-Bà ơi, cháu đi học đây ạ!
-Ừ. Đi cẩn thận đấy! Chiều nhớ về sớm với bà!
-Vâng!
Con bé dắt chiếc xe đạp cũ kĩ ra khỏi nhà và không qên quay lại tạm biệt bà nội nó. Nó là Hoàng Ngọc Bảo Di, năm nay đã 17 tuổi. Năm ngoái, nó học lớp 10 ở một trường bình thường thôi, nhưng vì thành tích học tập hết sức đáng nể, nó đã được ưu tiên cấp học bổng và vào thẳng một trường cấp III danh tiếng. Ngôi trường mà nó sẽ theo học là Vũ-Khắc Skyn – một ngôi trường mà chỉ có con nhà danh giá mới có thể vào học. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, nó cũng như bao bạn bè khác- lên đường đi đến trường. Nghĩ đến ngôi trường mà sắp tới đây nó sẽ được học, nó tự nhủ sẽ phải học tập thật tốt để xứng đáng với sự ưu ái mà các thầy cô trường cũ đã dành cho nó. Tâm trạng nó hôm nay thật tốt nha! Vừa đạp xe, nó vừa nghêu ngao câu hát quen thuộc:
“Tình yêu vu vơ ghé qua mang đến em bao nỗi mong chờ
Ngại ngùng mở cửa con tim sợ rằng anh như mây thoáng bay
Rồi anh cho em giấc mơ, mơ chúng ta được gần nhau mãi
Baby please, don’t leave me alone………”
Bài hát này nó đã nghiền ngẫm nhiều lần rồi, nhưng vẫn rất thích. Nó thích hát, thích vô cùng. Mỗi khi được hát, nó cảm thấy rất rất hạnh phúc. Nó đã ước nhiều lần rồi, nó muốn trở thành ca sĩ, muốn được hát cho tất cả mọi người nghe. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, nó cảm thấy giấc mơ đó, thật sự rất xa vời,……..
Đang nghĩ ngợi mông lung, bỗng nó nghe thấy có nhiều tiếng ồn ào, theo phản xạ, nó dừng xe, quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc mô tô đang lao về phía nó; hơn nữa, còn lao rất nhanh!
-TRÁNH RA!! TRÁNH RA NHANH LÊN!!!!!! – Người ngồi trên xe hét lớn
Nó lúc này đã quá hoảng sợ, chỉ biết trân mắt đứng nhìn chiếc xe lao tới mỗi lúc một gần hơn
RẦM!!!!
Trong mơ hồ, nó chỉ thấy có rất nhiều người đang vây quanh, và hình như……ai đó đang ôm nó….!
…..
………
Khi tỉnh dậy, nó nghe thấy mùi thuốc sát trùng xông xộc vào mũi. Là bệnh viện. Nó mở mắt và nhìn thấy bà, bà ngồi đó với vẻ mặt tràn đầy lo lắng
-Tiểu Di à, cháu không sao chứ?! – Nhận thấy nó đã tỉnh, bà vội vàng hỏi han
-A….! – Nó cựa mình và bỗng cảm thấy đau nhói
-Tiểu Di…..
-Bà……bà đỡ cháu dậy với…! – Nó nhăn mặt kêu lên
Bà từ từ đỡ nó dậy. Nhìn cánh tay bị băng trắng của nó mà bà rớt nước mắt
-Bà ơi…..bà đừng khóc mà…… - Nó khó nhọc nói lên vì cánh tay đau quá
-Tội nghiệp cháu tôi, ngay ngày đầu tiên đến trường đã bị như thế này rồi! – Bà đau lòng nói
-Cháu rồi sẽ không sao đâu….bà đừng lo….. – Nó cười gượng
-Không lo làm sao được! Cháu là cháu của bà mà! Tiểu Di à, bà chỉ còn mỗi mình cháu thôi đấy…!
