Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 7






Thời Khiển tay cầm kẹo, thông suốt phóng khoáng chạy về nhà.
Mở cửa, lại phát hiện bà ngoại đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
Thời Khiển theo bản năng đem hai tay ra sau lưng, ý cười trên mặt cũng thu lại nửa phần.
Thời Khiển đang định im ắng về phòng của mình, bà ngoại liếc cô bé một cái, lại dời tầm mắt về TV, bà cầm điều khiển chuyển kênh khác, không nhanh không chậm nói: “Trên tay giấu cái gì?”
Thời Khiển hơi mím môi, đưa tay ra, mở ra cho bà xem: “Kẹo.”
“Ở đâu ra?”
Thời Khiển khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, rất nhanh lại đưa mắt nhìn biểu tình của bà ngoại, sau đó nhỏ giọng đáp: “Bà nội Nguyễn cho.”
Bà ngoại cười lạnh một tiếng, quay sang nhìn cô bé: “Bà ta thật tốt với cháu.”
Thời Khiển trầm mặc, lại đợi một lúc, thấy bà ngoại vẫn không nói lời nào, đang định về phòng.
Lúc cô bé đi ngang qua ba ngoại, nghe thấy bà thoáng nói: “Về sau đừng nhận đồ của người khác, đừng làm cho nhìn giống như ta ngược đãi cháu.”
Thời Khiển dừng chân lại, hung hăng cắn môi mình, sau đó nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Thời Khiển trở về phòng, bật đèn lên, im lặng kéo ngăn kéo thấp nhất ra, tính đem kẹo bỏ vào.
Ngăn kéo mở ra, bức ảnh trong khu vui chơi lọt vào mắt.
Thời Khiển cầm bức ảnh trên tay nhìn rất lâu.
Bức ảnh này, nếu bà ngoại thấy nhất định sẽ nổi giận.
Dù sao nhận kẹo của người khác bà đã không vui rồi, nếu mình đi chơi với người khác nữa…
Thời Khiển dùng ngón trỏ xẹt qua xẹt lại cạnh bức ảnh, đang tự hỏi để bức ảnh này ở đây mới có thể không nhìn thấy.
Cô bé nhìn bốn phía, trong phòng lại không có đồ đạc mấy, nơi có thể giấu được cũng không có mấy.
Trong gối nằm?
Không được, không biết khi nào bà ngoại sẽ đổi vỏ gối đâu.
Trong tủ quần áo?

Cũng không được, không biết khi nào bà ngoại sẽ dọn tủ đâu.
Trong ngăn kéo, dưới đệm, hay trong sách, Thời Khiển cảm thấy không an toàn mấy.
Cô bé lấy hộp bút máy của mình ra, do dự xem có nên để ở chỗ này không.
Nhưng hình như, cũng rất nguy hiểm.
Thời Khiển mở hộp bút ra, nhìn bút bên trong.
Cô bé có tổng cộng ba cây bút, một cây bút máy, một cây bút trong suốt, một cây bút hoa.
Cây bút hoa kia, là lần trước thi toán đạt điểm tối đa, được giáo viên toán khen thưởng.
Thời Khiển rủ mắt suy nghĩ, cuối cùng cầm cây bút hoa lên, vặn thân bút, đem bức ảnh nhét vào trong.
*
Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Trần Nghiêu mang Thời Khiển đi ăn hamburger.
Hôm nay Thời Khiển rất an tĩnh, không giống mọi khi, luôn luôn cười nói, làm gì cũng rất vui vẻ.
Lúc xếp hàng gọi đồ, Lâm Trần Nghiêu có ý đẩy không khí lên, nói cho cô bé chút chuyện có vẻ bi thảm mình gặp được nửa tháng qua.
“Anh là phụ đạo một chọi một, ba anh tự mình làm huấn luyện cho anh.

Làm việc, nghỉ ngơi đều nghiêm khắc dựa theo huấn luyện lính mới, chỗ khác duy nhất là người khác là một lớp với một lớp làm huấn luyện, còn anh một mình một lớp…” Vì muốn nói rõ cảm nhận của mình với cô bé, Lâm Trần Nghiêu suy nghĩ, đổi cái khác, “Em có bị phạt đứng bao giờ chưa?”
Học sinh ngoan Thời Khiển lắc đầu.
Lâm Trần Nghiêu khoa trương hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đáng tiếc: “Vậy em không lĩnh hội được cảm giác tuyệt vời đó rồi.”
Cậu nói tiếp: “Lúc mặt trời lên cao, ba anh ở trong văn phòng ngồi quạt, thỉnh thoảng sẽ đến cửa sổ kiểm tra chút, xem anh có lén lười biếng không.”
“Đứng hai ngày, có thể là thấy anh cứ đứng ở ký túc xá, ba anh cảm thấy ảnh hưởng không tốt lắm, vì thế liền xách anh lên lầu.”
“Ngày đầu tiên ba gọi anh lên, anh còn rất vui vẻ, tưởng ba anh cuối cùng đã biết thương anh rồi.

