Nhỏ Hâm! Anh Yêu Em!

Chương 17




Hôm nay, hắn chạy xe một cách đàng hoàng, không còn lạng lách và “kinh hoàng” như ngày hôm qua nữa. Tiểu Di rất lấy làm hài lòng, vui vẻ mà nói

-Cuối cùng thì máu cũng lên đến não anh rồi à?!

-???

-Nói gì vậy?!

-Haha…! Chắc nhờ máu đã lưu thông nên hôm nay chạy xe đàng hoàng hơn rồi…!!

-…….?!

-!!!!!

-Con bé này! Muốn xuống xe đi bộ không mà ăn nói như thế hả?!! – Sau một hồi lẩm nhẩm, phân tích, cuối cùng hắn cũng đã hiểu lời nó nói là có ý châm chọc hắn, hắn liền tức giận mà nói

-Ý! Gì vậy?! Tôi nói đúng mà…! Óa….óa….ý…ý…..!!!

Kéttt…!!!

-Chạy kiểu gì vậy? Sao lại dừng?!

-Cô còn nói sao?! Xuống xe!

-Ư…Không… - Nó lắc đầu lia lịa, tay nắm chặt vạt áo hắn

-Bỏ tay ra! Xuống xe nhanh lên!

-Vũ Đình…..!

-Không nói nhiều! Xuống!!!

-Vũ Đình à….

-Dám lộng ngôn với tôi, cô đi bộ đi!!

-Không mà…..

-…………

-Tôi biết tôi sai rồi……

-………….

-Đi đi mà….! Trễ giờ đấy..!

-…………

-Ưm…..Vũ Đình….! Đi mà….! Anh không sợ trễ giờ sao?!

-Không!

-Anh thì không nhưng tôi thì có đấy! Nhập học đã gần hai tuần rồi mà vì anh tôi vẫn chưa nhận lớp được đấy! Vừa phải chứ!

-………..

-Hừm…!

Brừm….brừm….

Sau một hồi lảm nhảm, năn nỉ, thuyết phục với những lời lẽ thuyết phục, cuối cùng Tiểu Di nó cũng đã thuyết phục được Vũ Đình hắn thôi không thả nó giữa đường. Một phần nhờ nó “giỏi thuyết phục”, một phần nhờ Vũ Đình cũng biết nghĩ, dẫu gì thì nó như vậy cũng là do hắn. Một tuần nằm viện, hai ngày về nhà nghỉ ngơi, một ngày hắn chở đi học thì bị động cánh tay, lại phải nằm nghỉ ở phòng y tế, cuối cùng thì vẫn chưa nhận lớp được…! Kể ra thì cũng tồi tội…! Hắn nghĩ vậy đấy!

-“Phù…! Tên này dễ giận thật đấy! Chừa…! Từ nay chẳng dám chọc giận hắn nữa….!” – Nó vuốt vuốt ngực thở phào

……………….

Ngồi trên xe, nó cứ nhìn chằm chằm tấm lưng hắn, lòng nghĩ ngợi….Nghĩ thế nào, nó lại lên tiếng hỏi

-Vũ Đình…?

-Nói!

-Tôi…có thể mượn lưng anh một chút được không?!

-…………..

-…………..

Mãi một lúc mà hắn vẫn không trả lời, nó liền đánh bạo dựa đầu vào lưng hắn. Thấy hắn vẫn không nói gì, nó càng lấn tới, nhắm mắt dụi dụi đầu vào lưng hắn. Biết được kẻ ngồi sau đang “lạm dụng” quyền lợi, hắn lên tiếng

-Này này…! Tôi cho cô mượn lưng để cô lau mặt đấy à?! Sao cứ dụi dụi như con miu thế hử?!

-………….

-….Ừm…..Không có giống ba……

-“A…..sao lại nhớ ba thế này….?!!”

Mở mắt, nó lại nói một câu khiến hắn khó hiểu. Qua gương chiếu hậu, hắn có thể thấy được nó đang hít một hơi thật sâu, phải cố gắng lắm mới kìm lại được nước mặt tràn ra khóe mi, hốc mắt đã đỏ lên mất rồi...!

-Sao vậy?

-Ừm….à….không có gì…! – Nó nghẹn ngào

-…………

-Mắt đỏ rồi kìa….!

-A….Vậy sao? Làm sao đây?! Mọi người sẽ thấy mất….! – Nó luống cuống, càng đưa tay dụi mắt

-Đồ ngốc, đừng dụi! Càng dụi càng đỏ đấy!