-Vâng…. – Nó sực nhớ ra – Bà ơi, trước khi bất tỉnh, cháu nhớ là chiếc xe đã lao rất nhanh vào cháu, rồi sau đó….hình như ai đó…..đã ôm cháu…..rồi cháu không biết gì nữa….
-Cậu thanh niên đi xe máy đó đã nhảy ra khỏi xe, ôm cháu lăn vào lề đường và cũng bất tỉnh luôn rồi. Xe máy cậu ta cũng lủi vào lề cách đó không xa, hư hỏng cũng khá nặng. Hình như là do chạy nhanh quá rồi xe đứt thắng…..thật là….- Bà lắc đầu
-“Cái tên đần này, chạy xe đến nỗi đứt cả thắng?! Còn nữa, sao bao nhiêu người không đâm lại đâm trúng bổn cô nương ta chứ??!! Hôm nay nhập học mà đã thế này rồi, lại còn làm bà tôi phải lo lắng! Anh sống làm gì cho chật đất vậy?? Chết quách đi cho rồi!!” – Mặt nó hầm hầm, trong lòng không ngừng chửi thầm cái tên gây nạn cho mình
-Vậy gã đó đâu rồi ạ?
-À….Cậu ta được chuyển vào phòng VIP rồi! Nghe nói là cậu ấm tập đoàn gì ấy nhỉ….?! Sun sun gì ấy…. Chậc! Bà quên mất rồi! Cậu ta hình như bị thương ở đầu và xây xát nhẹ ở tay chân….
-“Đáng đời!!”
-Mặc kệ anh ta đi. Bà ơi…cháu đói rồi, bà mua gì cho cháu ăn đi…! – Nó lấy tay xoa xoa bụng
-Ừ. Được rồi. Cháu đợi bà tí nhé! – Bà cười hiền xoa đầu nó
Nó cũng mỉm cười đáp lại bà
-Vâng!
Bà đứng dậy ra khỏi phòng. Tầm 10 phút sau, bà quay lại với tô cháo còn nóng hổi trên tay. Nhìn thấy, nó ngay lập tức đã thốt lên
-Woaaaa….!!!
-Bà bón cho cháu nhé?! – Bà ân cần
-Vâng! – Mắt nó sáng rỡ. Bà vừa thổi vừa bón cho nó ăn. Nhìn nó ăn từng thìa cháo ngon lành mà bà thấy thương nó quá!
Vào lúc đó, ở một phòng khác…….
-Đình Đình! Con trai của mẹ! Con sao rồi?! – Dương phu nhân lo lắng vừa sờ nắn tay chân con trai vừa hỏi han
-Mẹ à…..đừng có làm quá lên như vậy! Con chưa chết được đâu! – Hắn khó chịu vì cách cư xử của mẹ. Hắn cũng 17 rồi, vậy mà mẹ lúc nào cũng đối xử với hắn như đứa con nít lên 5
-Tầm bậy! Mẹ lo lắng cho con mà con lại nói vậy sao?! – Chủ tịch Dương không hài lòng vì cách cư xử của con
-Anh à, em không sao!
-Em cứ nuông chiều nó mãi nên nó mới như thế này đấy! Gây nạn cho con người ta rồi đấy em thấy không?!
-Anh,….đừng có như vậy mà…!- Dương phu nhân vẫn nhẹ nhàng nói
-Hừm! Anh có cuộc họp ở công ty, em ở lại đây, anh sẽ bảo tài xế Vương đến đón
-Em biết…! Anh đi đi…!
-Ừ - Nói rồi ông xoay lưng bước ra ngoài và đến công ty. Chỉ còn hai mẹ con trong phòng, mẹ hắn lên tiếng hỏi con
-Đầu con có đau lắm không?
