Nhớ Em - Đông Ca

Chương 47: Đâm (H)




Thân thể đang trong cơn cao trào, nhẹ nhàng chạm vào một chút liền run run một chút.

Trần Lâm vẫn không dừng lại, tiếp tục liếm hôn mút cắn viên đậu đỏ sung huyết kia, bức cho Hàng Cẩm hai tay bắt lấy tóc cậu muốn đẩy ra, cơ thể cô căng chặt, chưa đến một phút, lại bị liếm cho mềm nhũn, bụng nhỏ trừu run bốn năm lần, lại một dòng sóng nhiệt nóng bỏng trào ra đến, Trần Lâm liếm ăn sạch sẽ.  

Cậu duỗi ngón trỏ vào trong thử thăm dò, sờ soạng đâm chọc, chỉ theo lý thuyết, điểm G chỉ cách cửa động khoảng 2-3 cm, căn cứ vào thể chất khác nhau, cho nên cấu tạo khả năng cũng khác, cậu gấp ngón tay lại chống vào vách trong, quan sát phản ứng của Hàng Cẩm.

Lúc chọc đến một chỗ nửa mềm nửa cứng, Hàng Cẩm xoắn chặt chân, còn hô lên tên cậu: “Trần Lâm……”

Không biết có phải muốn cậu buông tay ra hay không?

“Nghe nói như vậy sẽ rất thoải mái.” 

Trần Lâm nhìn cô, lại đưa thêm vào một ngón nữa, hai ngón tay thon dài chống vào khối thịt moi đào, phản ứng của Hàng Cẩm kịch liệt hơn, cả người muốn lùi về sau, cũng may Trần Lâm phản ứng nhanh, mới ấn người trở về dưới tay mình, giữ chặt, một tay khác vẫn trong cơ thể cô ra moi móc ra vào.

Hàng Cẩm như sắp hỏng mất, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, cô há miệng thở dốc, tay đưa xuống bắt lấy cổ tay cậu, hàm hồ kêu rên, họng như có tiếng nức nở: 

“Không cần…… động………… Trần Lâm……”

Bụng nhỏ bủn rủn đến điểm cực hạt, như bọt khí trào lên miệng bình, ngón tay quấy đảo với tốc độ nhanh hơn vài phần, bọt khí càng thêm manh mẽ, cho đến khi “Phốc” một tiếng phá tan nắp bình, khoái cảm đọng lại trào ra. 

Hàng Cẩm phun nước, vòng eo trừu run, Trần Lâm vẫn còn buông tay, một tay ấn giữ bụng nhỏ của cô, hai ngón tay moi đào trong cơ thế, bức cho cô lại trào thêm một dòng nước. 

Nghe cô khóc kêu đủ rồi, lúc này  Trần Lâm mới dừng tay, thò qua hôn môi cô, hỏi cô có thoải mái không?  

Khóe mắt Hàng Cẩm còn đọng nước mắt, cô còn há miệng thở dốc, dư vị cao trào làm cơ thể cô luôn rơi vào trạng thái phát run, Trần Lâm thấy cô còn chưa hòa hoãn lại, lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay, theo sau cởi quần sịp, cúi người đè lên người cô, vừa hôn môi vừa tách hai chân cô ra.

Trước khi cắm vào, cậu nhớ đến gì đó, lại đi xuống giường, lấy áo mưa từ ba lô ra, xé mở đeo vào cho mình, nghe Hoàng Hán Thanh nói, bắn ra sẽ mang thai, cậu không muốn Hàng Cẩm rơi vào tình thế nguy hiểm này.

Có lẽ cô chỉ hơi thích thích mình, mình không thể lấn tới được, có khi lại càng muốn nhiều hơn.

Chẳng sợ cô không cho cậu thân phận danh chính ngôn thuận, chỉ cần cô bằng lòng cho cậu ở lại, có thể mỗi ngày, mỗi tối như thế này cũng được.

Không, chẳng sợ không làm chuyện này, cậu cũng bằng lòng nắm tay cô, để cô yên tâm ngủ.

Nhưng cô không từ chối, nhất định cậu phải làm cho cô được sung sướng.

Sau khi trở về hôn môi cô, lúc này mới nắm cây gậy của mình từng chút từng chút tách mở cửa động nhỏ hẹp, nhìn nơi nhỏ sinh nuốt cắn cái cán kia, thẳng cho đến khi nhập vào tận gốc, cậu mới ép xuống, ôm lấy cơ thể cô, ngậm môi hôn cắn, dưới thân đĩnh động va chạm sâu bên trong.

Cậu cắm rất sâu, nhiều lần đến tận cùng, Hàng Cẩm bị đâm kêu thành tiếng, như muốn khóc, đôi tay nắm sau cổ cậu, mười ngón tay bắt lấy sống lưng cậu, theo động tác đó cô khóc nức nơ, để lại vết móng tay sau lưng cậu.

Vách trong ướt nóng căng chặt, cây gậy cắm vào như có vô số cái miệng nhỏ ngậm lấy, càng đi càng chặt, càng chặt càng thoải mái, Trần Lâm thở gấp hôn vành tai cô, đầu lưỡi quét qua lỗ tai, hơi nóng thổi vào, tiếng nói dính dục trầm khàn: “Chị, thoải mái quá.”

Cậu nhấc hai đùi cô lên, gấp thành hình chữ M sang hai bên sườn, đẩy hông mạnh mẽ đi vào.

Hàng Cẩm ngẩng cổ lên kêu khóc, khoái cảm nặng nề, cô lắc lắc đầu kêu rên, tay cào cánh tay cậu, vặn vẹo nằm xuống, bị làm quá mạnh bạo, cô gào lên một tiếng, cả người nẩy lên, ôm sau cổ cậu, cắn cần cổ, cơ thể trừu run cao trào.