Không nghĩ tới, kì thật chỉ là đổi chỗ đứng.

Nhưng anh nghĩ đổi thì đổi, ít nhất đứng ở trong hành lang, sẽ không bị nắng phơi tới mặt, không nghĩ tới…”
Thấy vẻ mặt Thời Khiển bắt đầu bị thu hút, Lâm Trần Nghiêu nổi ý xấu, bước một cái, đột nhiên đổi đề tài: “Tiếp theo đến chúng ta, em muốn ăn cái gì?”
Thời Khiển vẻ mặt sốt ruột, thuận miệng đáp: “Em không kiêng gì, ăn gì cũng được.”
Sau đó thúc giục: “Không nghĩ tới cái gì cơ?”
Lâm Trần Nghiêu mỉm cười nhìn cô bé một cái, vừa vặn người phía trước đã lấy đồ xong.
Ý cười trên mặt cậu theo sát thực đơn bắt đầu chọn món: “Một phần trẻ em, một phần B.”
Nhân viên nhanh chóng nhận đơn, lấy tiền, sau đó vội vàng chuẩn bị đồ.
Lâm Trần Nghiêu đem tiền lẻ thuận tay nhét vào túi quần, sau đó cúi đầu nhìn Thời Khiển một cái.
Cô bé ở bên cạnh đang giương mắt nhìn cậu, trên mặt viết rõ “Sau đó thì sao”.
Lâm Trần Nghiêu như cảm thấy bộ dáng gấp gáp của cô bé cực kig vui, muốn trêu chọc cô bé, trên mặt lại không nhịn cười được, lại cố ý nhíu nhíu mày, hỏi: “Anh mới nói đến đâu rồi nhỉ?”
Thời Khiển lập tức đáp: “Anh bị gọi lên lầu, sau đó anh nói không nghĩ tới, không nghĩ tới cái gì?”
“A… đúng,” Lâm Trần Nghiêu làm bộ bừng tỉnh, sau đó kéo giọng, “Sau đó… Sau đó anh bắt đầu đứng từ lúc mặt trời lên.”
Thời Khiển có chút không hiểu, cô bé nghiêng đầu hỏi: “Cái gì mà đứng từ lúc mặt trời lên?”
“Chính là, buổi sáng đứng ở hành lang phơi nắng, buổi chiều đứng ở cửa sổ phòng làm việc phơi nắng.”
“Vậy buổi chiều ở văn phòng, có phải có thể được quạt mát rồi không?”
Lâm Trần Nghiêu vẫn duy trì vẻ mặt “cô bé, em thật sự cực kì đáng yêu”, im lặng.
“Sao anh lại không nói?” Thời Khiển thúc giục cậu.
“Bởi vì, câu hỏi của em làm anh cảm thấy suy nghĩ của người hiền lành như thế nào.” Lâm Trần Nghiêu cảm ơn nhân viên, bưng đồ ăn đi, sau đó nhìn bốn phía, bắt đầu tìm chỗ ngồi.
Ở góc gần cửa sổ, có một chỗ không cho hai người.

Lâm Trần Nghiêu một tay vững vàng bưng đồ ăn, một tay bắt lấy cổ tay Thời Khiển, kéo cô bé qua bên đó.
Vừa đi vừa bổ sung: “Anh không đành lòng phá bầu không khí tốt đẹp này, muốn cảm nhận thêm ấm áp từ nhân gian chút.”
“Chú không phải là một người hiền lành sao?”
Lâm Trần Nghiêu cười một tiếng, thay câu trả lời.
Hai người ngồi vào chỗ của mình xong, Lâm Trần Nghiêu vừa giúp Thời Khiển bỏ giấy đóng gói bên ngoài, vừa giải thích với cô bé: “Trái nghĩa với hiền lành, chính là ba anh.”
“Quạt trần em biết chứ? Trong phòng làm việc của ba anh có quạt trần, vì để cho không thổi tới anh, ba cố ý đem quạt bàn trong nhà khiêng đi.”
“Ba rất ác luôn, đem quạt thổi về phía mình.

