Nhớ Em - Đông Ca

Chương 9: Đừng chạm vào tôi




Cô đưa tay hạ cửa kính xe xuống, mặt không cảm xúc lạnh lùng nhìn cậu, chờ người mở lời giải thích mục đích đến đây của mình.

“Tôi đã dọn phòng sạch sẽ, trong chăn có túi chườm nóng, bây giờ rất ấm.”

Trần Lâm nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, âm thanh đè rất thấp, cậu nghĩ mình sẽ bị từ chối, cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng vẫn đi đến đây.

Bởi vì, cậu muốn Hàng Cẩm ngủ thoải mái hơn một chút.

Cậu biết Hàng Cẩm có thói ở sạch, cũng biết giấc ngủ của cô không tốt, thỉnh thoảng còn phải dùng thuốc ngủ mới chìm vào giấc ngủ say.

Ba năm trước, mùa đông năm cậu mới thi đỗ đại học, Hàng Cẩm cùng một số nhà đầu tư đang ăn tối tại một nhà hàng gần Đại học Bắc Dương, cô cùng họ thảo luận về việc hợp tác. Tối hôm đó, Trần Lâm cùng mấy người bạn cùng lớp đang ăn liên hoan ở phòng bên cạnh, vừa lúc Hàng Cẩm đi WC đã thấy Trần Lâm ở bên trong, cô liền bảo trợ lý đi thanh toán tiền ăn của phòng bọn họ.

Bữa liên hoan hôm đó diễn ra trên cơ sở AA (chia tiền). Các bạn cùng lớp biết Trần Lâm đã trả toàn bộ số tiền, họ đã chuyển cho cậu trên Wechat, một số người trả bằng tiền mặt, vậy nên Trần Lâm muốn đến tìm Hàng Cẩm để trả lại tiền. Ngày đó Hàng Cẩm uống hơi nhiều, đến lúc đi cũng không vững, những nhà đầu tư bên cạnh đều là đàn ông. Trần Lâm đã đi theo Hàng Cẩm suốt chặng đường cho đến khi thấy cô ngồi vào xe của trợ lý, cậu cũng không yên tâm nên lên theo, lo trợ lý sẽ lợi dụng gì đó khi cô đã uống say.

Hàng Cẩm cũng không say quá, lúc lên xe hỏi cậu sao lại không về trường, nghe thấy cậu nói muốn đưa cô về nhà, cô nhếch khóe môi cười cười, dường như nói gì đó, nhưng Trần Lâm không nghe rõ. Bây giờ tất cả trong ánh mắt cậu đều là hình ảnh người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng, tựa lưng vào ghế, cong khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Hàng Cẩm có vẻ ngoài nam tính, vẻ đẹp lạnh lùng giữa hai lông mày. Hiếm khi cô có nét dịu dàng như vậy, đôi mắt mờ sương, cánh môi đỏ mọng cong lên, ánh đèn trong xe chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cổ áo khoác được nới lỏng, để lộ xương quai xanh thanh tú, lúc cô đang đưa tay lên cởi cúc áo, tay đã bị Trần Lâm nắm lấy.

Vành tai cậu đỏ lên, đè tay cô lại, khàn giọng nói:

“Sắp….về đến nhà rồi.”

Lòng bàn tay cậu rất nóng,chỉ giữ tay cô một lát rồi nhanh chóng buông ra.

Hàng Cẩm nóng đến mức cởi một chiếc cúc khác, sau đó dựa vào ghế, dùng tay chống vào huyệt thái dương. Trợ lý Đằng Bình ở phía trước hỏi có phải cô đau đầu không, có cần uống thuốc không, Hàng Cẩm xua xua tay, nói lát về nhà ngủ là được.

Đằng Bình bảo Trần Lâm lục túi xách tìm viên thuốc giải rượu.

Trần Lâm lục lọi khắp nơi cũng không tìm thấy thuốc giải rượu, nhưng lại tìm được một lọ thuốc ngủ. Cậu cũng không hỏi nhiều, sau đó tìm được thuốc giải rượu, lấy chai nước khoáng Đằng Bình đưa đến, mở nắp đưa đến trước mặt Hàng Cẩm.

Hàng Cẩm cầm lấy viên thuốc trên tay ném vào miệng mình, sau đó ngửa đầu uống một ngụm nước, dòng nước từ khóe miệng chảy xuống cằm. Cô nằm ngửa tựa về ghế, Trần Lâm đánh bạo lấy khăn giấy lau miệng cho cô, cô không mở mắt ra, chắc là quá mệt mỏi, cũng có thể do uống rượu nên thần kinh bị tê liệt, không cảm nhận được.

Xe dừng lại dưới lầu khu chung cư nhà Hàng Cẩm, Đằng Bình mở cửa xe, cầm áo khoác lên người cô, đưa tay hờ đỡ cô xuống xe. Hàng Cẩm đẩy tay cậu ra, tự mình lắc lư chậm rãi bước xuống, Trần Lâm cầm túi xách của cô đi theo ở phía sau, thấy người sắp ngã nên bước nhanh đến đưa tay ra kéo lại, Hàng Cẩm cau mày gạt cậu ra, trong miệng hàm hồ nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Đằng Bình ở bên cạnh nhắc nhở cậu:

“Hàng tổng không thích tiếp xúc chân tay với người khác.”

