Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 33






Tết Nguyên Đán xong, Lâm Trần Nghiêu giống như cực kì bận rộn.
Sau buổi dạy thêm cuối cùng, anh lại theo thường lệ tới đón Thời Khiển.
Ngày đó Thời Khiển còn cố ý đội mũ len anh tặng cho mình, đáng tiếc cũng không phát huy được tác dụng, anh đưa cô tới dưới lầu liền vội vàng rời khỏi.
Cuộc thi cuối kỳ kết thúc, Thời Khiển đăng kí khu nghỉ đông.
Nhân viên nhà trường vì muốn quản lý dễ dàng, đem tất cả nữ sinh tập trung đến ở trong một tòa, Thời Khiển phải chuyển kí túc xá.
Nam Lộ muốn về muộn hai ngày, giúp cô chuyển đồ.
“Cậu thật sự không tới nhà mình sao?” Nam Lộ ôm một đống đồ dùng hàng ngày của Thời Khiển, lại hỏi: “Mẹ mình rất thích cậu đấy, ba mình cũng rất hiền.

Tuy mùng hai trong nhà bắt đầu có nhiều khách tới, nhưng cậu có thể cứ ở trong phòng với mình là được.”
Thời Khiển kéo vali sóng vai với cô, lại khéo kéo từ chối: “Không cần đâu, hơn nửa năm không gặp, một nhà các cậu cùng nhau tụ họp cùng một chỗ mà.”
Nam Lộ biết tính tình của Thời Khiển, một khi cô đã hạ quyết tâm, sẽ rất khó thay đổi, vì thế đành phải thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi… Chờ sang năm, mình nắm bắt cơ hội liền trở lại, chúng ta cùng nhau đón tết nguyên tiêu.”
Thời Khiển gật đầu cười.
Hai người đi tới ký túc xá mới của Thời Khiển, đăng kí nhận chìa khóa chỗ đi quản lý xong.
Đẩy cửa đi vào ký túc xá, đã thấy có một người ở bên trong rồi.
Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua Thời Khiển với Nam Lộ ở cửa, nhíu nhíu mày, sau đó lại quay đầu đi.
Nam Lộ đang chuẩn bị chào hỏi thì dừng lại, cũng nhíu nhíu mày.
Hai người rất nhanh sắp xếp đồ xong rồi đi ăn trưa, Nam Lộ bay vào lúc chiều, ăn cơm xong Thời Khiển muốn đưa cô ấy tới sân bay.
Lúc ăn cơm, Nam Lộ nói: “Mình cảm thấy cô bạn cùng phòng kia của cậu có chút khó ở chung, cậu nhớ tránh cô ấy ra.”
Thời Khiển nghĩ tới cảnh trượng vừa rồi, gật gật đầu, trấn an cô: “Không sao, thời gian của mình hầu như đều đang làm việc, cũng không gặp đâu.”
“Quán cà phê kia có chút xa, lần trước cậu nói tìm được một tiệm tiện lợi gần hơn, đã thỏa thuận xong chưa?”
Thời Khiển gật gật đầu, nói: “Đã thỏa thuận rồi, chính là tiệm tiện lợi đối diện trường Tây Môn, rất gần.”
“Vậy là tốt rồi, mình còn lo lắng quán cà phê quá xa, đến lúc đó nhỡ cậu làm về muộn, trở về không an toàn.” Nam Lộ mới yên tâm một chút.

Cô ăn hai miếng, lại nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy không an tâm, nói: “Trực giác nhìn người của mình rất chuẩn, tuy cô ấy cái gì cũng chưa nói, nhưng mình vẫn thấy không an tâm.