Anh đứng ở dưới nắng, nhìn văn kiện trên bàn ba bị thổi đòi bay lên, anh thì chút gió cũng không thổi tới.”
“Anh cho em biết thiếu đạo đức nhất là cái gì.

Ba anh còn sợ anh phơi nắng không tới mặt trời, lúc mặt trời lặn, còn cho anh hô khẩu lệnh, bảo bước lên trước hai bước, lại sang phải hai bước.

Lúc đầu anh còn không biết trong hồ lô ba anh tính làm cái gì, mãi sau anh mới phát hiện, anh đang phơi nắng dưới mặt trời.”
Lâm Trần Nghiêu nói xong liền không nhịn được trợn trắng, vẻ mặt rất tức lại không nói được gì.
Thời Khiển nhìn cậu đầy hòa ái, vừa cắn bánh, vừa nghĩ lát nữa không để cậu phơi nắng nữa, lại nghĩ tới cảnh kia, bất giác cười lên tiếng.
Lâm Trần Nghiêu thấy cô bé cười, hài lòng gật đầu: “Còn nhỏ, vui vui vẻ vẻ thật tốt.

Giống như anh lúc nhỏ mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho dù bị đánh, gào khóc hai cái xong lại tiếp tục cười.”
Thời Khiển không bị giọng nói tiêu sái của cậu mê hoặc, chuẩn xác bắt được điểm yếu: “Trước đây anh thường xuyên bị đánh sao?”
Lâm Trần Nghiêu không nghĩ tới điểm chú ý của cô bé lại lạ vậy, mày nhíu lại, tìm một từ hình dung: “Thường xuyên thì không đúng lắm, cũng như cơm bữa thôi.”
Người này, giống như rất tự hào.

Thời Khiển có chút dở khóc dở cười.
Lâm Trần nghiêu quyết định triển khai đề tài: “Kì thật rất nhiều trẻ em đều bị đánh.”
Cậu ngẩng đầu nhìn biểu tình của Thời Khiển, thấy cô bé không hiểu ý của mình, nghĩ, thăm dò nói: “Ý của anh là, mấy bạn nhỏ khác cũng có chuyện buồn của mình… Bởi vì không phải đứa bé nào cũng được ba mẹ thích.”
Thời Khiển sững sờ nhìn cậu, mấy lời cuối này, lần đầu tiên cô bé nghe thấy.
Cô bé không có bạn bè, đương nhiên chưa thấy mấy bạn khác ở nhà sẽ như thế nào.
Nhưng đến trường, trong thời gian tan học mười phút, cũng có thể nhìn thấy, chí ít cô bé có thể xác định được: Mấy bạn nhỏ kia đều được người lớn thích.
Nâng niu trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan như vậy.
Nhưng cô bé thì khác.
Lúc còn ở nhà trẻ bà ngoại còn có thể đưa đón cô bé, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng, cực kì không kiên nhẫn.
Lúc đưa đi, vứt cô bé ở cửa nhà trẻ, nhìn cũng không nhìn một cái rồi đi.

Lúc đón cũng không đúng giờ, nhưng nếu bà ngoại đã đến đón, cô bé mà còn lần mần không ra cửa, nhất định sẽ bị mắng không thiếu được.
Về sau lên tiểu học, bà ngoại nói cô bé đã lớn như vậy, không cần đưa đi.
Cô bé liền tự đi, tự về.

Kì thật cũng thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng ở cổng trường nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của bà.
Cũng không sợ bị mắng.
Mỗi ngày nhà trẻ bắt đầu vào chín giờ, luôn có bạn nhỏ khóc rống không chịu vào.
Cô bé không hiểu kiểu này, chỉ cảm thấy nhà trẻ rất tốt, có nhiều bạn bè có thể chơi cùng nhau, cũng không cần ở cùng một chỗ với bà ngoại, kì thật bà ngoại không đánh cô bé mấy, nhưng bà ngoại nói chuyện rất kì kì quái quái, cô bé luôn cảm thấy không hiểu.

Hiện tại lên tiểu học, Thời Khiển luôn nghe thấy mấy bạn học trong lớp chờ nghỉ.

