Nhớ Em - Đông Ca

Chương 48: Cao trào (H)




Lúc cao trào hai mắt mất đi tiêu cự, ánh mắt xinh đẹp mê ly, mặt ửng hồng chảy hai hàng nước mắt, đuôi mắt cũng hồng hào quyến rũ, răng cắn bên gáy cậu, vừa cắn vừa kêu khóc. 

Đồng thời cửa động co rút, đường đi cũng bao lấy chặt chẽ.

Trần Lâm bị kẹp đến cổ banh gân xanh, hai tay nắm lấy mông thịt của cô nâng lên lại ép xuống, cậy gậy tiếp tục cắm đưa, Hàng Cầm còn đang trong cơn cao trào, tiếp nhận không được sự kích thích mạnh mẽ như vậy, đôi tay cào cấu lung tung sau lưng cậu, răng cắn gáy rồi lại đến vai.

“Không…… Muốn……” Âm thanh kêu rên hàm hồ, nghe không biết nói gì, chỉ nghe tiếng khóc nức nở mềm mại, theo động tác của cậu vỡ nát không thành câu.  

Đường đi chặt chẽ khiến Trần Lâm vừa đau vừa sướng, cậu không thể dừng được, giữ eo cô đỉnh lên trên vài cái, bàn tay nắm cằm cô, nâng mặt lên, hôn cánh môi đầu lưỡi, lại mút cần cổ vành tai.

Hàng Cẩm ngẩng cổ thở dốc nức nở, khoái cảm làm ý thức hư vô, cô run rấy ôm sau cổ cậu, sờ mãi tóc mềm mại đen nhánh, chủ động cắn môi dưới cậu, rên rỉ hổn hển trong khoang miệng cậu, eo nhỏ vô ý vặn vẹo như đón hùa với cây gậy của cậu cho cắm vào càng sâu thêm.

Bụng nhỏ gợn lên ý mỏi, cô không khống chế được muốn khóc, muốn thét gào, nhưng cổ cong lên lại mềm xuống, răng đặt bên gáy cậu vừa khóc vừa cắn: 

“Trần Lâm…”

Không biết là muốn cậu dừng lại, hay vẫn muốn cậu tiếp tục.

Trần Lâm siết chặt eo cô, cho cô ngồi cưỡi lên người cậu, còn mình nằm xuống, chóp mũi cậu có mồ hôi, gương mặt ngăm đen dính đầy sắc dục, dã tính càng thêm rõ ràng, hầu kết lăn lộn, tiếng nói khàn đặc như sắp bốc hỏa: “Chị, như vậy được không?” 

Cậu cầm tay dạy cô, nắm lấy eo nhỏ đẩy đưa trước sau, lại dùng xương hông đỉnh lên xuống phập phồng theo.

Hai tay Hàng Cẩm chống lên cơ bụng rắn chắc của cậu, bị cậu động vài lần, cơ thể run rẩy, hai luồng thịt đẫy đã cũng nảy lên nảy xuống, cậu nhìn thấy miệng khô lưỡi khô, lại nâng người lên ăn nuốt núm thịt, siết chặt eo nhỏ nâng lên, dưới thân điên cuồng đỉnh lên.

Bạch bạch bạch, tiếng vang vọng đinh tai, giường cũng chấn động.

Hàng Cẩm bị đỉnh đến bụng nhỏ lên men từng cơn, có thứ gì mãnh liệt muốn trảo ra, cô nức nở hét lên, đôi tay chống lên cơ bụng muốn né tránh, nhưng toàn bộ nửa người trên bị Trần Lâm giữ ở trong ngực, cô trốn cũng không xong, khoái cảm ngập đầu hét lên:’A…”

Trong đầu phảng phất có sợi dây điện lóe lên, đồng thời lúc cơ thể triều run cao trào, trong động nhỏ phun ra một dòng nước.

Trần Lâm lật người cô lại, rút ra cắm vào từ phía sau, thấy cô mẫn cảm đến mức cả người phát run, eo nhỏ mềm nhũn không nâng lên nổi, cậu lấy gối đầu lót ở phía dưới thân cô, nâng mông cao lên, sau đó giữ eo hất hông cho cây gậy tự cắm vào. 

Eo cô rất nhỏ, chỉ vừa bằng bàn tay cậu, cơ thể trắng nõn làm da cậu càng đen hơn, cậu cúi người liếm hôn bả vai, dọc vai hôn đến xương sống cổ đang nhô lên, mút thật mạnh, cơ thể cô liền run, xoang mũi rên rỉ hừ hừ.

Cơ thể cậu đè lên người cô, động eo đỉnh cô, cây gậy thô dài thẳng tắp cắm đến chỗ sâu nhất, tận cùng tử cung, mới ra ngoài chút, lại dùng lực thật mạnh cắm vào, cắm đến mức nước nôi bắn ra ngoài. 

Khoái cảm quá sâu, Hàng Cẩm ghé vào trên giường vẫn luôn rên rỉ, họng đã khàn,  hai tay bắt lấy ga trải giường màu trắng, nắm chặt, cả người đùi rung lên, kẹp chặt. 

Trần Lâm bắt lấy tay cô, đan năm ngón tay vào bàn tay, nắm chặt, càng dùng dức đâm vào cánh mông cô, cúi đầu dùng môi hôn vén mãi tóc hỗn độn bên má, hôn má cùng chóp mũi cô.

Cuối cùng là môi.

Cậu chân dài tay dài, cơ thể cường tráng bao trùm cơ thể trắng nõn trần trụi của Hàng Cẩm, bàn tay to rộng nắm lấy hai tay cô, mười ngón đan chặt.

Vừa hôn vừa làm.