thể mềm mại phiếm hồng ướt đẫm bước ra từ bồn tắm.
Anh không rảnh lo sẽ dính lên hơi ẩm, chặn ngang bế cô lên đi vào một căn phòng khác cho khách, đặt cô lên chiếc khăn màu tối sạch sẽ trên giường, anh tới gần làm Trình Niệm Niệm ngửi được mùi thuốc lá: "Anh hút thuốc à?" Cô có chút kinh ngạc.
"Ừm." Anh không chút để ý.
Người trên giường da trắng môi đỏ, tóc đen tán loạn đầy quyến rũ, cô chính là một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt mạng người.
Dục vọng chưa được ăn no của Lục Diễm lại bị khơi dậy lên, Trình Niệm Niệm nhìn sự mê man dục vọng trong đôi mắt mị hoặc âm tối như muốn lấp kín cả bầu trời của anh làm cô theo bản năng lùi về sau, đột nhiên đụng trúng bắp đùi, không khỏi thở nhẹ: "Đau..."
Giọng nói vang lên đánh gãy vọng tưởng kiều diễm trong đầu Lục Diễm.
"Để anh nhìn xem." Giọng anh khàn khàn mang theo cường thế.
Không cần hỏi Lục Diễm cũng biết cô đau ở chỗ nào, xem ra anh phải khắc chế ham muốn táo bạo muốn làm cô lại đau hơn một chút rồi.
"Không cần..." Hai chân Trình Niệm Niệm không thể từ chối bị bẻ ra, cô cảm thấy tư thế này thật quá xấu hổ.
Anh mở chân cô ra làm lộ chỗ tư mật bị đau xuất hiện trước tầm mắt Lục Diễm, giữa hai chân cảm thấy được hơi thở tinh tế ngứa ngáy phả vào.
"Ưm... Không cần..." Hai chân bị áp chế muốn tránh ra khỏi xiềng xích.
Trước mắt anh là hai mảnh hoa huy*t phấn nộn sưng đỏ bị thao đến đáng thương, lộ ra tiểu thịt mầm phấn diễm rực rỡ, khiến cho thần trí của Lục Diễm bị câu dẫn tiến gần tới chỗ sâu bên trong nơi xuân tình kia, gần như thành kính mà cúi đầu liếm một chút nơi môi hoa huy*t, dùng nước bọt trong miệng bao vây lấy hoa huy*t xoa dịu cơn đau nhức của cô.
"...Hừ... ưm a..." Âm thanh Trình Niệm Niệm mềm mại đến mức như có thể chảy ra nước.
Hơi nóng phá ra phun vào nơi hoa huy*t bé nhỏ làm nó hơi động tình mà bắt đầu chảy nước, tiểu huyệt chặt chẽ bị đầu lưỡi ai kia tiến vào, bị tầng tầng lớp lớp trong vách tường huyệt cuốn lấy, anh khắc chế lại liếm lướt qua thịt hồng dính đầy dâm thuỷ, sau đó môi lưỡi động tình hôn liếm môi hoa huy*t.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt dính đầy dâm thuỷ mị hoặc hỏi cô: "Còn đau không?"
Anh không dám nhìn lại nơi hoa huy*t quyến rũ kia nữa, đứng dậy thương tiếc cọ cọ khuôn mặt nhỏ đang thẹn thùng của cô.
Lục Diễm cảm thấy Trình Niệm Niệm thật sự là khắc tinh của mình, chỉ cần dính vào cô như vậy thì anh không muốn di chuyển nữa, vậy mà lúc trước anh còn nghĩ cái gì mà từ từ tới, thật sự chê cười bản thân.
Sau khi xoa xoa lỗ tai nhỏ của cô một hồi, thì anh cầm lấy áo thun của mình mặc vào cho cô gái nhỏ, hôn lên vành tai của cô: " Em nghỉ ngơi một chút nhé, anh đi tắm rửa."
Lục Diễm gọi cơm hộp cho bữa tối, Trình Niệm Niệm bị anh ôm ngồi trên đùi ăn, tuy rằng cô tỏ vẻ kháng nghị nhưng lại bị ai đó vô tình bác bỏ.
Sự thẹn thùng của cô bị hành động vô lại của anh quấy rầy đến nỗi không còn sót lại chút gì, cô mới phát hiện hoá ra Lục Diễm lại dính người như vậy, ăn một bữa cơm thôi mà vẫn luôn vân vê đùa bỡn đầu tóc của cô, một lát thì hôn miệng cô, một lát nữa lại cắn lên xương quai xanh.
Nội tâm Trình Niệm Niệm nhịn không được lén lút xem thường anh, cao lãnh cấm dục trước kia của anh đâu mất tiêu rồi?
Cô đang lặng lẽ phỉ nhổ sự nông cạn lúc trước bị sắc đẹp lừa dối của mình thì trên mặt đột nhiên bị ai đó cắn một cái.
"A ——" Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn người chủ mưu kia.
"Đang nghĩ cái gì đó?" Lục Diễm nhéo nhéo tay nhỏ thon dài, sau đó càng siết chặt tay mình lại, ôm ôn hương nhuyễn ngọc[1] trong lòng thực thoải mái, không nỡ buông tay chút nào.
[1]: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Cô bĩu môi, dùng đôi mắt nhỏ chỉ cần lướt qua cũng có thể hiểu được nhìn anh: "Lục hội trưởng, anh OOC[2] rồi..."
[2]: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài. Ở đây có nghĩa là Trình Niệm Niệm cảm thấy Lục Diễm không còn tính cách lạnh lùng, ít nói vốn có lúc trước nữa.
Lục Diễm nhịn không được thấp giọng cười, cắn một ngụm lên đôi môi đang chu ra: "Có lạnh lùng em cũng phải thích."