Nhỡ hai người các cậu không hợp nhau, cậu cũng không được ủy khuất bản thân, cậu cứ tới khách sạn nghỉ đi, lúc về mình sẽ trả cho cậu.”
Thời Khiển nhìn Nam Lộ vẻ mặt “Nhà có tiền, cầm tiêu đi”, cô không khỏi bật cười, suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Không sao, nếu thật sự không được, mình có thể đến… chỗ Lâm Trần Nghiêu.”
Nhưng Thời Khiển chỉ là thuận miệng nói một chút, để cho Nam Lộ yên tâm mà thôi.
Chắc là không đến mức phải tới nhà của Lâm Trần Nghiêu ở đâu.
Sân bay Chi Nam.
Thời Khiển đưa Nam Lộ tới cửa kiểm tra, chờ cô trở ra, xoay người đi tới phía tàu điện ngầm.
Chưa tới hai bước, cô nghe thấy phía sau có một giọng nữ trong veo lớn tiếng hô: “Lâm Trần Nghiêu!”
Thời Khiển bỗng dưng quay đầu.
Tầm mắt của cô rất nhanh rơi vào trên người cô gái kia.
Người kia trên người mặc đồ quý giá, trên mặt trang điểm tinh xảo, đến chi tiết cũng xử lý cẩn thận.
Thời Khiển sửng sốt một hồi, nháy mắt đó, trong lòng cô có một hi vọng mãnh liệt: Trùng tên trùng họ, hi vọng là trùng tên trùng họ.
Nhưng rất nhanh, theo tầm mắt của cô gái kia, Thời Khiển thấy được Lâm Trần Nghiêu đứng ở một chỗ không xa.
Thời Khiển hít sâu một hơi, cô cảm thấy mình có chút không thoải mái.
Cô gái kia bước nhanh đến trước Lâm Trần Nghiêu, cô ấy ngửa đầu cười với Lâm Trần Nghiêu.
May mắn, biểu tình của Lâm Trần Nghiêu là khách khí lại xa cách.
Xem ra hai người không quen thuộc mấy.
Thời Khiển không khỏi thở nhẹ nhõm một hơi.
Hai người gần như kết thúc cuộc trò chuyện, cô gái kia lúc rời đi sắc mặt không được tốt lắm.
Lâm Trần Nghiêu cũng xoay người đi tới hướng khác.
Thời Khiển không tiến lên chào hỏi anh.
Chờ một chút.
Cô nghĩ tới, đợi cô lên năm ba.
Có lẽ không cần năm ba, có lẽ là năm hai là được.
Đợi trước khi lên năm ba, cô thi xong CATTI cấp hai, cô liền có cơ hội tham gia làm phiên dịch viên rồi.
Nam Lộ đã hỏi giúp cô, phí dịch vụ của một phần phiên dịch phải hơn hai ngàn.
Đến lúc đó, cô có thể thoải mái hơn chút, cũng có thể có tài chính và thời gian của mình rồi.
Lâm Trần Nghiêu.
Người này, giống như mặt trời chói mắt.
Cho nên, cô cần phải trở nên ưu tú, học tập chăm chỉ, kiếm tiền còn phải khéo léo.
Ít nhất ở trên người mình, cô không muốn chỗ nào đó không bằng những cô gái khác.
Chờ tới ngày bọn họ có thể thành một đôi, cô muốn người khác đều phải hâm mộ nói: “Hai người thật sự rất xứng đôi.”
Chứ không phải chỉ là cảm thấy mình vận khí tốt, được Lâm Trần Nghiêu yêu thương.
*
28 tháng chạp, Lâm Trần Nghiêu hẹn Thời Khiển ăn cơm chiều.
Hai người đi ăn lẩu thịt dê nhúng, trong bữa ăn Lâm Trần Nghiêu vẫn nói rất nhiều.
Chỉ là, Thời Khiển mơ hồ cảm thấy anh không giống như trước kia luôn thích nói đùa với mình nữa.
Chỉ là có nề nếp mà quan tâm mình.
“Làm thêm ở tiệm tiện lợi vẫn thuận lợi chứ?”
Thời Khiển vừa xoa giọt nước tương không cẩn thận rớt trên mặt bàn, đầu cũng không ngẩng lên trả lời: “Rất tốt, cũng không bận.

Gần đây trường học cho nghỉ, cũng ít người, không cần làm thêm giờ.”
“Qua kí túc xá mới rồi, ở chung với bạn cùng phòng thế nào?”
Thời Khiển ngừng một lát, đầu lại cúi thấp hơn, nói: “Cũng được.”

Lâm Trần Nghiêu liếc mắt một cái nhìn ra cô không thích hợp, trầm giọng nói: “Nói thật.”
Thời Khiển ngẩng đầu nhìn Lâm Trần Nghiêu một cái, thấy sắc mặt anh nghiêm túc, do dự nói: “Em cảm thấy cô ấy có chút lạ…”
“Cô ấy giống như không thích em, nhưng trước em chưa từng gặp qua cô ấy.” Cô mấp máy môi, “Chỉ là đa số thời gian em đều làm thêm ở tiệm tiện lợi, cũng không tiếp xúc nhiều với cô ấy.”
Người bạn cùng phòng có địch ý với cô tên Triệu Bình Nhạc.

