Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 10






Thứ bảy.
Thời Khiển theo thói quen đeo tai nghe, đeo túi trên lưng tính tới quán Hamburg bên cạnh vừa nghe nhạc vừa làm bài tập, tiêu phí thời gian một buổi chiều.
Sáu năm qua, năm đó một cô bé mới hơn một mét, bỗng nhiên nhảy tới 1m6.
Chân tay đều dài ra rất nhiều, nhưng khuôn mặt trái lại không thay đổi mấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, mắt hạnh thâm thúy nhếch lên, cái mũi xinh xắn lại tinh xảo, cánh môi mềm có chút đáng yêu.
Đôi mắt Thời Khiển lớn hơn người bình thường chút, ánh mắt lại tròn tròn, nhìn rất nhu thuận.
Giống một con mèo nhỏ.
Cô theo quán tính chọn một phần ăn trẻ em, tay cầm đồ ăn tìm một góc gần cửa sổ ngồi xuống.
Hôm nay Thời Khiển không có tâm tình, lúc làm đề liên tục thất thần.
Cô không ngừng cầm điện thoại, bật lại tắt, không biết đang nhìn cái gì đó, sững sờ ngây người rất lâu, lại bỏ điện thoại vào trong túi.
Lặp đi lặp lại, bộ dáng có chút âu lo.
Cuối cùng, Thời Khiển như hạ quyết tâm quyết định cái gì đó, ngón cái vuốt màn hình bắt đầu đánh chữ.
Gõ gõ lại xóa xóa.
Thời Khiển cau mày, cô hơi mím môi, úp điện thoại xuống bàn.
Cô chuyên chú suy nghĩ quá mức, không chú ý tới phía xa xa, có có người đàn ông, đứng ở đó nhìn cô rất lâu.
Người kia thấy cô cuối cùng đã bỏ điện thoại xuống, khẽ cười một phen, sau đó tiến lên hai bước.
Anh vươn tay ra, nắm nhẹ thành quyền, gõ nhẹ hai lần trên bàn Thời Khiển ngồi.

Thời Khiển chậm rãi ngẩng đầu.
Tiếp đó, cô nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong nháy mắt thấy rõ, ấm ức bị đè nén nhiều năm qua từ đáy lòng cuồn cuộn ra, như nước mắt tràn mi.
“Lâm….

Trần Nghiêu?”
Thời Khiển thử thăm dò dùng cái tên giấu sâu trong lòng ra.
Người đối diện cười rộ lên, nhẹ nhàng gõ gõ đầu cô: “Được, coi như không sai, còn có thể nhận ra được.”
“Chỉ là vẫn không biết lớn nhỏ như vậy, cô bé ạ.”
Nhìn cô tuy có gầy, nhưng không tính là gầy bệnh, cả người nhìn ra cũng tương đối khỏe mạnh, chỉ là vành đen trên mắt có chút nghiêm trọng.
Lâm Trần Nghiêu yên lặng tính tuổi hiện tại của cô.
14 tuổi.
Chắc là… Năm hai?
Năm hai có nhiều bài tập như vậy sao?
“A?” Thời Khiển không nghe rõ.
Lâm Trần Nghiêu không đáp, hơi hơi cúi người, duỗi đầu nhìn nhìn bài tập trước mặt cô, hỏi: “Anh thấy em cứ nhíu mày… Thế nào? Đề quá khó hả?”
Ý cười dừng lại trên mặt Thời Khiển, cô cúi mắt, hơi hơi há miệng, lại không thể nói ra một chữ.
Lâm Trần Nghiêu thấy cô cúi mặt xuống, nghiêm chỉnh lại, anh ngồi ngay ngắn, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải gặp phải chuyện gì rồi không?”
Tay Thời Khiển để dưới bàn, ngón cái đang không ngừng cọ cọ sườn ngón trỏ.
Cô hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, giọng nói có chút run run, hỏi: “Anh, có thể tới trường em một chuyến không?”
Lâm Trần Nghiêu thu lại ý cười trên mặt, giọng nói cực kì ôn hòa, sợ làm cô sợ.
“Xảy ra chuyện gì?”
*
“Thời Khiển là học sinh tốt, thành tích cũng không tồi, nhất là địa lý, thành tích xem như nổi trội, thầy Tống cũng rất coi trọng cô bé.”
“Chuyện này… Tôi cảm thấy chắc là hiểu lầm.”
“Anh trai Thời Khiển, cậu cũng biết đấy, trung học Trí Viễn chúng tôi là trung học tốt nhất Vân Thành.

