Trên đường về nhà, Trì Vi nhận được vài đoạn kịch bản từ Triệu Ngọc, trên đó còn đánh dấu một số tình tiết cần chú ý.
Không thể không nói, Triệu Ngọc là một người quản lý vô cùng có trách nhiệm, ngay cả trang phục để thử vai cho Trì Vi cũng đã chuẩn bị xong.
Chị còn liên tục dặn dò Trì Vi:
“Lịch thử vai là mười giờ sáng thứ tư, em tuyệt đối đừng tới trễ. Tranh thủ hai ngày này luyện tập cẩn thận, phải đứng trước gương để kiểm soát biểu cảm thì mới phát hiện ra thiếu sót, có gì không biết cứ hỏi chị.”
Trì Vi trả lời:
“Vâng, chị Triệu, thứ tư em sẽ tới đúng giờ.”
Trí nhớ Trì Vi không tốt lắm, theo thói quen lấy điện thoại đặt báo thức, lại thấy Triệu Ngọc nhắn thêm một tin:
“Em vừa ký hợp đồng nên vẫn còn một vài chuyện cần làm, có lẽ trong tuần này sẽ thu xếp xong trợ lý cho e thôi.”
Thật ra Trì Vi ở giới giải trí từng ấy năm, phần lớn thời gian đều tự thân vận động chứ không hề có trợ lý. Bản thân cô cũng không dư dả để thuê trợ lý bên ngoài, trước đây công ty có tìm cho Trì Vi một trợ lý tên là Bùi Tâm Nghi. Cô nàng vừa tốt nghiệp đại học, còn có thể kiêm được cả công việc của thợ trang điểm, một người làm được hai việc mà lại chỉ lấy lương của một việc, hiển nhiên công ty cũng rất hài lòng.
Bùi Tâm Nghi hiền lành đáng yêu lại nghe lời, lúc ấy khi Trì Vi hết hạn hợp đồng với công ty cũ cũng chỉ lưu luyến mỗi cô em này.
“Cảm ơn chị Triệu.”
Nhắn xong tin này, Trì Vi bảo tài xế dừng xe ở một tiệm in bên cạnh, đeo khẩu trang bước xuống xe.
Trong tiệm đang có hai người phụ nữ trung niên đang tám chuyện, thấy Trì Vi bước vào, một người đứng lên chào hỏi:
“Cô gái, em đến in hay photo?”
Trì Vi nói: “In.”
“Được, chờ một chút.”
Người phụ nữ hướng vào phía trong gọi một tiếng thì một cô gái tầm 25; 26 tuổi bước ra, gật đầu với Trì Vi:
“Cô muốn in gì?”
Trì Vi nói: “Tài liệu ở trong điện thoại tôi, chuyển cho cô bằng cách nào đây?”
Cô gái chỉ vào mã QR in trên tường: “Thêm QQ rồi chuyển cho tôi”
Trì Vi thêm QQ rồi chuyển kịch bản qua, cô gái vừa nhận tài liệu vừa hỏi:
“In mấy bản?”
Trì Vi: “Một bản”
Cô gái kia bắt đầu cài đặt chế độ in, hai người phụ nữ bên cạnh vẫn còn đang trò chuyện, giọng nói không to lắm nhưng hiển nhiên vẫn lọt vào tai Trì Vi.
“Chị Trương, chị vẫn không có ý định tìm bến đỗ khác à?”
“Tôi cũng đã đến cái tuổi này rồi, còn tìm gì nữa chứ.”
Người trả lời chính là người phụ nữ ban nãy vừa chào Trì Vi: “Bây giờ cuộc sống của tôi đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi, tôi cũng không muốn mạo hiển đánh đổi nữa”
“Tính tình chị hiền lành thế này, quả thực em cũng không ngờ chị lại dứt khoát như vậy đấy, nói ly hôn là ly hôn luôn.”
“Nào là hút thuốc, rượu chè, cờ bạc, đã thế còn nợ nần chồng chất, tôi chịu khổ thì không sao nhưng tôi không chịu được cảnh phải nhìn con gái tôi chịu khổ. Nếu tôi không ly hôn với lão ta, chỉ sợ con gái tôi đến cả cả cấp ba cũng không có tiền mà đi học.”
“Hầy, dù sao quãng thời gian khó khăn cũng đã qua rồi. Chị không có ý định tìm người khác thì thôi, chỉ cần chị sống tốt, em cũng không nói nữa.”