Một phòng bốn người, ngoại trừ Triệu Bình Nhạc thì mọi người đều bận rộn đi làm.
Chỉ có Triệu Bình Nhạc mỗi ngày đều làm tổ trong ký túc xá chơi điện thoại, đồ ăn ngoài ăn xong để ở trên bàn, đợi tới khi không có chỗ ăn cơm, mới đem đi vứt.
Mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng ở chung với nhau một tháng, xem ra bộ dáng cô ta là tốt nhất không nên trêu chọc.
Vì thế tất cả mọi người cực kì ăn ý làm như không nhìn thấy, để mặc cô ta.
Nhưng mà, hai ngày trước đã xảy ra một chuyện, khiến cho Thời Khiển luôn thấy bất an.
Tối hôm đó cô làm ca đêm, Triệu Bình Nhạc phá lệ đi qua nửa khu trường đi tới tiệm tiện lợi cô làm thêm để mua đồ.
Lúc tính tiền gặp được Thời Khiển cô ta có chút kinh ngạc, sau đó che miệng, nói một câu không rõ hàm xúc: “Hóa ra cậu làm ở đây.

Tôi còn tưởng với diện mạo của cậu, sẽ tới nơi kiếm được nhiều tiền…”
Nói đến đây, cô ta cười lắc lắc đầu, im lặng.
Thời Khiển nghe vấy nhíu nhíu mày, cô làm bộ như không nghe ra ý gì, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Tổng cộng 37.

6, thanh toán bằng gì?”
Hôm nay Triệu Bình Nhạc có chút khác thường, cứ liên tục nhìn chằm chằm Thời Khiển.
Bình thường ở ký túc xá, thời điểm hai người gặp nhau không nhiều, đồng thời trong vòng mười ngày qua, hai người nói với nhau cũng không quá ba câu.
Thời Khiển thấy cô không trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tới.
Trình Bình Nhạc cười khẽ quét mã trả tiền, hôm nay cô ta cười tới cực kì vui vẻ, Thời Khiển thấy thế trong lòng run lên.
Thời Khiển rất muốn hỏi một câu “Cậu cười cái gì”, nhưng lại không muốn nói nhiều với cô ta, vì thế đành phải đè lòng hiếu kì của mình xuống.
Triệu Bình Nhạc thanh toán xong, tâm tình vui vẻ cầm đồ rời đi.
Thời Khiển nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bất an, cô cầm điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nam Lộ chuyện vừa xảy ra.
[Thời Khiển: Mình cảm thấy hôm nay cậu ta rất lạ, vì sao sau khi cười với mình xong, tâm tình giống như tốt hơn hẳn.] Nam Lộ ở Vân Thành nghe Thời Khiển miêu tả tình cảnh lúc đó toàn thân nổi da gà, cô ấy cau mày suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra.
Vì thế gõ mấy chữ đáp lại.
[Nam Lộ: Khả năng có tật xấu rồi… Vậy cậu có muốn dọn tới nhà anh họ không?] [Thời Khiển: Tạm thời chưa có đi, mình quan sát thêm, có vấn đề mình lại nói với cậu.] Thời Khiển thu hồi suy nghĩ, quyết định không nói chuyện này với Lâm Trần Nghiêu.
Đêm nay anh sẽ ngồi chuyến bay đêm về Vân Thành, nghe nói là cùng cha mẹ anh về nhà ông bà nội đón năm mới.
Vẫn là không nên gây thêm phiền toái cho anh.
Anh cũng bận rộn đã lâu, nên nghỉ ngơi thật tốt, để đón năm mới.
Cơm nước xong, Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển về ký túc xá.
Lúc tạm biệt, Lâm Trần Nghiêu nói: “Mật mã nhà trọ anh em còn nhớ chứ?”
Thời Khiển gật gật đầu.
“Nếu không ở được thì đến nhà anh ở, không cần bảo anh.

Anh mùng tám mới quay lại, nhà cửa để không.”
Thời Khiển cười đáp ứng.
Lâm Trần Nghiêu do dự một chút, dặn dò: “Nhớ rõ gọi điện thoại chúc tết anh.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Sẽ phát lì xì cho em.”
Thời Khiển vẫn gật đầu cười.
Cô bé này, cũng không tính nói gì khác.
Lâm Trần Nghiêu tức giận xoa nhẹ đầu cô, nói: “Đi đi, lên đi.


