Nhớ Em - Đông Ca

Chương 44: Chúc mừng năm mới




Hàng Cẩm ở Nam Thành hai ngày, dự án này là một công ty Kiến Trúc, dưới còn hai công ty con, các giám đốc đều có quan hệ với Tô tổng, rắc rối này đều là do quan hệ lợi ích, cũng chính là – tiền lợi nhuận.

Tài vụ công ty con làm cáo báo tài chính rất đẹp, nhìn không ra được thua lỗ, Hàng Cẩm tìm mấy nhân viên tài vụ nói chuyện, lại mang theo kế toán cùng giám đốc tài chính qua đó, đối chiếu hạng mục, hai ngày đã tra ra lợi ích đầu tư thua lỗ ra sao, đặt báo cáo trước bàn làm việc của Tô tổng, bảo hãy tự mình quyết định.

Hàng Cẩm không muốn nội bộ lục đục, ở Công ty kiến trúc Nam Thành này chưa đến 4 ngày, đã bị không khí ở đây làm cho vô cùng bực bội, đêm trở về khách sạn càng mơ linh tinh mất ngủ, ở khách sạn vài ngày, đã phải uống vài viên thuốc ngủ.

Đêm đó trở về Bắc Kinh đã là ngày 31, ngày cuối cùng của tháng mười hai, cô bận rộn tham gia các bữa tiệc rượu, sau khi kết thúc lại chạy vội về công ty, xử lý đống tài liệu trên bàn.

Đằng Bình đang nghỉ phép, những người khác trong công ty cũng tan tầm từ sớm, tòa nhà văn phòng lớn như vậy, cũng chỉ còn một mình Hàng Cẩm.

Cửa sổ sát sàn vang lên tiếng rầm rầm như sắp vỡ nứt.

Cô đứng dậy đi đến cửa kính, nhìn từng tia pháo hoa còn lại giơi xuống. Nhìn mọi người đứng chen chúc trên nền tuyết trắng, một năm nữa lại đến, tất cả mọi người đều hoan hô chúc mừng.

Chỉ có cô, một mình đứng đây.

Một mình trong văn phòng yên tĩnh trống trải.

Chắc vì tham dự bữa tiệc tối đã uống rượu, cô không có cách nào tập chung xem tài liệu, hiệu suất thấp, gần 12 giờ, cô mới chỉ xem được một phần tài liệu, cầm áo khoác cùng điện thoại ra ngoài, nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, nhắn lại vài tin nhắn.

Tin nhắn chúc mừng năm mới tràn ngập, cô như đang ở trong một thế giới khác, chỉ có bông tuyết lặng lẽ làm bạn với mình.

Cô gọi người lái thay, trên đường về nhà nhận được điện thoại của Hàng Dục, hỏi cô đã từ Nam Thành về chưa, mai có đi ăn cơm không.

Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng, rõ ràng có vẻ mệt mỏi. Hàng Dục nghe thấy tiếng còi xe, hỏi cô đang ở đâu, sao giờ còn chưa về nhà?

Hàng Cẩm nhìn cảnh đêm đang lướt qua ngoài cửa sổ, nói: “Đang trên đường.”  

“Lại về chung cư một mình?” Hàng Dục hỏi: “Tốt xấu gì cũng đón năm mới, phải đi cùng bạn mới đúng, hay về đây cùng cả nhà, ba đã ngủ rồi, chị cứ đến đi.”  

“Được rồi, cúp đây.” Hàng Cẩm không muốn nhiều lời, cúp máy nhắm mắt nghỉ ngơi.  

Người lái thay dừng xe dưới gara, Hàng Cẩm quét mã 1000 đồng, lúc này ra ngoài lái xe phần lớn là những người có hoàn cảnh khó khăn, nghèo khổ.

Người lái thay cảm kích không ngừng nói cảm ơn, hốc mắt cũng sắp đỏ lên, nói về hướng Hàng Cầm đang đi: “Chúc mừng năm mới, cảm ơn, thật sự cảm ơn cô, chúc cô cả đời bình an.”

Hàng Cẩm cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay, sau khi đi vào thang máy ấn nút, cô xoa huyệt thái dương, cơ thể thả lỏng dựa vào thang máy, cho đến lúc ” Đinh” một tiếng mở ra, cô mới đứng thẳng dậy đi ra ngoài. 

Chỉ là, vừa bước ra khỏi thang máy, đã dừng lại. 

Phía đối diện thang máy, bên phải cửa nhà, Trần Lâm đang ngồi đó, dùng đèn pin đọc sách.

Lúc thấy cô ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu sáng lên, lập tức gấp sách trong tay lại, hai tay chống xuống đất đứng lên, bước chân dài đi đến trước mặt cô, dùng một tay kéo người vào  lòng mình.

Trên người cậu có hơi lạnh, ngón tay đều lạnh cóng.

Hàng Cẩm không nói với ai là đêm nay mình sẽ trở về, cho nên cô không nghĩ tới Trần Lâm vẫn luôn đợi cô ở đây.

Lần đầu tiên cô không dùng tay đẩy cậu ra.

“Tôi đoán hôm nay chị sẽ về, nhưng không nghĩ lại muộn như vậy.”

Trần Lâm cúi đầu cọ cọ vào cổ cô, càng dùng sức ôm chặt hơn, hơi thở ấm áp thổi vào bên tai:

“Chúc mừng năm mới.”