Trì Vi nghe được những lời này, suy nghĩ có chút lơ đễnh, mãi đến khi cô gái kia đưa tập tài liệu đã in thì cô mới hoàn hồn. Trì Vi trả tiền, cầm lấy tập giấy, vừa quay đi thì sau lưng vang lên tiếng nói:
“Đôi mắt của cô gái vừa rồi thật đẹp!”
“Người ta là diễn viên mà, sao có thể không đẹp chứ!”
“Con gái, sao con biết?”
Giọng nói dí dỏm của cô gái vang lên: “Bởi vì con thông minh!”
Trì Vi không kìm được cười một tiếng, điện thoại trong túi bỗng rung lên, Trì Vi còn tưởng là Triệu Ngọc có tin gì mới, hóa ra người gửi là Trần Chi.
Trần Chi: “Vi Vi, tin hot tin hot đây! Bộ phim mới của đạo diễn Trì đã công bố nam chính rồi, là nam thần Trương Hiên của cậu đấy!”
Trì Vi hơi bất ngờ, đột nhiên nhớ lại cảnh lần trước Trương Hiên và đạo diễn Trì cùng ngồi ở quầy bar. Triệu Ngọc có nói cho cô biết rằng nam chính của bộ phim đã quyết định rồi, còn việc diễn viên là ai thì phải chờ thông tin chính thức. Loại tin tức như thế mà Trần Chi cũng có thể hóng hớt được thì Trì Vi cũng phải bái phục cô bạn này.
*
Đã hơn chín giờ tối, Trì Vi định bắt xe trước rồi mới trả lời lại Trần Chi.
Cô đi tới ven đường định vẫy một chiếc taxi đang tới, vừa vẫy tay thì đã có một chiếc xe đen dừng trước mặt.
Người trong xe nhấn hai tiếng còi, Trì Vi nghiêng đầu nhìn mới nhận ra là tài xế nhà mình.
Cửa kính xe ghế sau hạ xuống lộ ra một nửa gương mặt của người đàn ông, anh nói: “Lên xe”
Trì Vi vừa mở cửa xe ngồi vào, Lục Chi Châu đã ôm cô vào trong ngực. Mùi rượu nồng nặc ập đến, Trì Vi cau mày: “Em đã bảo anh uống ít thôi mà!”
“Anh không say.”
Lục Chi Châu cạ cạ khóe miệng Trì Vi định hôn cô nhưng Trì Vi tránh đi: “Những người nói mình không say thì đều say cả”
“……”
Trước giờ Lục Chi Châu luôn phải đi xã giao rất nhiều, tửu lượng cũng vì thế mà tốt lên. Anh biết Trì Vi không thích mình uống nhiều rượu nên mỗi lần dự tiệc anh đều tự biết điểm dừng, không để bản thân uống đến say khướt.
Chỉ là hôm nay sau khi biết được sự việc năm ấy Trì Vi không thể đóng phim của Trì Dục là vì mình, lồng ngực anh như muốn bốc cháy vì lửa giận thiêu đốt tâm can. Tâm trạng buồn bực, anh không nói hai lời uống sạch một chai rượu trắng, lại còn khui thêm mấy chai nữa, tới lúc Tùng Gia Duyệt không nhìn nổi nữa phải cướp rượu của anh đi thì anh mới dừng.
Lục Chi Châu nhéo mặt Trì Vi một cái: “Anh không say thật mà”
“Anh không say mới là lạ đấy.”
Trì Vi hất tay anh ra, xoa xoa mặt bị anh nhéo đến đau.
Điện thoại trong túi vẫn tiếp tục rung, cô lấy ra nhìn, quả nhiên vẫn là tin nhắn của Trần Chi gửi đến.
“Nữ chính vẫn chưa biết là ai, hóng quá đi!”
“Vi Vi, nếu trong tương lai có ngày cậu được đóng phim cùng Trương Hiên, chắc chắn cậu sẽ sướng đến ngất mất thôi.”
Trì Vi vừa cười vừa nhắn lại:
“Không khoa trương như vậy đâu.”
Trần Chi: “Sao lại không chứ? Cậu thích anh ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại chưa từng muốn đóng phim với anh ấy à?”
Muốn, dĩ nhiên muốn.
Diễn viên thực lực hạng A như Trương Hiên, có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn hợp tác với anh ấy chứ.
