Nhớ Em

Chương 15: Bánh trung thu




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Mưa to, nước chảy vào ủng của anh, Trì Yếm nhấc cô lên rồi nện bước vững vàng.

Lúc đầu Khương Tuệ có chút ngượng ngùng, sau đó lại bị một chuyện khác hấp dẫn.

Trì Yếm quá gầy.

Thân thể anh thoạt nhìn cường tráng, nhưng lúc này, cánh tay mềm mại của cô chạm vào anh, cô còn cảm thấy là mình đang chạm vào một bộ xương khô. Thiếu niên bả vai rộng lớn, nhưng suy dinh dưỡng lâu khiến anh cực kỳ gầy, thậm chí cô cảm thấy dựa vào có chút đau.

Mưa càng lúc càng lớn, Khương Tuệ không rảnh lo thất thần, vội vàng dùng ô che cho anh.

Thiếu niên mặt không cảm xúc, mái tóc đen ướt đẫm: "Em tự che cho mình đi, dù sao anh cũng ướt rồi."

Cô bé không biết là có nghe hay không, tay nhỏ lung lay, nhưng chiếc ô vẫn che trên đỉnh đầu anh.

Anh không nói nữa, cõng cô tiếp tục đi về phía trước.

Anh bị mưa to xối hồi lâu, trên người một mảnh lạnh lẽo, nhưng cái bánh bao nhỏ trên người anh lại rất ấm áp.

"Anh Trì Yếm." Cô đột nhiên mở miệng, nói chuyện cũng mang theo hương thơm nhè nhẹ, "Anh còn trở về đi học không?"

"Không trở về."

"Ồ." Khương Tuệ nói, "Trở về đi học rất tốt, thành tích của anh tốt như vậy."

Giọng nói của anh trước sau đều rất lãnh đạm: "Em còn nhỏ, không hiểu."

Khương Tuệ nhụt chí thở dài, nhìn bàn tay trắng nõn của mình, có vài phần ưu sầu.

Làm hàng xóm hai năm, đây là lần đầu tiên hai người dựa sát đến vậy.

Trì Yếm nhíu mày nhìn sắc trời, không có về tiệm xe mà cõng cô về đại viện trước. Anh cao chân dài, khác với Khương Tuệ nhỏ con, rất nhanh liền cõng cô đến tảng đá gần đại viện.

"Tự trở về." Anh lau mặt, cũng không cầm ô, thậm chí còn không nhìn cô một cái, quay đầu liền trở về làm việc.

Khương Tuệ ngơ ngác cầm ô đứng tại chỗ, anh đi xa cũng chưa phản ứng lại.

Khương Thủy Sinh mặc áo mưa, vẻ mặt nôn nóng ra cửa, vừa mới ra đại viện liền thấy con gái đứng bên tảng đá gần đó.

Khương Thủy Sinh kêu: "Tuệ Tuệ!"

"Ba."

Khương Thủy Sinh chạy tới, vội vàng nhìn con gái: "Mưa lớn như vậy sao con lại tự về, có ngã ở đâu không?"

Khương Tuệ chưa kịp trả lời, Khương Thủy Sinh đã nhìn trên dưới một lần. Nhìn thấy đôi giày khiêu vũ hồng nhạt của cô vẫn sạch sẽ, Khương Thủy Sinh ngạc nhiên nói: "Con về bằng cách nào vậy?"

Khương Tuệ nhớ tới thiếu niên gầy trơ xương, im lặng.

Năm tháng vội vàng qua đi, không bao lâu Khương Tuệ liền tốt nghiệp tiểu học, tháng bảy tám nghỉ hè, bọn trẻ ở tuổi này đều chơi cực kỳ vui vẻ.

Bây giờ khác với sau này, có thể trực tiếp lên sơ trung mà không cần phải thi tuyển sinh.

Nghỉ hè dài, lại không có bài tập, bọn nhỏ dốc hết sức điên cuồng.

Chẳng qua mọi người đều không nhìn thấy Khương Tuệ, cô không thể dừng rèn luyện thăng bằng, phần lớn thời gian cô đều ở lớp vũ đạo.

Mười lăm tháng tám, Khương Thủy Sinh tự mình làm bánh trung thu.

Hắn làm bánh trung thu với đường trắng, đậu đỏ nghiền, bột mì, còn cho thêm một chút mật ong. Đập bẹp, rắc hạt vừng lên, ăn cực kỳ ngon.

Khương Thủy Sinh làm rất nhiều.

Làm xong bánh trung thu, hắn sờ sờ đầu con gái: "Lần trước trời mưa Trì Yếm đưa con về nhà, lần này Tết Trung Thu, con mang cho hai anh em bọn họ bốn cái bánh đi. Người ta có ân với chúng ta, chúng ta phải hiểu được tri ân báo đáp."