Chúng tôi là trường học tư nhân, cho nên càng coi trọng thanh danh của trường, cực kì chú trọng cách quản lý của giáo viên, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
“Thầy Tống đã hứa sẽ xin lỗi Thời Khiển, nhưng đứa nhỏ này quá ngang, kiên trì muốn báo lên ban lãnh đạo, muốn khai trừ thầy Tống…”
“Chúng tôi thật sự là không khuyên được, nên mới phải mời phụ huynh tới đây, muốn giải thích rõ ràng với mọi người.”
“Chúng tôi nguyện ý bồi thường, chỉ hy vọng không náo quá lớn.”

Lâm Trần Nghiêu càng nghe, mày càng nhíu lại.
Anh không thể nghĩ tới, lại là chuyện quấy rối tình dục.

Anh nghiêng đầu nhìn Thời Khiển một cái, cô ở bên cạnh vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Lâm Trần Nghiêu trầm mặc chớp mắt một cái, giống như đang sắp xếp lại lời nói.
Ba giây sau, anh ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, trong giọng nói đầy lạnh lùng: “Chúng tôi không chấp nhận hòa giải.”
Thời Khiển cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô đứng ở phía sau Lâm Trần Nghiêu, lúc này hơi hơi ngẩng đầu nhìn trên người cao hơn mình một cái đầu này.
Cô hơi mím môi, lại cụp mặt xuống, che đi cảm xúc cuồn cuộn gào rít trong mắt.
Anh quả nhiên, nói ra lời mà mình hy vọng xa vời nhất.
Anh quả nhiên, cho tới bây giờ đều không khiến cô thất vọng.
Chủ nhiệm lớp Đặng Vĩnh Phong vẫn cố gắng khuyên bảo: “Thật sự là hiểu lầm… Ngày đó thầy Tống, khả năng, khả năng chỉ muốn ôm cổ vũ Thời Khiển một cái…”
“Cổ vũ?” Lâm Trần Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Là muốn “cổ vũ” sao?”
Đặng Vĩnh Phong nháy mắt ngậm miệng lại.
Đầu lưỡi Lâm Trần Nghiêu lướt qua hàm răng mình, anh cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.
Hít vào một hơi, đem lời không tốt đến môi nuốt vào.
“Tình hình tôi đã biết rõ rồi.

Nhưng chúng tôi từ chối hòa giải, yêu cầu các người tiến hành xử phạt người kia theo đúng nội quy trường học, hơn nữa, phải công khai xin lỗi.”
Ánh mắt Lâm Trần Nghiêu thâm sâu ngừng trên người chủ nhiệm lớp Thời Khiển, anh tăng âm lên: “Tôi muốn nhìn thấy, thầy ta giáp mặt, cúi đầu xin lỗi em gái tôi.”
Đặng Vĩnh Phong thấy Lâm Trần Nghiêu một bộ không ăn mềm.
Ông ôm hai tay, hơi hơi nghiêng về sau nhích lại gần.

Cuối cùng kéo gương mặt giả nhân giả nghĩa xuống, ngạo mạn mở miệng: “Anh trai Thời Khiển, hi vọng cậu có thể chú ý cách dùng từ của mình.

Chuyện này dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, chúng tôi không thể tin vào lời nói một bên của em Thời Khiển được…”
Sắc mặt Lâm Trần Nghiêu không tốt cắt ngang: “Thế nào? Trong ký túc xá trường các người, chẳng lẽ còn cho phép có góc chết?”
Đặng Vĩnh Phong chán nản, có thể là triệt để cảm thấy kiểu cứng mềm không ăn như Lâm Trần Nghiêu không thể thông, ông hít một hơi, nói: “Tôi thấy cậu cũng còn trẻ, chúng tôi không nói được, tôi vẫn nên tìm cha mẹ cậu nói chuyện thôi.”
Nói xong, liền lấy điện thoại làm việc trên bàn.
Thời Khiển sốt ruột kéo tay áo Lâm Trần Nghiêu.
Lâm Trần Nghiêu quay đầu cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó vươn tay ra, một tay cầm lấy ống nghe.
Anh cười như không cười, giọng nói vừa trêu tức vừa khinh miệt: “Tôi thấy không cần, tôi trực tiếp đi tìm lãnh đạo các người nói chuyện thì hơn.”
Nói xong, anh liền nắm cổ tay Thời Khiển, nhanh chóng dẫn cô rời khỏi văn phòng.
Đặng Vĩnh Phong không nghĩ tới tiểu tử này hơn hai mươi lại có khẩu khí lớn như vậy, ông âm thầm thấy kinh hãi, ở trong đầu thoáng nghĩ tới tư liệu bối cảnh của Thời Khiển.
Không có gì đặc biệt, gia đình chỉ là tầm trung lưu, nhưng là gia đình tái hôn, nên không được coi trọng, từ tiểu học đã bắt đầu ở ký túc trường.
Đặng Vĩnh Phong vừa nhớ tới, vừa đứng dậy, chạy đuổi theo Lâm Trần Nghiêu.
“Ôi chao, anh trai Thời Khiển, cậu không nên kích động, không nên kích động.