Cô bé cũng không hiểu cảm giác chờ đợi này là gì.
Mãi đến một ngày, cô bé không nhịn được hỏi bạn cùng bàn vì sao muốn nghỉ, bạn cùng bàn vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô bé, không biết sao lại nghi ngờ chuyện thường tình này làm gì, qua loa giải thích: “Nghỉ đương nhiên thích hơn đến trường học rồi, không cần ngồi ở đây nghe thấy cô giảng bài, ở nhà muốn làm gì thì làm.

Mà ở trường chọ, lại có bạn học không thích cậu, cũng sẽ có thầy cô không thích cậu, nhưng người nhà thì khác, người trong nhà sẽ không không thích cậu, cho nên đương nhiên là ở nhà nghỉ là tốt nhất.”
Đó là lần đầu tiên Thời Khiển biết, hóa ra mấy bạn nhỏ khác ở nhà, là có thể muốn làm gì thì làm.
Cũng là lần đầu tiên Thời Khiển biết được, mình với mấy bạn nhỏ khác có gì khác, người nhà của cô bé, không thích cô bé.
Lâm Trần Nghiêu đang nói mấy lời này nháy mắt liền có một chớp mắt hối hận, cậu biết hôm nay Thời Khiển không vui tất nhiên là vì ở nhà xảy ra chuyện.
Có lẽ là bởi vì ngày mai mình phải đi, cậu muốn nói mấy lời trấn an, để cho cô bé một mình một người lúc nhớ tới có thể tự an ủi mình.
Nhưng nói ra lời này, lại như chọc vào vết sẹo của người ta.
Cậu vi phạm rồi.
Lâm Trần Nghiêu biết được hành vi của mình, đang cố gắng làm thế nào cứu cánh lại.
Nhưng một thiếu niên mới 15, đâu có năng lực đem phức tạp này biến thành không liên quan tới mình nữa chứ?
Tình hình rơi vào im lắng, không khí như xuống âm độ.
Thời Khiển cụp mắt xuống, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nhưng vấn đề này quá phức tạp, cũng không phải một cô bé như cô có thể nghĩ thông.
Cô bé hơi mím môi, quyết định hỏi ra nghi hoặc lâu nay của mình: “Đều là bạn nhỏ, vì sao sẽ có người không bị thích vậy? Là chúng ta làm sai chỗ nào sao?”
Lâm Trần Nghiêu đứng dậy, đi đến ngồi xổm trước mặt Thời Khiển.
Cậu vỗ vỗ bả vai Thời Khiển, để cô bé nhìn mình, biểu tình cực kì trịnh trọng lại nghiêm túc: “Thời Khiển, em biết không? Không phải chỉ có bạn nhỏ sẽ làm sai, người lớn cũng sẽ làm sai.

Đôi khi người lớn làm sai càng nghiêm trọng hơn, bọn họ vì không thừa nhận lỗi sai của mình, sẽ làm ra rất nhiều chuyện khổ sở để cảm thấy mình không sai.”
Thời Khiển không hiểu lắm, cô bé thử ra ví dụ: “Ví như bà ngoại không thích em, khả năng không phải em làm không tốt, nhưng bà ngoại không muốn thừa nhận là bà sai sao?”
“Cũng không nhất định là bà ngoại em, cũng có thể là người khác.” Lâm Trần Nghiêu không biết nên giải thích chuyện này thế nào cho một cô bé tám tuổi, tránh nặng tìm nhẹ nói, “Nhưng anh xác định, Thời Khiển là một cô bé nhu thuận, đáng được thích.”
Cô bé cái hiểu cái không gật gật đầu, ánh mắt to tròn vẫn ngập tràn mê mang như cũ.
“Kì thật anh là muốn nói, hi vọng Thời Khiển của chúng ta, về sau mỗi ngày đều có thể thoải mái.

Không cần vì người không thích em mà buồn bã, họ không thích em, em cũng không cần thích họ.

Cứ chơi cùng người mình thích, làm điều mình thích đi.”
“Trên thế giới này, mỗi người đều có khả năng không thích người khác, không phải người nào đó nhất định phải đi thích một người khác đâu.”
“Nếu không được thích, cũng không cần quá buồn, nhất định sẽ có người khác thích em.”
Thời Khiển liếm liếm môi, hỏi dò: “Vậy, em có thể chơi với anh không?”
Lâm Trần Nghiêu nở nụ cười, ý cười của cậu, đầy chân thành.
Thời Khiển nghe được một giọng nói ôn nhu, cậu nói: “Đương nhiên có thể.”