Khương Tuệ cười, dùng sức gật gật đầu.

Khương Thủy Sinh gói bánh trung thu rồi đưa cho con gái: "Tuệ Tuệ, đi đường cẩn thận một chút."

"Con biết rồi, ba."

Sau khi biết cô phải tập luyện thăng bằng nhiều hơn, Khương Thủy Sinh không hạn chế con gái đi bộ, ngược lại còn thích để cô đi bộ nhiều một chút. Bệnh tình của Khương Tuệ đã được cải thiện, ít nhất là không bị ngã thường xuyên như trước.

Khương Tuệ đi chậm từ phía nam đại viện sang phía bắc, lần này mất ít hơn sáu bảy phút so với trước đây.

Nhưng còn chưa bước vào, cô đã nhìn thấy một người không tưởng được đang đứng ở trước cửa Triệu gia.

Khương Tuệ nghi hoặc đi tới: "Dì Hồng."

Một người phụ nữ ăn mặc giản dị khoảng 30 tuổi đang đứng ngay cửa, thấy Khương Tuệ đi tới, trên mặt bà ta lộ ra nụ cười thân thiện: "Tuệ Tuệ."

Khương Tuệ hỏi: "Dì làm gì ở đây vậy ạ?"

Hồng Lệ Vân xoa xoa hai tay, đuôi mắt lộ vết chân chim: "Thiên Nhi nhà dì đưa bánh trung thu cho Triệu Nam và Trì Yếm, dì ở bên ngoài chờ con bé."

Khương Tuệ ngẩn người.

Kỳ thật cô rất có ấn tượng với Hồng Lệ Vân. Khi Khương Thủy Sinh bị xơ gan phải nằm trên giường bệnh, chỉ có Hồng Lệ Vân nhiều lần tới thăm. Người phụ nữ này tốt bụng lại dịu dàng, tính cách hoàn toàn trái ngược với cô con gái Lương Thiên Nhi.

Bà chưa kết hôn đã có thai, lúc trẻ chịu rất nhiều khổ cực, sau đó làm lao công một mình nuôi lớn Lương Thiên Nhi, đối với Lương Thiên Nhi ngàn tốt vạn tốt.

Đời này của bà rất khổ, rõ ràng chăm chỉ tốt bụng, nhưng Lương Thiên Nhi trưởng thành lại rất ít khi về thăm bà.

Bởi vì cảm kích Hồng Lệ Vân, ác cảm của Khương Tuệ với Lương Thiên Nhi cũng không quá nhiều.

"Dì Hồng, dì đứng bên này đi ạ, chỗ đó nắng gắt."

Hồng Lệ Vân vội vàng đi tới, cười gật gật đầu: "Cháu cũng tới đưa bánh trung thu sao?"

Khương Tuệ cũng cười cười với bà, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Vâng."

Khương Tuệ đi vào, quả nhiên như lời Hồng Lệ Vân, Lương Thiên Nhi đang không tình nguyện đưa bánh cho Trì Yếm.

Trì Nhất Minh khoanh tay, thần sắc mỉa mai đứng ở cạnh cửa mà nhìn.

Lương Thiên Nhi nói: "Cái ngoài cùng là nhân đậu phộng cùng mè đen, còn cái bên trong nhân đậu." Biểu tình của cô ta rất không tình nguyện, hơi hơi nhướng mày, hận không thể để Trì Yếm nhanh chóng nhận lấy, để cô ta khỏi phải lãng phí nước bọt.

Trì Yếm đang múc nước, mồ hôi chảy dọc xuống cổ, sau lưng một mảnh ướt đẫm.

Lương Thiên Nhi nhíu nhíu mũi, tựa như mùi mồ hôi trên người Trì Yếm thực sự khiến cô ta khó chịu.

Trì Yếm nhận lấy, biểu tình không thay đổi, gật đầu với Lương Thiên Nhi: "Cảm ơn."

Lương Thiên Nhi quay người, không hề để ý đến anh liền rời đi.

Khương Tuệ chần chừ nhìn một lát, chờ Lương Thiên Nhi rời đi, cô mới cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ mà ba đưa cho cô. Giữa hè, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, cô do dự một chút, dù cô cảm thấy anh sẽ không cần thứ này, nhưng cô vẫn sẽ mang qua với tâm ý cảm tạ.

Cô chậm rãi đi qua.

Trì Nhất Minh thấy Khương Tuệ, biểu tình châm chọc biến thành kinh ngạc.

Trì Yếm buông thùng nước thấy cô, động tác cũng dừng một chút.

Khương Tuệ cẩn thận đưa túi cho Trì Yếm: "Cảm ơn, đây là bánh trung thu ba em làm, ăn rất ngon, chúc anh trung thu vui vẻ."