-Con không sao! Mẹ đừng có như vậy nữa, con không còn là đứa con nít đâu! – Hắn nhăn mặt. Mẹ hắn chỉ cười nhẹ rồi ôm lấy con
-Haha….Đình Đình của mẹ…Con đã lớn thật rồi…..! – Vừa nói mẹ hắn vừa vỗ vỗ lưng hắn – A….ôm con thật sự rất giống ôm ba nha…!
-Mẹ nói gì vậy? Con vốn dĩ là con của ba mẹ mà…! Là con trai thì tất nhiên phải giống ba rồi…! – Hắn khịt khịt cái mũi rồi khẳng định
-Ừ….đúng rồi….! – Phu nhân mỉm cười rồi ngước nhìn con
-Hừ! Dương Vũ Đình! Con có biết là con đã gây họa rồi không hả?? – Mẹ hắn đột nhiên đổi giọng
-Về chuyện khi sáng?
-Còn gì nữa! Cô bé ấy bị gãy cánh tay rồi đấy. Mặt cũng bị xây xát nữa!
-Có vậy thôi mà mẹ cứ làm quá lên. Con bị ở đầu đây này, mặt con cũng bị xây xát đấy thôi! Ôi….cái gương mặt ngàn vàng của con….. – Hắn xuýt xoa
-Mặt con gái mà có sẹo là không hay! Con là con trai!
-Con mặc kệ. Mẹ đền bù cho họ là được chứ gì! Con không biết. Con đói rồi, con muốn ăn…. – Hắn làm vẻ nũng nịu
-Được rồi được rồi – Nhìn vẻ nũng nịu đó của hắn mẹ hắn đành chịu thua – Mẹ sẽ bảo dì Lục làm gì đó rồi đem lên cho con nhé?! Con thích gì nào? Bí ngô?
-Tính toonggg!! Mẹ hiểu con nhất! Mẹ là số một!! – Hắn giơ ngón cái lên cười toe toét
-Thôi đi ông tướng! Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi! – Bà gõ nhẹ vào trán con
-Ui da…..con đang bị thương mà mẹ…..Con nói thật! Mẹ là nhất!
-Rồi rồi…cám ơn con – Mẹ hắn cười hiền - Ở đây đầy đủ tiện nghi cả, cần gì thì con cứ gọi bác sĩ và y tá trực nhé?! Mẹ phải đến chỗ cô bé bị con đụng phải xem sao rồi….!
-Vâng. Mẹ đi ạ!
-Ừ - Nói rồi bà xoay lưng bước ra ngoài. Chỉ còn hắn trong phòng, hắn lấy điện thoại, bấm một dãy số và gọi
-[Alô?] – Giọng con gái
-My! Tới thăm tớ đi! Tớ nằm viện rồi!
-[Mới nằm viện thôi á?! Tớ và Gia Khang cứ tưởng cậu chết rồi cơ! Sao không chết luôn để bọn tớ cúng con heo quay ăn mừng?!]
-Cậu…..
-[Haha…Đùa thôi! Giờ tớ bận rồi! Mai đến!]
-Không. Tớ chán lắm!
-[Chán cũng phải chịu! Tớ bận rồi! Không đến được!]
-Cậu có xem tớ là bạn không vậy?? Bạn cậu nằm viện mà không đến thăm sao?
-[Tất nhiên cậu là bạn tớ rồi! Bọn mình là bạn từ năm bảy tuổi đấy đồ ngốc! Đến nay đã 10 năm rồi!]
-Thế sao không đến thăm tớ??
-[Đã bảo là bận cơ mà! Tớ gọi Gia Khang đến nhé?!]
-Ừ! Cũng được! Bảo nó đến nhanh đi! Tớ đang chán muốn chết rồi này!
-[Rồi rồi! Thế nhé? Bai nhé? Rụp…tít tít….]
-Con bé này…! Mình chưa nói xong mà đã cúp máy rồi! – Hắn nhăn mặt – Aizaaa….chán quá trời ơi…..!!!! Triệu Hoàng Gia Khang! Cậu đến nhanh nhanh chút đi!!!!
…