-À….

-…………….

-Có thể…tiếp tục….dựa vào tôi….! – Hắn ấp úng, không biết phải dỗ dành nó như thế nào

-……………

-Sao? Không muốn mượn à?! Thế thôi vậy!

-Không! Mượn chứ….! Lưng chùa cơ mà….! – Nó ngẩn người rồi lại cười toe, đầu thoải mái dựa vào lưng hắn mà không sợ la rầy. Tâm trạng có vẻ tốt hơn rồi…!

-“A….Tiểu tử này….! Nói chỉ có vậy mà sao lại khiến tôi vui thế này…?! Kể ra thì…..anh cũng biết quan tâm người khác đấy chứ….?!”

-Hìhì… - Nó không nhịn được cười hì một tiếng

-???

-Sáng nắng chiều mưa! Vừa mới sụt sịt suýt khóc đấy giờ lại cười toe rồi…! Con gái đúng là khó hiểu thật! – Hắn nhăn mặt

-Bộ khó hiểu lắm sao?!

-Còn không khó hiểu thì là gì?!

-….Haha….! Càng tìm hiểu anh sẽ càng thấy con gái khó hiểu hơn đấy!

-Hử? Gì kì vậy?!

-Ừ…! Vậy nên đừng có cố hiểu con gái biết chưa hả?!

-Èo! Ứ thèm! Bổn thiếu gia này không cần và cũng không muốn hiểu phụ nữ mấy người..!

-Hử…! Mặc anh! – Nó lè lưỡi rồi lại tiếp tục dựa vào hắn. Quãng đường từ nhà đến trường có vẻ gần hơn nhiều…! Hắn không biết rằng, cảnh tượng này của hai đứa nó đã vô tình lọt vào mắt hai đứa bạn thân của mình đang đi chung một chiếc ô tô đến trường. Đó là Khả My và Gia Khang. Vừa nhìn thấy hắn và nó, Khả My đã tròn mắt, há hốc mồm, không thốt nên lời

-Ngậm miệng lại đi, cằm sắp rơi ra rồi kìa! – Đang nói chuyện lại thấy Khả My không trả lời, quay sang thì thấy thái độ kì lạ của cô chị họ ngoại kia, đến lúc này, Gia Khang mới tò mò nhìn theo hướng nhìn của Khả My. Vừa nhìn thấy, thái độ của cậu cũng không hề kém “chị” mình bao nhiêu, thậm chí là còn sửng sốt hơn

-Cái…..cái gì thế này?! Mình… đang nhìn thấy….cái gì thế kia???

-Này….! Tiểu My My…! – Khang lay lay áo “cô chị”

-À….hả…?

-Em đang nhìn thấy cái gì thế kia?! – Khang run run chỉ về phía Vũ Đình

-Khang…! Hóa….hóa ra cậu cũng thấy à….?! Chị còn đang nghĩ chị nhìn nhầm người cơ đấy…!

*tròn mắt nhìn nhau*

-OH MY GOD!!!

-Khang à…! Chị và cậu có đang nhìn nhầm không vậy?! Tiểu Đình Đình của chúng ta lại chở một đứa con gái sao?!!! Chị không tin được, không thể tin được!!!

Gia Khang dụi mắt rồi lại nhìn, cứ mấy lần như vậy

-Quái! Rõ ràng là em đã dụi mắt rồi mà sao cứ nhìn thấy thế này?! Ảo ảnh sao lại thực thế này??!

-Ôi…ôi…. – Khả My đưa tay ôm ngực. Thấy vậy, Gia Khang phát hoảng đỡ lấy “chị”

-My! Sao vậy?!

-Sốc quá…..Tiểu Khang Khang…..chị cậu đến chết vì sốc mất thôi…! Ôi….ôi…

-Em cũng không thể nào tin được! Cô gái nhỏ ấy thật là siêu phàm! Bạn gái cậu ta sao?!

-Bạn gái ư?! Cậu ta có bạn gái mà chúng ta lại không được biết ư?! Cậu được lắm, Tiểu Đình Đình! Đến trường tớ sẽ hỏi cậu cho ra lẽ!!!! – Khả My phừng phừng lửa giận. Hắn đang ngồi trên xe cũng đột nhiên rùng mình….

………….

Oa…..Sát khí thật là mạnh quá nha….!