Vừa rồi là tôi nói không tốt, tôi nhận lỗi với cậu… Cậu lanh chanh đi tìm lãnh đạo nào chứ?”
“Hôm nay là thứ hai, bọn họ đều có mặt…”
“Cậu đừng kích động, nếu không trước cứ nghe điều kiện bồi thường của chúng tôi đã rồi quyết định tiếp?”
“Chúng tôi bảo đảm sang năm đưa Thời Khiển tới báo danh trung học tốt nhất trong thị trấn, hơn nữa bảo đảm đến khi Thời Khiển tốt nghiệp, đều ưu tiên cho Thời Khiển.

Với cả, thầy Tống Khải sẽ bồi thường 10 vạn, chỉ cần mọi người không nháo tới…”
“Ôi, anh trai Thời Khiển, cậu đi chậm một chút… Chúng ta thương lượng lại đi…”
“Thầy Tống Khải thật sự không phải cố ý, cậu đi nháo như vậy không phải là nháo tới bát cơm của người ta sao? Không phải là quá mức rồi không…”

Dọc theo đường đi, Đặng Vĩnh Phong đều thao thao bất tuyệt.
Lâm Trần Nghiêu mắt điếc tai ngơ, kéo Thời Khiển, đi rất nhanh.
Lúc bước chân anh dừng lại, Đặng Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Cậu ta vậy mà trực tiếp tìm được phòng hiệu trưởng.
Mãi đến lúc này Đặng Vĩnh Phong mới xem như thật sự có chút sợ hãi rồi.
Ban đầu, ông nghĩ đáp ứng thay Tống Khải hòa giải chuyện này, một là vì thù lao xa xỉ Tống Khải đưa ra, hai là cũng không muốn trong sự nghiệp của mình có một chuyện như này lưu lại, về sau bầu chọn giáo viên ưu tú, chủ nhiệm ưu tú, khả năng đều có ảnh hưởng.
Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện đơn giản, dù sao với bối cảnh gia đình Thời Khiển ông ta làm cũng sẽ rất ổn thỏa.
Thậm chí còn mời chủ nhiệm lớp tiểu học của cô đi ăn cơm, xác nhận bối cảnh không có gì đặc biết, cũng không có ai quản cô.
Không nghĩ tới bỗng nhiên xuất hiện anh trai tính tình bạo như vậy, cậu ta dám trực tiếp tới phòng hiệu trưởng, nhất định là có chỗ dựa?
Đặng Vĩnh Phong kinh hồn bạt vía nhớ lại.
Lâm Trần Nghiêu gõ vài cái lên cửa, nhưng không ai lên tiếng, tay nắm cửa cũng bất động, xem ra là khóa cửa rồi.
Đặng Vĩnh Phong thấy vậy mới thở nhẹ một hơi, ông lại khôi phục chút lo lắng, nói: “Ai nha, cậu xem, tôi nói hôm nay bọn họ đi họp…”
“Anh trai Thời Khiển, cậu suy nghĩ một chút đi, điều kiện tôi nói vừa rồi rất không tồi, như vậy khẳng định thành tích sau này của Thời Khiển cũng không vào được trung học trọng điểm… Hơn nữa, còn tạo thành tổn thương, cậu nói đúng không…”
Lâm Trần Nghiêu định lấy điện thoại ra tìm kiếm người để gọi, nghe thấy ông ta nói lời như vậy, anh quay đầu, mắt ghim chặt, nổi giận nói: “Đây là lời một người giáo viên có thể nói ra?”
Đặng Vĩnh Phong ngậm miệng lại.
Có thể là một lần nữa bị cậu thanh niên này tát vào mặt, tính tình của ông ta cũng hết nhịn nổi, cười lạnh: “Tôi đây muốn nhìn xem cậu có thể gọi cho ai.”
Lâm Trần Nghiêu bấm điện thoại, liếc ông ta một cái, trong giọng nói đầy châm chọc: “Vậy ông cứ xem đi.".