Trần Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Căn hộ của Hàng Cẩm không rộng lắm, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, gần công ty, tiện cho việc đi làm, căn nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ. Ngay khi bước vào cửa, Đằng Bình cởi áo khoác của cô ra treo lên giá, sau đó đi vào toilet mở nước tắm, Hàng Cầm nhíu mày đi đến phòng bếp rót cốc nước cho mình, còn nhớ đến Trần Lâm vẫn ở đây, lại rót thêm cho cậu một cốc.

Trần Lâm nhận cốc nước, thấy Đằng Bình vẫn còn chưa ra ngoài, hỏi Hàng Cẩm:

“Chị không ngủ được sao, tôi thấy trong túi có… thuốc ngủ?

“Thỉnh thoảng.”

“Uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”

Trần Lâm đặt cốc nước xuống, nhìn năm ngón tay trắng nõn gầy gò, rồi ánh mắt cậu chuyển đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, nói:

“Sau này uống ít một chút.”

Ba mẹ và em trai của Hàng Cẩm cũng sẽ khuyên cô như vậy. Hàng Cẩm hiếm khi nói những lời thành thật, giọng nói mềm mại đến có chút đau lòng: “Không uống sẽ không ngủ được.”

“Vì sao lại không ngủ được?” Trần Lâm hỏi.

Hàng Cẩm đột nhiên có vẻ tỉnh táo lại. Cô ấn vào thái dương, quay qua nhìn Trần Lâm rồi chỉ chỉ về phía cửa:

“Lát nữa bảo Đằng Bình đưa cậu về.”

Đó là lần duy nhất Trần Lâm ở gần Hàng cẩm, từ đó về sau, lúc gặp lại cô đều vẫn là một Hàng tổng sát phạt quyết đoán, mà không phải người phụ nữ có gương mặt hồng hồng, như một cô bé buồn bã nói về phía cậu: “Không uống sẽ không ngủ được.”

*

Đúng như dự đoán, Hàng Cẩm từ chối: “Không cần.”

Cô ấn nút đóng cửa kính lại, Trần Lâm dùng bàn tay bấu lên kính ngăn lại:

“Một mình chị ngủ trong xe, quá nguy hiểm.”

Cửa kính được nâng rất nhanh vào lúc cậu nói, cho đến khi ngăn lại gương mặt chàng trai ở bên ngoài cửa sổ, Hàng Cẩm vẫn không dừng tay, nhìn kính xe đóng lại từng chút, kẹp ngón tay Trần Lâm trên đỉnh cao nhất.

Cậu không hề rụt lại.

Mắt Hàng Cẩm vô cảm nhìn những ngón tay rắn chắc thon gầy của cậu, qua vài giây mới hạ kính xuống một chút, ánh mắt thờ ơ nhìn cậu:

“Lần cuối cùng, tôi không đi.”

Trần Lâm nhìn cô một lát, sau đó nhìn về phía ghế trước, giọng nói của cậu hàm súc hơn trong ban đêm yên tĩnh như thế này: “Vậy chị mở cửa, tôi ngồi phía trước cùng chị.”

“Không cần.”

“Vậy tôi gọi người đến đây với chị.”

Trần Lâm cúi người xuống, cả gương mặt dán sát vào, đôi mày đen nhánh ép vào trong tròng mắt đen lẫn trắng, làm cho hình dạng gương mặt càng thêm vẻ lạnh lùng dã tính.

Cậu đang rất nghiêm túc.

Hàng Cẩm hoài nghi có phải Trần Lâm đang thử cô hay không, nhưng đáy mắt đối phương trông quá nghiêm nghị, không giống như đang giả vờ.

Để tay lên ngực tự hỏi, tất nhiên cô không muốn ngủ trước mặt tên Lục Vận Phục lúc nào cũng nhí nhố ríu rít, trái lại, Trần Lâm rất yên tĩnh, nếu ở đây cũng không hề ảnh hưởng đến mình, càng không làm chuyện gì có thể thay đổi được kết quả.

Cậu không phải là người duy nhất không bỏ cuộc, mỗi ngày Lục Vận Phục đều đi theo bên cạnh cô, nhưng kết quả vẫn như vậy mà thôi.

Hàng Cẩm đưa tay xoa xoa giữa mày, ấn xuống mở cửa xe, ném xuống một câu về phía Trần Lâm:

“Đừng làm phiền tôi.” Sau đó liền đeo bịt mắt lên.

Trần Lâm hạ kính xe xuống một chút cho không khí lưu thông, sau đó yên tĩnh ngồi bên ghế lái, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía chiếc túi ngủ của Hàng Cẩm, gương mặt đã tẩy trang sạch sẽ, làn da trắng nõn, bịt mắt đã che lại phần mắt cùng lông mày, chỉ lộ ra chóp mũi xinh xắn và đôi môi đỏ hồng.

Đợi hồi lâu, thấy hơi thở Hàng Cẩm đã đều đều, hình như đã ngủ rồi, cậu mới xoay hẳn người lại, quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào cô.