Lần này cô ở chung đoàn phim với anh, tuy không có cảnh nào hai người diễn mặt đối mặt nhưng nhờ vậy cô cũng học được thêm nhiều kinh nghiệm diễn xuất.
Trì Vi đang chuẩn bị nhắn lại thì trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trầm khàn:
“Thích anh ta bao nhiêu năm?”
Tay Trì Vi nhất thời cứng đờ.
Toang rồi, cô mải chat với Trần Chi mà quên luôn cả Lục Chi Châu, không biết có phải anh đã đọc được hết rồi không.
Trì Vi tắt điện thoại, chột dạ cười một tiếng hỏi:
“Anh ghen à?”
Lục Chi Châu không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Biết anh là chúa ghen tuông, Trì Vi lại nói:
“Lần trước em đã nói rồi còn gì, em chỉ đơn thuần là thần tượng anh ấy thôi, giống như fan và idol vậy.”
Men rượu khiến Lục Chi Châu hơi chuếnh choáng, anh kéo cà vạt, nói:
“Người phụ nữ của anh lại đi thần tượng người đàn ông khác, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.”
“Chẳng lẽ anh không thần tượng nữ minh tinh nào à?”
“Không.”
“Có thật không đấy?”
Trì Vi không tin lời này, trước kia cô từng nghe một diễn viên than phiền về việc bạn trai cô ấy rất thích một siêu mẫu, suốt ngày lên mạng xem cô siêu mẫu đó catwalk.
Trì Vi lại nói: “Vậy người mẫu thì sao? Là kiểu nữ thần mà body tuyệt đẹp này nọ ý?”
Lục Chi Châu suy nghĩ một chút:
“Nếu như theo lời em nói thì đúng là có một người.”
Sự nhiệt tình trong mắt Trì Vi phai nhạt đi hẳn, hỏi: “Ai?”
Lục Chi Châu cười: “Em đoán đi”
“Không đoán.”
Phụ nữ là như vậy, đấy khi đàn ông nói không thì sẽ không tin, mà nói có thì trong lòng lại không thoải mái.
Trong đầu Trì Vi liệt kê ra một loạt những siêu mẫu nổi tiếng thế giới, lại dựa vào sở thích của Lục Chi Châu để suy đoán xem rốt cuộc anh sẽ thích anh.
Còn chưa suy luận ra đã nghe anh nói thêm: “Hai chữ”
Trì Vi lại lọc danh sách một lần nữa, lần này chỉ còn hai cái tên, nhưng cô vẫn không mở miệng hỏi.
Lục Chi Châu cũng không nói gì, cứ nhìn bộ dạng ghen tuông của cô mà cười.
*
Mãi đến lúc xuống xe, Trì Vi mới phát hiện Lục Chi Châu say đến cỡ nào. Anh đứng cũng không vững, cuối cùng cả cô và lái xe phải cùng đỡ anh mới lên được phòng.
Trì Vi nấu một bát canh giải rượu, muốn dựng anh dậy uống mà làm thế nào cũng không lay được anh. Lục Chi Châu rõ ràng đang cố ý không muốn ngồi dậy, Trì Vi đánh vào vai anh một cái:
“Nhanh dậy uống đi.”
Lục Chi Châu thuận thế tóm lấy tay cô, kéo cô nằm lên ngực mình: “Vi Vi, em không muốn biết nữ thần của anh là ai à?”
“Không muốn.”
Trì Vi nhớ tới việc này, thấy tay anh lại vòng qua eo cô, cố tình chọc tức anh: “Buông em ra, anh hôi quá”
“Em thơm thật.”
Lục Chi Châu xoay người đè cô xuống, nói: “Hai chúng ta một người hôi một người thơm, coi như bù trừ cho nhau”
Trì Vi mắng anh: “Không biết xấu hổ!”
Lục Chi Châu vén cọng tóc trên trán cô, lẩm bẩm:
“Hai chữ, dáng người vô cùng đẹp, vô cùng sexy.”
Anh dừng một chút, lại thầm thì bên tai cô: “Trì Vi”
Tai Trì Vi nóng lên, sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được.
Trì Vi đột nhiên có chút ngại ngùng, đẩy anh ra:
“Anh lo uống canh giải rượu đi.”
Lục Chi Châu không ngồi dậy nổi, đưa mắt nhìn cô, cũng không biết có phải do say quá rồi không, đột nhiên hỏi:
“Tiểu Trì, em muốn kết hôn với anh không?”