Trì Yếm ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

Cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo vẫn đang giơ ra, Trì Yếm cúi đầu, xách thùng nước lên: "Không cần, em lấy về tự ăn đi."

Khương Tuệ lúng túng rụt tay về.

Trì Nhất Minh lúc này đi tới: "Con nhóc ngốc, cho tớ xem bánh trung thu nhà cậu coi."

Khương Tuệ sợ thấy cậu ta nhất, theo bản năng giấu ra phía sau.

Trì Nhất Minh cười tủm tỉm chuyển tới phía sau cô: "Chà, rất thơm đấy chứ!"

Trì Nhất Minh vừa thấy cô liền nhịn không được cười, kéo kéo mái tóc mềm mại của cô bé: "Cho tớ đi, cho tớ cũng giống vậy mà."

Khương Tuệ quay đầu nhìn cậu ta, cực kỳ buồn bực, lỗ tai hồng hồng.

Trì Nhất Minh vừa muốn cười, Trì Yếm đột nhiên buông thùng nước.

"Cạch" một tiếng, không nặng, nhưng đủ để để mọi người nghe thấy.

Giọng nói của Trì Yếm như bị che khuất dưới ánh mặt trời: "Đừng lấy đồ lung tung của người ta."

Trì Yếm cũng không nhìn Khương Tuệ, những lời này là nói với Trì Nhất Minh, Trì Nhất Minh do dự một chút, mắt nhìn thần sắc lạnh lùng của anh trai, cuối cùng không có giật lấy bánh trung thu của Khương Tuệ.

Khương Tuệ như được đại xá, chạy nhanh ra ngoài.

Đi thật xa, cô nhìn bánh trung thu trong tay, nhớ tới bánh nhà mình bị ghét bỏ, tâm tình không khỏi có chút hạ xuống.

Ba đã làm bánh hơn ba tiếng đồng hồ.

Nhưng chỉ vài giây sau tâm tình của cô lại tốt lên, người ta đều có thiên vị, mọi người đều nói Lương Thiên Nhi là người mà thời niên thiếu Trì Yếm thích. So với bánh trung thu của Lương Thiên Nhi, anh không cần bánh trung thu nhà cô cũng rất bình thường.

Dù bây giờ Lương Thiên Nhi không thích anh, nhưng khi thích một người, làm sao có thể kìm nén thái độ thân thiện đây?

Có bánh trung thu của Lương Thiên Nhi, trung thu này anh vui vẻ là được.

Khương Tuệ xách theo bánh trung thu, cân nhắc có thể đem tới nhà chị họ.

Khương Tuyết thích ăn ngọt nhất.

Buổi tối một vòng trăng tròn cao cao treo ở không trung.

Đêm hè cầm một chiếc quạt quả thật rất thoải mái, Trì Yếm từ trong phòng đi ra, đưa một cái bánh bao gói trong giấy báo cho em trai.

Trì Nhất Minh nhận lấy cắn một ngụm: "Anh, anh làm gì mà Lương Thiên Nhi đưa bánh trung thu vậy?"

Trì Yếm nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái: "Mấy hôm trước dì Hồng bị đau eo, anh giúp dì ấy đẩy xe về nhà."

Trì Nhất Minh hiểu rõ: "Cho nên bánh trung thu này là thù lao sao, cũng thật keo kiệt quá."

Trì Yếm không hé răng.

Có chút ít còn hơn không, hơn nữa không thể lãng phí lương thực, đó là điều đã khắc sâu vào trong xương bọn họ, dù là ai đưa, có thể ăn là được.

Trì Nhất Minh nói: "Khương Tuệ thì sao, nhà cậu ta vì sao lại đưa bánh trung thu?"

Trì Yếm mím môi, cuối cùng nói: "Không biết."

"Không phải chứ?" Trì Nhất Minh nghi hoặc nhìn anh trai, nhưng trên mặt Trì Yếm bình tĩnh không gợn sóng, dù cậu ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra.

Trì Yếm nhai bánh trung thu, hai má thỉnh thoảng lại phồng lên.

Trăng tròn sáng ngời ôn nhu, sinh mệnh của anh cũng tựa như đêm nay, khó mà có được khoảnh khắc yên bình như vậy.

Bánh trung thu nhà Lương Thiên Nhi là thu lao, anh nhận lấy rất yên tâm thoải mái.

Nhưng của nhà Khương Tuệ, anh rũ đôi mắt xuống, anh không muốn nhận.

Anh không phải vì thù lao mới cõng cô về nhà.

Chỉ là hôm ấy mưa to, anh cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy cô bé ghé vào trước cửa sổ nhìn mình sửa xe, anh lại muốn làm như vậy, nên liền làm vậy thôi.