Nhớ Em - Đông Ca

Chương 49: Chọc vào rút ra (H)




Cả người Hàng Cẩm ướt đẫm, mái tóc dài dính vào cổ, cô thở hổn hển muốn đẩy người trên người mình ra, nhưng Trần Lâm ôm lấy chiếc eo không còn sức nào, chọc vào rút ra chục lần trước khi cô lại hét lên.

Nước chảy xuống tí tách.

Cậu đặt nửa người trên của cô về giường, ôm hai lấy hai chân, cây gậy đâm mạnh vào cánh mông, đâm cho mông thịt đỏ bừng rung rinh, đâm cho Hàng Cẩm bất lực nức nở nắm ga trải giường, cô ngẩng cổ lên lại vô lực nằm xuống, đầu lắc loạn hai bên, cổ họng phát ra tiếng rên dài nức nở, câu đến Trần Lâm lại điên cuồng chọc vào rút ra một trận.

Cậu dùng sức vừa nhanh vừa mạnh, cây gậy dùng sức xỏ xuyên qua tận sâu bên trong, một tay giữ hai chân cô, một tay khác nắm mu bàn chân, môi thò lại gần liếm hôn ngón chân cùng gan bàn chân.

Cô muốn nâng người đứng dậy: “Ha…aa.”

Nhưng lại bị lực thúc đèn lại dừng ở trên giường, bụng nhỏ trừu run, ngón chân co rút, cô duỗi thằng mu bàn chân, nức nở thét lên, cửa động co rút mạnh mẽ, kẹp đến mức làm cho Trần Lâm thở gấp một tiếng, ôm hai chân cúi người xuống, mạnh mẹ hất hông làm cô.

Cơ thể Hàng Cẩm bị gấp thành đôi, đầu gối đỏ bừng để lên đỉnh đầu, tư thế quái dị, khoái cảm lạ lẫm sâu nặng, cô há miệng thở dốc, muốn đá văng cậu ra, thả chân vừa đau những xuống, lại bị Trần Lâm cắm đưa biến thành tiếng kêu khóc, cậu đỉnh vào quá sâu, chạm đến tận đáy, rút ra lại mạnh mẽ chọc vào.

Cổ cô đều thấy gồ mạch máu, bắt lấy cánh tay cậu rung đùi mà thét lên, Trần Lâm lại cúi xuống ngậm lấy môi cô, nuốt tất cả tiếng rên rỉ vào trong cổ họng.

Ga trải giường đã ướt, không khí có mùi dâm dục, Hàng Cẩm bị Trần Lâm ấn trên giường lăn lộn làm tình tận hai giờ, lúc này mới ôm người vào toilet tắm rửa.

Cô mệt đến đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ngực cậu, nương cánh tay chống đỡ, miễn cưỡng mới tắm rửa xong.

Thể lực bị tiêu hao quá nhiều, bụng đói kêu ọc ọc, trên máy bay về đã ăn một ít cơm, ít bò bít tết, cô không ăn nhiều lắm, tiệc rượu cũng chỉ uống vang đỏ, chưa ăn gì.

Lần đầu tiên cô cảm thấy đói khát khổ sở như thế này.

Trần Lâm cũng nghe thấy bụng cô kêu, đoán tối nay cô chưa ăn gì, ôm người đặt lên sô pha, khoắc chăn cho cô, sau đó đi vào tủ lạnh tìm đồ ăn.

Tuy cô không nấu cơm, nhưng tủ cũng đầy đủ hết, chắc là do Đằng Bình chuẩn bị, ngăn trên cùng chỉ có đồ uống cùng những lon nước, bên trái là trái cây, bên phải là mì tôm trứng gà và đồ ăn vặt, phía dưới còn có sủi cảo ở ngăn đông lạnh.

Cậu rửa sạch hai cái nồi, một nồi nấu sủi cảo, một nồi nấu mì, đánh ba quả trứng gà, không tìm được dăm bông, đoán Hàng Cẩm không thích ăn chân giò hun khói, sau khi ghi nhớ trong lòng, lấy  hai cái bát trong tủ ra rửa sạch.

3  giờ 11 phút sáng.

Trần Lâm bưng một phần sủi cảo cùng hai bát mì đặt lên bàn ăn, lại đến sô pha bế Hàng Cầm đến, người cô chỉ bọc chăn, phía dưới không có gì, lúc Trần Lâm đặt cô lên ghế, thảm trượt xuống lộ bờ vai mảnh khảnh.

Trên vai đủ loại dấu hôn, dấu răng.

Trần Lâm rũ mắt nhìn, cúi đầu xuống hôn hôn bả vai cô, sau đó kéo chăn lên che lại. 

Hàng Cẩm nhìn mì sợi trong bát, cầm đũa lên đưa vào miệng một miếng, hương vị rất ngon, mì sợi dẻo dai, hương thơm trong không khí làm bụng cô thầm kêu vang. 

“Giờ này năm ngoái, trong ký túc xá tôi đã ăn món này.”

Trần Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, vén mái tóc rủ xuống lúc cô cúi đầu lên vành tai,  ánh mắt chăm chú nhìn sườn mặt cô: “Không nghĩ đến năm nay, đón năm mới cùng chị.”

Giọng nói cậu rất khàn, ánh mắt đen nhánh mang theo ý cười, khóe môi cong cong, bên má lộ ra chiếc lúm đồng tiền.

Cậu nói: “Tôi rất vui.”