Đến cửa sổ chào anh, anh sẽ đi.”
Thời Khiển mở cửa ký túc xá ra, thấy Triệu Bình Nhạc đứng ở cạnh cửa sổ.
Nghe được động tĩnh, cô ta quay đầu liếc nhìn Thời Khiển một cái.
Vẫn là cảm giác khiến cho Thời Khiển cảm thấy cực kí không thoái mái, cô ta cười nói: “Bạn trai hả?”
Thời Khiển nhíu nhíu mày, không để ý cô ta.
Triệu Bình Nhạc cũng không nói nhiều, xoay người trở về chỗ của mình.
Sau khi cô ngồi xuống xong, lại còn nhẹ giọng nói một câu: “Cũng có bản lĩnh, xem ra người này rất có tiền.”
Thời Khiển vẫn coi như không có cô ta, đi đến bên cửa sổ vẫy vẫy tay với Lâm Trần Nghiêu.
Thấy anh rời đi xong, Thời Khiển về chỗ của mình, bắt đầu thu dọn đồ, chuẩn bị đi tắm.
Lúc lấy áo ngủ, Thời Khiển cảm thấy phía sau lưng có một cảm giác mát mát.
Vì thế, cô quay đầu nhìn qua.
Quả nhiên, Triệu Bình Nhạc đang ngầm cười khinh bỉ, mắt cũng không chớp nhìn cô chằm chằm.
Triệu Bình Nhạc nói: “Tôi nghe nói cậu là người trường trung học phụ thuộc đại học Vân Thành tới đây.”
Thời Khiển nhíu mày nhìn cô ta, hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Tôi có hỏi thăm qua, trường học kia không tồi, kẻ có tiền cũng nhiều.” Triệu Bình Nhạc dựa trên lưng ghế nhích lại gần, nói: “Trong nhà cậu cũng rất có tiền?”
“Không liên quan tới cậu.”
Thời Khiển khép tủ quần áo lại, không nhìn cô ta nữa, lấy chậu rửa mặt với đồ dùng và áo ngủ tới phòng tắm.
Đợi sau khi Thời Khiển tắm rửa xong đi ra, phát hiện bàn của mình giống như có người leo lên.
Thẻ sinh viên bị để trên bàn, còn vẫn đang bị kéo ra.
Cô cuối cùng cũng tức giận, lạnh giọng hỏi: “Triệu Bình Nhạc, cậu lục đồ của tôi?”
Triệu Bình Nhạc đầu cũng không quay lại, ngả ngớn: “Chỉ là cảm thấy hai ta rất có duyên, nên tôi xem xem có thêm duyên phận gì nữa không…”
Thời Khiển cuối cùng không nhịn được, tức giận nói: “Cậu có bệnh à?”
Triệu Bình Nhạc quay đầu, cười hì hì nói: “Làm sao? Tôi cũng không trộm cái gì, cũng không phải thừa dịp cậu không ở ký túc xá, tôi chỉ xem xem thôi.”
“Lần sau cậu còn như vậy tôi sẽ không khách khí với cậu.”
“A, tính khí đại tiểu thư không nhỏ.”
Thời Khiển không để ý tới cô ta, mở máy sấy sấy tóc.
Sấy tóc xong, cô thu dọn một chút liền tới tiệm tiện lợi làm thêm.
Thời Khiển vừa mới rửa sạch một ít thực phẩm, Triệu Bình Nhạc lại xuất hiện như âm hồn không tan.
Cô ta đi lại một vòng, mua một hộp kẹo cao su.
Lúc Thời Khiển tính tiền cho cô ta, khóe mắt thấy di động cô ta hướng về phía mình.
Hình như đang chụp ảnh.
Thời Khiển tức giận hỏi: “Cậu chụp tôi?”
Triệu Bình Nhạc nhìn cô như nhìn bệnh nhân thần kinh, nói: “Tự mình đa tình, tôi đang selfie không được sao?”
Thời Khiển nhanh chóng tính tiền cho cô ta, cô ta cũng không ở lại, rời đi rất nhanh.
Thời Khiển nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Bình Nhạc, trong lòng nổi lên bất an.
Cảm giác rất mãnh liệt, giống như lúc trước khi thi vào đại học, Thời Linh muốn kéo cô đi hiến thận cho Tưởng Thời, cảm giác giống hệt..