Nhớ Em - Đông Ca

Chương 41: Tâm nguyện




“Không cần.” 

Hàng Cẩm nghiêng đầu tránh né đụng chạm, nhưng vành tai ngứa ngáy, cô cố gắng kiềm chế xúc động có ý đưa tay lên gãi vành tai mình, người vừa đi qua cậu, cũng đưa tay lên sờ sờ vành tai.

“Coi như báo đáp với chị, cũng không được à?” 

Trần lâm xoay người đi theo phía sau cô: “Trường học đã phạt nhẹ hơn, gạch tên khỏi đội bóng rổ, nhưng thành tích các khoa khác vẫn đứng đầu, vẫn có thể lấy tiền thưởng.”

Cậu biết đây là công lao của Hàng Cẩm.

Trước đây, nếu đánh nhau ở Đại học Bắc Dương đều phải ghi sổ và chịu phạt rất nặng, thậm chí nếu quá nghiêm trọng còn bị đuổi học.

Hàng Cẩm đi vào phòng muốn đóng cửa, Trần Lâm giơ tay lên ngăn lại, cũng giống như đêm đó ở trên núi, cô giữ cửa muốn đóng, cậu cũng không hề buông tay.

Quá cố chấp.

Hàng Cẩm đã quá mệt mỏi, không muốn tốn thời gian với người này nữa, buông tay quay người đưa lưng về phía cậu, giọng nói ủ ê: “Cậu ngủ trên đất.”

Khóe môi Trần Lâm cong lên, chiếc má lúm hiện rõ một bên má: “Được.”

Cậu đặt vào tay cô lọ phun sương, nói cách dùng, sau đó đi ra ngoài tìm chăn gối trải trên đất. Hàng Cẩm lấy lọ thuốc phun vào dưới thân, thấy cậu đi vào, cô nhíu mày kéo váy ngủ xuống, đặt lọ thuốc về trên bàn.

Cô không mặc quần lót. Trần Lâm nhìn thấy một ít.

Cậu đặt chăn gối xuống, đi ra ngoài tắm rửa rồi quay lại, Hàng Cẩm đã đeo bịt mắt cùng nút bịt tai nằm trên giường, không biết đã ngủ chưa, Trần Lâm lấy khăn lông lau tóc, đi từng bước đến gần, xác định cô đã ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng bò lên giường, không dám dựa vào gần quá, xuay người cũng nhẹ nhàng, cho đến khi cậu nghiêng người đối mặt với cô, lúc này mới cố tình nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của cô.

Trước đêm qua, cậu không dám tưởng tượng, có một ngày, có thể dựa gần cô như vậy, thậm chí… có thể hôn môi, làm tình với cô.

Cậu nhìn ngắm đôi môi đỏ bừng kia, còn nhớ rõ sự mềm mại của nó vào tối qua, chiếc lưỡi mềm ngọt ngào như thấm men say, cô rên rỉ quyến rũ bao nhiêu.

Cậu nhẹ kề sát vào, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lo đánh thức cô nên không dám hôn nữa, vươn một tay ra nắm lấy tay cô, cứ như vậy dựa vào bên cạnh, nhắm mắt lại.

Cậu cũng không ngủ ngay, ngẫu nhiên còn mở mắt ra nhìn Hàng Cẩm trước mặt, cô đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ cũng chỉ coi như với em trai mình..chín năm trước đã chọn cậu, cho cậu đi học, mua quần áo, cho điện thoại, còn mời cậu ăn cơm.

Những chuyện đó với cô, có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ.

Nhưng đối với cậu mà nói, mỗi một chuyện đều như để lại dấu vết, để lại một dấu ấn sâu nhất, khó quên trong sinh mệnh của cậu.

Trong trí nhớ, ngoài ba mẹ là người nhà, chưa có người xa lạ nào đối tốt với mình như vậy, không biết báo đáp cô ra sao, càng không biết giấu kín tâm tư của mình như thế nào, sau khi gặp cô, cả thế giới như bừng sáng lên.

Cậu đã từng tự ti, chần chừ, cuối cùng cũng vẫn đi theo tiếng lòng mình, muốn âm thầm tốt với cô, cũng muốn bảo trì khoảng cách chỉ là quan hệ của người được giúp đỡ và người giúp.

Nhưng chiếc bánh kem vào hai năm trước đã bộc lộ tâm tư của cậu, suốt hai năm sau đó, chưa từng gặp lại Hàng Cẩm một lần nào, chẳng vì trường có hoạt động, mỗi lần lòng tràn đầy vui mừng cho rằng cô sẽ đến đây, vừa căng thẳng vừa kích động hồi lâu, cho đến khi trời tối cô cũng chằng hề xuất hiện.

Cô sẽ không đến nữa.

Cũng sẽ không gặp lại cậu.

Trần Lâm đã mơ rất nhiều lần, trong mơ cậu không đi đưa chiếc bánh kem kia, Hàng Cẩm cũng không vứt nó vào thùng tác, sau khi tỉnh dậy, cậu nhắn tin Wechat cho Hàng Cẩm, nhưng vẫn không có tin nhắn nào đến.

Năm thứ hai sau đó, kết thúc tiệc liên hoan tết Nguyên Đán, nhiều bạn học đều đứng trên sân thượng thả đèn Khổng Minh, nói hãy viết tâm nguyện lên đó, năm sau nhất định có thể thực thiện được.

Bạn cùng phòng Hoàng Hán Thanh đưa một chiếc cho Trần Lâm, rồi đưa bút cho cậu, nói nhất định phải viết điều quan trọng nhất, điều mình muốn nhất. Cuối cùng chiếc đèn đó, cũng làm cho cậu ta lấy được người bạn gái hiện tại.

Trần Lâm dùng bút viết bốn chữ, sau đó thả đèn bay lên trời.

Bạn cùng phòng hỏi cậu viết cái gì, cậu lắc lắc đầu không nói, chỉ cô đơn bước theo sau họ.

Chiếc đèn Khổng Minh màu đỏ bay lên không trung, ánh đèn bên trong sáng lấp lánh, chiếu ra bốn chữ mơ hồ.

【 Tôi muốn gặp chị】